Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái

Chương 4: Đây cũng quá song tiêu



Lúc mà Vương Hạo Nhiên cùng hệ thống trao đổi thì Hứa Mộ Nhan cũng đã đi tới phòng học.

 

Sở Bạch kia lập tức rời ánh mắt khỏi người Vương Hạo Nhiên, cười to đi chậm qua phía Hứa Mộ Nhan.

 

Sở Bạch kia không biết làm thế nào mà đem tóc dài cạo thành tóc ngắn chỉ có nửa tấc.

 

Kiểu tóc thế này thật không hợp với hắn, sẽ đem đủ loại khuyết điểm trên mặt hiện ra.

 

Nói Sở Bạch như là một người đi đường thật không sai chút nào.

 

Hắn cứ như vậy mà cười to lên, nhìn thật xấu.

 

Nhưng mà nhìn hắn cười đến rực rỡ như vậy, trước mặt lại không có tấm kính, không ý thức được khuôn mặt mình bây giờ thế nào.

 

"Bạn học Hứa, ngươi tới đây, hiện tại còn chưa vào lớp, ta có nhiều vấn đề trên học tập muốn thỉnh giáo ngươi một chút, có rảnh không?" Sở Bạch hướng về Hứa Mộ Nhan cười nói.

 

"Có."

 

Thân là ủy viên học tập đồng thời Hứa Mộ Nhan có nội tâm hiền lành, ở trên lớp bạn học muốn hỏi nàng về học tập thì tất nhiên nàng sẽ không cự tuyệt.

 

"Đến đây, chỗ ngồi ngươi ở bên kia, ta giúp ngươi cầm túi sách." Sở Bạch hết sức nhiệt tình.

 

"Không cần đâu." Hứa Mộ Nhan lắc đầu.

 

"Nếu ngươi không cho ta học bù thì thành tích học tập của ta cũng không có khả năng xếp hạng trước mười được, một chút đến lớp bơi, ta giúp ngươi làm chút ít chuyện, có qua có lại."

 

"Chủ yếu là ngươi cực kỳ thông minh, lời ta nói đều là những thứ cơ bản trong lời giảng của lão sư, nếu như ngươi nghiêm túc nghe giảng, thành tích nhất định sẽ rất tốt."

 

"Không không, chủ yếu là do bạn học Hứa thật xinh đẹp, ngươi nói gì ta cũng có thể hiểu được."

 

Hứa Mộ Nhan được khen như vậy, không khỏi có chút thẹn thùng.

 

Sở Bạch thừa cơ thò tay cầm túi sách Hứa Mộ Nhan.

 

Lúc hắn cầm túi sách, còn làm bộ vô ý mò một chút tay của Hứa Mộ Nhan.

 

Nhưng mà không thể đạt được.

 

Vương Hạo Nhiên nhìn một màn này không kìm nổi cảm thán.

 

Không thể không nói, lúc tuổi tác tương đối non nớt, nam sinh mặt dày theo đuổi nữ sinh thời gian dài thật sự là có trợ giúp rất lớn.

 

Sở Bạch này hệt như vậy.

 

Vương Hạo Nhiên biết thành tích học tập Sở Bạch đột nhiên tăng mạnh, tất cả là bởi vì có thấu thị.

 

Lần kiểm tra trước hoàn toàn là dựa vào gian lận mà thôi.

 

Quấn lấy Hứa Mộ Nhan đòi học bù, đơn giản chỉ là muốn cua Hứa Mộ Nhan.

 

Vương Hạo Nhiên hiểu những điều này, tất nhiên không có khả năng nhắm mắt làm ngơ.

 

Lúc Sở Bạch vừa định cùng Hứa Mộ Nhan cùng ngồi vào bàn, Vương Hạo Nhiên cầm một cái bài tập từ trước đi tới, trực tiếp hỏi:

 

"Hứa Mộ Nhan, hôm qua lão sư giao một bài tập toán, ngươi làm chưa vậy?"

 

"Làm rồi, nhưng không biết là đáp án của ta có đúng hay không." Hứa Mộ Nhan không còn chán ghét Vương Hạo Nhiên, đối với vấn đề học tập của hắn tất nhiên là vui vẻ trả lời.

