Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái

Chương 1: Ta thành phú nhị đại phản phái



Tại cổng trường học, một cỗ Rolls-Royce Cullinan dừng lại, tài xế cung kính mở cửa xe ra.

 

Ngay sau đó, một thiếu niên từ trong xe đi ra.

 

Thiếu niên khoảng độ mười tám tuổi, thân hình rắn rỏi, vẻ ngoài anh tuấn.

 

Xung quanh có không ít nữ sinh đi học chạy đến nhìn thấy, gần như từng người đều cực kỳ cao hứng, không nhịn được muốn tới gần.

 

Chỉ là sắc mặt âm trầm của thiếu niên này làm cho người ta một loại cảm giác người lạ chớ tới gần.

 

Thiếu niên tên là Vương Hạo Nhiên.

 

Hiện tại, tâm tình của hắn vô cùng tệ.

 

Dù sao thì loại chuyện này xảy ra tại trên người bất cứ ai thì tâm tình cũng sẽ không tốt.

 

Hắn là một người xuyên việt.

 

Trước khi xuyên qua, hắn là cô nhi, vật lộn tại trong thành phố lớn, tuy gần ba mươi tuổi vẫn thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ, ngay cả một nữ sinh cũng không theo đuổi được, là một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi.

 

Những thứ xui xẻo nhất trên cuộc đời dường như đều xảy ra ở trên người hắn.

 

Sau khi xuyên việt, hắn là một tên phú nhị đại.

 

Gia thế tốt, lớn lên đẹp trai, học hành giỏi giang.

 

Mỗi ngày đi học đều có Cullinan đưa đón.

 

Tiền tiêu vặt nhiều đến độ dùng không hết.

 

Lúc đầu gặp được chuyện như vậy, dù cho nằm mơ đều sẽ cười tỉnh.

 

Trên thực tế, sau khi mới xuyên việt mấy ngày, hắn thật sự cảm thấy thật thoải mái, nằm mơ đều cười.

 

Dù sao thì nhân sinh kiếp trước của hắn cũng hỏng bét, tại sau khi xuyên việt có được điều kiện sinh hoạt đặc biệt tốt bậc này thì đổi lại ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

 

Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy.

 

Học sinh kém trong lớp gần đây có thành tích học tập đột nhiên tăng mạnh, đồng thời còn chợt thân thiết với hoa khôi ủy viên học tập.

 

Phải biết, tại trong mắt mọi người, Vương Hạo Nhiên cùng hoa khôi mới là một cặp trời sinh, mặc dù hoa khôi cũng không thừa nhận điều này.

 

Học sinh kém cùng hoa khôi đi đến gần, những tiểu đệ tay sai kia liền không nhịn được ra vẻ nịnh bợ.

 

Biết sao được, hôm qua gọi hắn đến trong góc, muốn dạy cho hắn một bài học nhớ đời.

 

Ba đánh một không chột cũng què, nhìn kiểu nào cũng đều là nghiền ép.

 

Nhưng kết quả lại là ba tiểu đệ lại bị bạo đánh!

 

Kiếp trước Vương Hạo Nhiên đọc nhiều văn học mạng, làm sao cũng cảm thấy giống như đã từng quen thuộc kịch bản này.

 

Đây chẳng phải là kịch bản tiểu thuyết đô thị từ phế vật xoay mình chiếm được hoa khôi hay sao?

 

Mà thân thế bối cảnh cùng điều kiện của mình, hoàn toàn chính là một cái mô bản phú nhị đại phản phái.

 

Sau khi xuất hiện ý nghĩ này, Vương Hạo Nhiên lại nhịn cười không được, cảm thấy có thể là mình cả nghĩ quá rồi.

 

Nhưng vào lúc này, hệ thống lại xuất hiện.

 

Tên của hệ thống, gọi là hệ thống siêu cấp đại phản phái.

 

Thông qua hệ thống, hắn biết được mình xuyên tới bên trong một cái thế giới song song tạo dựng từ tiểu thuyết sảng văn đô thị.

 

Thân phận của hắn không thể nghi ngờ chính là một phú nhị đại phản phái, là công cụ hình người bị nhân vật chính đánh mặt.

