Nhìn binh mã đã đi xa, cuốn bụi tung lên mù mịt, ta và mẹ cùng trở về.
Ta cảm thấy như một phần tim mình đã đi theo bước chân họ.
Mẹ ta ngày hôm sau đến Cảm Nghiệp tự, ăn chay niệm phật, ngày ngày cầu phúc cho cha ta và Sở Cửu.
Ta ở hầu phủ lo liệu việc trong nhà, đầu óc cũng lơ đễnh, giống như một xác sống mất hồn.
Điều tốt duy nhất là tin tức từ tiền tuyến truyền về đều là tin tốt.
Chớp mắt đã qua ba tháng, nếu không có chiến sự, giờ hẳn đã là ngày mà ta và Sở Cửu thành thân.
Ta nhìn váy cưới màu đỏ thẫm được chuẩn bị tươm tất, thở dài.
Thấy ta buồn, Tiểu Loan dỗ ta mặc thử nó lên.
“Đẹp quá, thật sự đẹp quá đi.” - Tiểu Loan chải đầu cho ta, gật gù - “Nếu Sở thiếu gia và lão gia nhìn thấy, chắc chắn không nỡ đi nữa.”
Ta ngượng ngùng đánh nàng ấy một cái.
Còn chưa đánh được nàng ấy, hạ nhân trong nhà đã đến báo, nói Tạ Lăng đến đây.
Nhìn ta một thân hôn phục, hắn trông như thể bị doạ sợ, đứng sững lại, mất một lúc lâu mới định thần.
Ta ngại ngùng, muốn nói mấy câu đùa để qua chủ đề này, nhưng chưa kịp nghĩ ra, Tạ Lăng đã rướn người về phía trước.
Hắn ấn vai ta, bảo ta ngồi đối diện với gương đồng.
Hắn nhìn ta trong gương, từ từ tháo chiếc trâm bạc hình hoa hải đường đơn giản trên tóc ta xuống, ung dung mở lời.
“Bộ y phục này, cùng với mấy chiếc trâm cài này, sợ là quá giản dị rồi, ta làm cho muội một bộ trâm hình huyền điểu sải rộng cánh bay bằng vàng, hoa mĩ vô song.”
“Đừng.” - Ta ngại ngùng ngăn tay hắn lại - “Trâm này là Sở Cửu làm cho ta, ta đeo nó, cảm giác giống như Sở Cửu đang ở bên cạnh ta.”
Đôi mắt hắn sâu thẳm, nhìn ta bằng một nụ cười yếu ớt.
Rồi đột nhiên hỏi ta, trước khi khởi hành Sở Cửu đã nói với ta cái gì, ta cảm thấy kì quái, vội vàng rút tay lại như phải bỏng.
Tạ Lăng liếc ta một cái, không nói gì, hồi lâu nhẹ giọng mở miệng.
“Đây là đồ do ta và Vũ tỷ tỷ chọn ra, tiếc rằng nàng ấy không thể tận mắt nhìn muội mặc nó, nếu có thể cho nàng ấy thêm mười năm tuổi thọ, vị trí thái tử này ta không cần cũng được…”
Nỗi cô đơn và đau khổ trên gương mặt hắn hiện rõ đến nỗi ta nhìn thấy cũng ngẩn ngơ theo.
Tạ Lăng sao lại có thể không thật lòng với Vũ tỷ tỷ chứ?
Hắn đã vĩnh viễn mất đi chân ái của mình, ta làm sao có thể đối xử thế này với hắn chứ?
Lòng ta hổ thẹn, vội gọi Tiểu Loan pha trà mời hắn.
Hoàng thượng từ ngày biết tin Ô Nhược phát loạn liền đổ bệnh, hiện giờ thái tử tạm nắm quyền, hắn bận đến bù đầu, nhưng vẫn tranh thủ thời gian qua hầu phủ thăm ta, mang một số tin tốt đến cho ta, ổn định tinh thần của ta.
Ta nên biết ơn hắn.
Ta không nên quá nghi ngờ hắn.
Ta đích thân mang cho hắn món bánh táo tàu ta tự tay làm.
Tạ Lăng gắp một miếng, từ từ bỏ vào miệng, nhai một cách có phong phạm, mỉm cười với ta.
“Đường muội muội, thế gian này ai ai cũng có lòng lang dạ sói, chỉ có muội nhiều năm như vậy vẫn ôn nhu thiện lương, thật tốt.”