 

"Ta cũng làm ra được một đáp án, nhưng cũng không biết có đúng hay không, so sánh thảo luận một chút được không?"

 

"Tốt lắm!" Hứa Mộ Nhan lập tức gật đầu.

 

"Bạn học Hứa, là ta tới trước." Sở Bạch ngăn cản.

 

"Có rất nhiều thời gian, ngươi chờ một chút nha." Hứa Mộ Nhan muốn thảo luận đề toán cùng Vương Hạo Nhiên trước.

 

Bài toán này thực sự rất khó, kiến thức siêu việt toán học cao trung, đối với học bá rõ ràng vô cùng có tính khiêu chiến.

 

Toàn bộ trong lớp đoán chừng chỉ có Vương Hạo Nhiên cùng Hứa Mộ Nhan sẽ đi làm đề toán này sau giờ học.

 

Vương Hạo Nhiên đưa ra ý kiến muốn thảo luận một chút, Hứa Mộ Nhan tất nhiên là vui lòng tột cùng.

 

Sở Bạch đần độn đứng ở một bên, đối với những thứ mà Vương Hạo Nhiên cùng Hứa Mộ Nhan thảo luận hắn như là nghe thiên thư, không hiểu gì cả.

 

Vương Hạo Nhiên cùng Hứa Mộ Nhan thảo luận, một bên lườm Sở Bạch kia, sắc mặt hắn cứng, trong lòng Vương Hạo Nhiên không khỏi cười thầm.

 

Muốn tìm tiếng nói chung cùng chủ đề, mình cùng với học bá Hứa Mộ Nhan có điểm chung rất nhiều.

 

Nhìn như là một đôi trai tài gái sắc liên tiếp giáp ánh mắt nhau, vừa nói vừa cười.

 

Ở gần thì hiểu bọn họ trao đổi vấn đề học tập, ở xa thấy không rõ lắm, nhiều người còn tưởng rằng hai người đang nói chuyện yêu đương.

 

Vương Hạo Nhiên cố ý đem chủ đề thảo luận học tập kéo dài, Hứa Mộ Nhan đắm chìm trong đó, trong nhất thời xem nhẹ sự tồn tại của Sở Bạch.

 

Lập tức vang lên âm thanh phá vỡ sự náo nhiệt.

 

"Vương Hạo Nhiên, ngươi cố tình chạy tới thảo luận cùng bạn học Hứa, căn bản có dụng ý khác, thảo luận vấn đề học tập là giả, mục đích thực sự là muốn tiếp cận bạn học Hứa, muốn thực hiện mưu đồ bất chính với bạn học Hứa, ngươi chính là một tên ngụy quân tử."

 

Sở Bạch thật sự nhịn không được, dùng lời nói quát lớn, trực tiếp cắt ngang thảo luận của hai người.

 

Nghe nói như thế, Vương Hạo Nhiên trực tiếp cười.

 

Gia hỏa này mượn cớ học bù tranh thủ cơ hội muốn cua Hứa Mộ Nhan, hắn xem thế là lẽ đương nhiên.

 

Ta bắt chước một chút lại không được.

 

Mẹ nó còn để người khác sống hay không?

 

"Sở Bạch, ngươi hiểu lầm Vương Hạo Nhiên rồi." Hứa Mộ Nhan nhíu mày.

 

Bởi vì lúc trước Vương Hạo Nhiên đã nói qua rõ ràng là muốn chuyên tâm học tập, đối với nàng không có loại ý nghĩ kia, hơn nữa còn cảnh cáo tiểu đệ không nên nói bậy bạ.

 

Hứa Mộ Nhan hiền lành, đơn thuần đương nhiên là lựa chọn tin tưởng Vương Hạo Nhiên rồi.

 

"Ta không có hiểu lầm, khoảng thời gian này ngươi kèm cho ta nên hắn nhịn không được, hôm qua gọi tiểu đệ sau khi tan học chặn đường ta, còn nói ngươi là vật riêng của Vương Hạo Nhiên hắn, cảnh cáo ta cách ngươi xa một chút." Sở Bạch nhìn Hứa Mộ Nhan mà nói.