 

Bên trong nội dung chính tuyến, hắn không ngừng đối đầu với nhân vật chính, lại từng bước một thất bại, đại khái thời gian sống không đến 100 chương, liền bị nhân vật chính làm cho nhà tan cửa nát.

 

Gia sản bị nhân vật chính chiếm, hoa khôi mà mình ưa thích cũng thuộc về nhân vật chính.

 

"Móa nó, xuyên qua thành cái gì cũng được, sao nhất định để ta xuyên qua thành phản phái, ngay cả 100 chương đều không sống nổi, chơi ta phải không? !"

 

Vương Hạo Nhiên chửi bậy phát tiết ở trong lòng.

 

Tuy nhiên đã là sự thật đã định, hắn cũng biết không thể nào thay đổi.

 

Tất nhiên, điều này cũng không đại biểu cho việc hắn chấp nhận số phận.

 

Từ sự kiện diễn ra gần đây mà xem, nội dung tiểu thuyết rõ ràng vừa mới bắt đầu.

 

Nhân vật chính vừa mới bắt đầu trưởng thành, vẫn không thể đối đầu chính diện cùng mình được.

 

Tài nguyên mà mình có thực sự quá nhiều so với nhân vật chính, chỉ cần lợi dụng được những điều này, cộng thêm bản thân có đề phòng, kẻ phản diện như mình đây cũng không phải hoàn toàn không có cách nào nghịch tập.

 

"Lão đại."

 

Trong lúc hắn đang suy tư, một tên nam sinh đội mũ từ phía sau đi tới.

 

Dưới mũ, thấp thoáng có thể thấy được trên mặt hắn có chút bầm tím.

 

Hiển nhiên là bị đánh.

 

Đây là một trong tam đại tiểu đệ bên cạnh Vương Hạo Nhiên, gọi là Phạm Kiếm.

 

Hai tên khác, một tên gọi là Phạm Thông, một tên gọi là Tần Thọ Sinh.

 

Nghe cẩn thận lại một chút, đây là mấy cái tên quái quỷ gì vậy?

 

Phạm Kiếm, phạm tiện (không tự trọng)?

 

Phạm Thông, phạn dũng (đồ ăn hại)?

 

Tần Thọ Sinh, cầm thú sinh?

 

Ba người này hiển nhiên chính là phe phản phái.

 

Hiển nhiên, đây là tên tác giả ngốc bức cố ý thiết kế ra.

 

Phạm Kiếm cảm thấy xấu hổ, sợ va chạm với ánh mắt dò xét của Vương Hạo Nhiên.

 

Hoàn toàn chính xác, quả là mất mặt mà.

 

Ba tên đánh một mà cũng không đánh lại.

 

Phạm Kiếm bị nhìn chằm chằm một hồi, rốt cục có chút nhịn không được, chủ động thừa nhận sai lầm.

 

"Lão đại, ngươi muốn đánh phải không, tùy ngươi, là chúng ta làm cho ngươi mất thể diện."

 

"Tại sao chỉ có một mình ngươi, hai tên khác đâu?" Vương Hạo Nhiên không có trách cứ, chỉ hỏi thăm.

 

Bởi vì hắn biết trách cứ cũng vô dụng, người ta có hào quang nhân vật chính hộ thân, nào có dễ dàng bị ba người tôm tép như các ngươi đánh một trận như vậy.

 

Phạm Kiếm thấy Vương Hạo Nhiên không có trách cứ, liền nhẹ nhàng thở ra, hấp tấp đến gần một chút, cười toe toét nói:

 

"Bẩm lão đại, ta chạy nhanh hơn một chút, bị đánh ít hơn một chút, bọn hắn chạy chậm hơn, cho nên bị đánh thảm, nửa bên mặt đều sưng đến biến dạng, đoán chừng rất nhiều ngày mới biến mất đây!"

 

Vương Hạo Nhiên nhìn thấy biểu hiện này của đối phương, không khỏi không còn gì để nói.

 

Tên tác giả ngu ngốc này phối cho mình loại tiểu đệ não tàn gì vậy.

 

Chạy nhanh ít chịu đánh, thế mà còn dương dương đắc ý muốn khoe khoang.

 

Thế nào, còn muốn lão tử khen ngươi hay sao?

 

"Nếu ngươi còn cười thêm chút nào nữa, ta sẽ tát lên mặt ngươi."

