"Bệ hạ, tài sản trong phủ Bành Vương đã được quan viên trong triều kê biên ra, ông ta cùng với tướng lãnh biên quan tới lui hơn mười phong thư, trong đó còn có thư viết tay của Hứa Hoài, lộ rõ phản tâm rành rành."
Hứa Hoài là thống lĩnh đại tướng quân trấn giữ Tây Bắc, tay cầm trọng binh, chiến đấu cùng với man di, giám quân phiền Cao Mật đã tố giác ông ta tư thông man di, cố ý tránh chiến. Bây giờ lại ở trong phủ Bành Vương tra ra cái phong thư này, khiến cho quan viên trên dưới trong triều đều sợ hãi bất an. Đại tướng quân tay cầm trọng binh lại kéo theo Thân Vương mưu phản, việc này nếu như không xử lý cẩn thận sẽ khiến cho chiến hoả Tây Bắc nổi lên khắp bốn phía.
Hoàng đế và trọng thần đang ở bên trong Duyên Anh Điện nghị sự, trong điện đèn dầu sáng thâu đêm.
Rạng sáng ngày thứ hai, nhịn nguyên một đêm, thể xác và tinh thần cả đám đại thần đều tràn đầy mệt mỏi, bước ra khỏi Duyên Anh Điện. Hoàng đế đãi yến bên trong điện nhỏ gần đó, bọn họ sau khi ăn cơm, quay về phòng nghỉ ngơi một hồi, tinh thần hơi thư thái hơn lại lập tức lên điện tiếp tục nghị sự.
"Bệ hạ, Bành Vương quỳ gối khấu đầu, đã dập đầu đến nỗi huyết nhục mơ hồ, muốn cầu kiến bệ hạ."
Bành Vương chính là thân vương, hậu duệ hoàng tộc Thiên Hoàng, tuy rằng mưu phản là trọng tội nhưng lại không bị hạ ngục, được cấm quân giam lại bên trong Bắc Uyển Ưng Cẩu Phường.
Hoàng đế đi đến Ưng Cẩu Phường.
Tính tình Bành Vương thích săn bắn, săn ưng huấn khuyển, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày ông ta bị nhốt vào trong Ưng Cẩu Phường. Tóc tai Bành Vương rối bời, từng vệt máu khô ngưng lại thành huyết vón cục dính bết lại trên chòm râu, chật vật đến mức không chịu nổi.
"Bệ hạ, thần không có mưu phản, thần vốn không có lá gan này."
Bành Vương nhìn thấy hắn, thần sắc kích động quỳ gối đi qua, tay chân bị xích lại, khoá chân rầm rầm đau đớn. Lúc chỉ còn cách hoàng đế hai ba bước chân, ngự tiền thân vệ lập tức rút đao khỏi vỏ ngăn ông ta lại.
Bành Vương quỳ tại chỗ khóc rống lên, hoàng đế lại chỉ lạnh nhạt nhìn ra ngoài một lúc:
"Tư tàng khôi giáp quân giới, ám súc binh sĩ, ngươi còn dám nói là không có can đảm đó ư?"
"Thần không dám, có cho thần một trăm cái lá gan cũng không dám tạo phản với bệ hạ."
Bành Vương vì mạng sống mà thề thốt, hận không thể tự mình moi hết ruột gan ra để chứng tỏ bản thân trong sạch:
"Là người của Chữ gia hại thần, khiến cho thần hiểu lầm bệ hạ bị bệnh nguy kịch, thời gian không còn nhiều, cho nên thần mới gây ra những chuyện sai trái này."
Bành Vương quả thật rất oan uổng, ông ta che giấu khôi giáp, ám súc binh sĩ cũng không phải vì muốn tạo phản với hoàng đế. Chất nhi này của ông ta lợi hại như vậy, ông ta vừa nhìn đã thấy khiếp sợ trong lòng, làm sao dám sinh tâm tạo phản cơ chứ? Chỉ là ông ta tin vào những lời của Chữ gia nói, cho rằng bệ hạ không còn thời gian bao lâu, cho nên mới nảy sinh mưu đồ. Cho dù có tạo phản thì ông ta tuyệt đối cũng không dám tạo phản với bệ hạ.
"Những lời vi thần nói đều là sự thật, cầu bệ hạ minh giám." Bành Vương nước mắt giàn giụa.
"Vậy tại sao còn có thư của Hứa Hoài nữa?"