 

Hứa Mộ Nhan nghe xong lập tức ngạc nhiên nhìn về phía Vương Hạo Nhiên.

 

"Việc này không phải ta sai bảo, là bọn Phạm Kiếm tự chủ trương." Vương Hạo Nhiên giải thích nói.

 

Đừng nói việc này không phải là làm, nếu như thật là hắn làm thì hắn cũng sẽ trả lời hệt vậy.

 

Hắn là nhân vật phản phái.

 

Phản phái vì đạt được mục đích đều là không từ thủ đoạn, nói dối là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.

 

"Là nam nhân, dám làm lại không dám nhận." Sở Bạch dùng phép khích tướng.

 

Hắn muốn Vương Hạo Nhiên thừa nhận việc này, để Hứa Mộ Nhan cảnh giác Vương Hạo Nhiên, sau đó giữ khoảng cách đối với Vương Hạo Nhiên.

 

"Uầy, lời ngươi mới nói hình như còn chưa nói hết nha, ba người Phạm Kiếm bọn hắn chặn đường ngươi là không sai, nhưng mà bị hành hung chính là ba người bọn hắn, ngươi không hề bị thương một chút gì cả." Vương Hạo Nhiên đem đầu đuôi kể ra.

 

"Là do ta lợi hại, ba tên tiểu tiểu súc sinh sao có thể là đối thủ của ta." Sở Bạch đắc ý hừ lạnh một tiếng.

 

Nói đến điều này hắn có chút đắc ý.

 

Sở Bạch là một học sinh kém, thường xuyên trốn tiết cùng thanh niên lêu lổng giao tiếp, phát sinh va chạm, đánh nhau là chuyện thường xảy ra, lâu ngày luyện thành một thân bản lãnh, hơn nữa ra tay cực kì hung ác!

 

Vương Hạo Nhiên vẫy tay, kêu Phạm Kiếm đang trong phòng học tới.

 

"Lấy cái mũ xuống đi, để Hứa Mộ Nhan nhìn xem ngươi bị ra sao."

 

Tuy đầu óc Phạm Kiếm không dùng được, sau khi nghe lời này hắn cũng hiểu được là lão đại muốn mình ở trước mặt Hứa Mộ Nhan kiện Sở Bạch.

 

Hắn lập tức gỡ mũ xuống, bày ra mặt mũi đang sưng húp, cực kì tội nghiệp.

 

Hứa Mộ Nhan nhìn thấy trên mặt Phạm Kiếm có vết thương, giờ phút này liền hiểu rõ nguyên nhân, thế là cau mày lại nói:

 

"Làm sao. . . Làm sao mà bị đánh thành thế này?"

 

"Ta còn bị nhẹ đấy, Phạm Thông cùng Tần Thọ Sinh còn bị đánh thảm hại hơn, chúng ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng vô dụng, Sở Bạch đuổi theo chúng ta muốn đánh chết không tha."

 

Phạm Kiếm vuốt vết bầm tím trên mặt ủy khuất vô cùng, hắn đã sắp khóc đến nơi.

 

"Đáng đời các ngươi." Sở Bạch lơ đễnh.

 

"Mặc dù là ba người Phạm Kiếm bọn hắn tìm ngươi trước, nếu ngươi chỉ phòng vệ, nhưng mà phòng vệ cũng phải có mức độ chứ nhỉ." Vương Hạo Nhiên nói.

 

"Bọn hắn không đứt tay, không đứt chân thì nên cảm ơn ta đã hạ thủ lưu tình mới đúng."

 

Sở Bạch nhìn lên, việc này là hắn chiếm lý, đánh bọn Phạm Kiếm bị sao cũng không quá đáng.

 

Hứa Mộ Nhan nghe xong lập tức nhíu mày.

 

Không nữ sinh nào thích vũ lực, tất nhiên nàng cũng không ngoại lệ.

 

Sở Bạch đang đắm chìm bên trong khoái ý lúc hành hung Phạm Kiếm nên không có chú ý tới biến hóa nhỏ xíu của Hứa Mộ Nhan.

 

Vương Hạo Nhiên lại chú ý tới từng chút một, trong lòng hắn hơi mừng thầm.