 

Vương Hạo Nhiên không thể chịu nổi nụ cười ngây ngô của tên tiểu đệ bại não này bèn trách mắng một tiếng.

 

"Lão đại, đừng đừng, ta sai rồi ta sai rồi, ta không cười nữa." Phạm Kiếm tranh thủ thừa nhận sai lầm, còn nói:

 

"Lão đại yên tâm, món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại, ta không tin tiểu tử kia có ba đầu sáu tay. Hôm nay ta sẽ gọi mười huynh đệ tới!"

 

"Tỉnh lại đi, vô dụng." Vương Hạo Nhiên lắc đầu.

 

Hiện tại đã đả thảo kinh xà, nhân vật chính đã có đề phòng, tăng thêm tác dụng của hào quang nhân vật chính, cho dù có gọi thêm người đi qua cũng sẽ bị nhân vật chính đánh thảm thôi.

 

Lùi một bước mà nói, cho dù nhân vật chính không đánh được nhưng chắc chắn hắn ta vẫn có thể thoải mái chạy thoát.

 

Đây vốn là việc vô nghĩa.

 

"Vô dụng? Vậy lão đại, ta gọi hai mươi người?"

 

"Sao ngươi nói nhảm nhiều vậy, ta đã nói là vô dụng."

 

"Sao có thể vậy được, vậy ta gọi ba mươi người."

 

"Ngươi cứ gọi CM ngươi là được rồi!" Vương Hạo Nhiên không nhịn được xổ một câu thô tục.

 

"Gọi mẹ ta? Lão đại, cái này không... không được. Dựa vào thể cốt yếu ớt của mẹ ta, sao có thể đánh người được." Phạm Kiếm bày ra vẻ mặt đau khổ.

 

Vương Hạo Nhiên day day huyệt thái dương, đây là loại tiểu đệ bại não gì vậy.

 

Cố nén xúc động muốn đánh người, hắn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

 

"Sau này không cần làm chuyện kiểu vậy nữa."

 

"A, lão đại, tiểu tử kia đang cua đại tẩu. Hắn ta thì tính là cái thá gì, chúng ta không thể nhìn nổi." Phạm Kiếm nói.

 

"Ta hỏi ngươi, ta đẹp trai hay là tiểu tử kia đẹp trai?" Vương Hạo Nhiên hỏi vặn lại tiểu đệ.

 

"Đương nhiên là lão đại ngươi đẹp trai, tiểu tử kia thì tính là gì, cùng lắm cũng chỉ có thể tính là ngũ quan nghiêm chỉnh."

 

Phạm Kiếm không chút do dự trả lời. Hắn ta trả lời vậy không phải chỉ vì muốn nịnh nọt, bởi vì đây là sự thật.

 

"Vậy gia thế của ta tốt hơn hay là tiểu tử kia tốt hơn?" Vương Hạo Nhiên tiếp tục hỏi.

 

"Nhà lão đại có tài sản mấy trăm ức, tiểu tử kia gia cảnh phổ thông, vốn không thể sánh nổi."

 

"Vậy ta có thành tích tốt hơn hay là tiểu tử kia có thành tích tốt hơn?"

 

"Lão đại có thành tích Top 10 toàn trường, học sinh giỏi chính hiệu, tiểu tử kia đếm ngược, vốn là kẻ dốt nát."

 

"Vậy chẳng phải xong rồi sao? Ta có điều kiện tốt như vậy chẳng lẽ còn thua bởi một tên tiểu tử nghèo ngu dốt? Cần các ngươi quan tâm tới mấy chuyện linh tinh như vậy sao?"

 

"Lão đại, ta hiểu rõ rồi, là chúng ta uổng công vô ích. Không có ngươi dặn dò, chúng ta sẽ không nhiều chuyện nữa. Tiểu tử kia vốn không xứng để sánh với ngươi." Cuối cùng Phạm Kiếm cũng hiểu rõ.

 

Vương Hạo Nhiên gật đầu, nhìn tên tiểu đệ bại não như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.

 

Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện tin nhắn nhắc nhở của hệ thống.

 

【 Đinh, dẫn dắt tiểu đệ hành động, thoáng thay đổi hướng đi của tình tiết, thu được điểm phản phái 100. 】