Bành Vương tâm tư rối loạn, sự tình mà ông ta đã từng lấy ra làm tự hào, hôm nay lại trở thành một lá bùa đòi mạng.
"Năm đó Túc Tông trọng dụng thần, lệnh cho thần giữ chức Tịnh Châu Đại Đô Đốc. Mặc dù thần vẫn chưa đến Tịnh Châu nhậm chức nhưng trên danh nghĩa vẫn là thượng quan của Tịnh Châu, quản lý một đám quan viên dưới quyền. Khi đó Hứa Hoài vừa nhậm chức ở Tịnh Châu, cũng xem như là quan lại dưới quyền của thần. Về sau khi hoàng huynh lên ngôi đã miễn đi chức Tịnh Châu Đại Đô Đốc của thần, bởi vì nguyên nhân này cho nên đã vắng vẻ Hứa Hoài. Hứa Hoài bị thần liên lụy, khiến cho Hứa gia nghèo khó, vì thế thần mới chiếu cố cho hắn một chút, bấy giờ chuyện cùng với Hứa Hoài lui tới đều là thông qua đệ đệ Hứa Giang. Tuy rằng thần có thư từ qua lại với Hứa Hoài, nhưng mà lại không có bảo hắn làm phản."
Hoàng đế từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống vị thúc phụ này: "Thế có phải vì trẫm còn sống, cho nên các ngươi mới thất vọng không?"
Trên gương mặt ngâm đen của Bành Vương loang lỗ vết máu, máu đen phủ kín cặp mắt ngốc trệ đang cực kỳ hối hận kia. Vì sao ông ta lại tin vào lời đồn đãi ma quỷ đó, rằng bệ hạ không còn sống được bao lâu nữa chứ:
"Vi thần không dám, không dám!"
Hoàng đế bước ra khỏi Ưng Cẩu Phường, trở lại Duyên Anh Điện, được thái giám tiến lên bẩm báo:
"Bẩm bệ hạ, Tiết đại nhân cầu kiến."
"Thần tham kiến bệ hạ."
Tiết Thành run rẩy hành lễ, những ngày qua ông ta một mực cáo bệnh, hôm nay lại vào cung cầu kiến. Hàn Đạo Huy cao thấp đánh giá một phen, thấy ông ta quả thật đã gầy đi một vòng, chân mày nhíu lại càng chặt, khí sắc đúng là không còn được như lúc trước.
Tiết Thành tới đây là vì Hứa Hoài xin tha:
"Hứa tướng quân trung quân đền nợ nước, lòng dạ sắt son. Thần không tin ông ấy lại tư thông với man di, hợp mưu với Bành Vương, trong chuyện này nhất định là bị người khác hãm hại, cầu bệ hạ không nên bị kẻ gian che mắt. Hứa tướng quân đã trấn giữ Tây Bắc nhiều năm, tay cầm trọng binh, chiến công hiển hách, nay lại bị người uy hiếp vu hãm, sẽ làm rét lạnh tâm những tướng sĩ Tây Bắc."
Ông ta nói xong lập tức khấu đầu, rơi lệ khóc lên. Năm đó tiên đế bởi vì cố sự của Bành Vương đã vắng vẻ Hứa Hoài, không trọng dụng hắn. Về sau khi man di xâm phạm biên giới bên cạnh, quân lính do triêù đình xuất ra liên tiếp bại lui, tiên đế trong lúc phẫn nộ đã phế bỏ tam tướng. Lúc đó Tiết Thành được tiên đế coi trọng, lên như diều gặp gío, ông ta biết rõ Hứa Hoài có tài làm tướng nhưng không gặp thời, lập tức nhiều lần tiến cử. Khi đó tiên đế mới bỏ qua thành kiến, trọng dụng Hứa Hoài.
Hứa Hoài này đúng thật là có tài thống lĩnh, liên tiếp thắng trận, uy danh hiển hách, trấn giữ vùng Tây Bắc cũng đã nhiều năm.
Mày kiếm hoàng đế cau lại, Hứa Hoài đối với Tiết Thành có ân tiến cử, mặc dù Hứa Hoài trấn thủ Tây Bắc, thế nhưng gia quyến của ông ta lại ở trong kinh thành. Hai nhà bọn họ không ngừng tới lui, việc Tiết Thành xin tha cho Hứa Hoài, về tình về lý đều nằm trong dự liệu của hắn. Có điều Tiết Thành vừa khóc vừa nói những lời này, lọt vào tai người khác lại làm cho người ta càng thêm nghi ngờ Hứa Hoài.
Một vị tướng trấn thủ Tây Bắc nhiều năm, cắm rễ bên trong quân đội, cây lớn rễ sâu, tay nắm binh quyền, quân giới trong triều đình vận chuyển đến Tây Bắc nhiều không kể xiết. Một lão tướng như vậy nếu như thật sự mưu phản, tình thế Tây Bắc sẽ hết sức nguy ngập. Chiến sự nổ ra, sinh linh đồ thán, mà kinh thành và Tây Bắc cũng không tính là xa xôi, có chiến hoả nhất định không thể đảm bảo sẽ không lan tới kinh thành. Càng hỏng bét hơn chính là man di luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào, trong lúc nội loạn diễn ra sẽ không đủ sức trấn áp man di.
Hậu quả nghiêm trọng như thế, hoàng đế làm sao dám tin tưởng Hứa Hoài đây?
Tiết Thành khóc một hồi lâu, hai mắt sưng lên, giọng nói khô khốc, được thái giám dìu ra khỏi Duyên Anh Điện. Vừa bước ra lập tức chạm mặt Tiết Nghiên Tuệ.
Hoàng đế suốt đêm xử lý chính sự, trong lúc loay hoay chỉ tùy tiện dùng một chút thức ăn no bụng. Tiết Nghiên Tuệ nhân lúc triều thần tản ra, xách theo hộp cơm mang đến Duyên Anh Điện, vừa khéo lại trùng hợp gặp được Tiết Thành.
"Nghiệt... nữ..."
Nhìn thấy nàng, hai má hóp vào của Tiết Thành rung rung, khoé môi mấp máy vài cái, ánh mắt lộ rõ vẻ hung tàn. Nhìn dáng vẻ ông ta, nàng cứ tưởng rằng ông ta sẽ xung ba khía lên mắng chửi một hồi, không nghĩ tới Tiết Thành chỉ đẩy tên thái giám đang dìu ông ta ra, thẳng lưng ưỡn ngực nhanh chóng rời đi.
Tiết Thành đã đi cách vài bước xa, lúc này chân mày Tiết Tuệ mới khẽ giật giật. Vừa nãy ánh mắt của Tiết Lão tặc nhìn nàng, quả thực giống như muốn ăn thịt uống máu nàng, cực kỳ đáng sợ.
Nàng nhẹ nhàng cười mỉa một tiếng, Tiết lão tặc hận nàng như vậy, nhưng nhìn đến dáng vẻ không thể làm gì nàng của ông ta, nàng thật là ưa thích nha.
Cười nhạo qua đi, Tiết Nghiên Tuệ nhanh chóng nhấc chân bước vào trong điện. Hoàng đế đang xem phong thủy đồ ở trên bàn, đầu ngón tay đang chỉ vào vị trí Tây Bắc.
Hắn nhìn vô cùng nhập thần, Tiết Nghiên Tuệ đã đứng ở trước mặt hắn một hồi lâu, vậy mà hắn còn chưa nhận ra. Bành Vương ý đồ muốn mưu phản, còn kéo theo chuyện trọng tướng biên quan, cái này nàng cũng có nghe qua. Nàng im lặng suy nghĩ, cũng không nhớ rõ trong sách có từng đề cập việc này hay không, hoặc có lẽ là do nàng xuyên đến đã gây ra hiệu ứng dây chuyền.
Nàng cũng không quấy nhiễu hắn, nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống, lặng lẽ bước ra ngoài. Trong lòng lặng lẽ gánh vác trách nhiệm, nàng ngồi ở hành lang ngoài điện đến nổi xuất thần, chân trái duỗi ra, chân phải gập lại vắt lên chân trái, hai tay cách một lớp váy dày đặt lên trên đầu gối. Cái tư thế này mặc dù không được tự nhiên, nhưng mỗi lần tâm trạng nàng không ổn định đều hay dùng đến.
Trong điện, hoàng đế xem hết bản đồ lập tức nhìn thấy trong tay nhiều hơn một hộp cơm, khoé môi hơi cong lại mỉm cười, đã đoán ra được là ai đến.
"Bệ hạ, nương nương đang ở trên hành lang."
Hoàng đế bước ra khỏi điện.
Tiết Nghiên Tuệ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại đã nhìn thấy hắn, lập tức muốn đứng lên. Vì nàng ngồi hơi lâu, cho nên hai chân tê rần, chân trái nhấc lên đã trực tiếp lảo đảo.