Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi

Chương 30: Cốt truyện nhảy vực



'Hệ thống, có đôi khi ta thật sự không rõ ý tưởng của Mặc Hiên.'

【Thật bình thường】

'Nhưng ta tin tưởng hắn hẳn là hiểu ý ta.'

【Ngươi muốn làm gì?】

'Ta vì hắn chuẩn bị ngày chết!'

Thẩm Bạch sắc mặt thay đổi, thế nhưng lập tức trở về nguyên dạng.

Trước không nói việc có phát hiện truyền thừa hay không, chỉ cần Phong Thiên cùng Mặc Hiên đối mặt đã làm hắn đủ đau đầu.

Mà Phong Thiên cũng đã phát hiện Mặc Hiên, ánh mắt không tính là hữu hảo.

Vô luận là ở trên Nghênh Phong sơn hay lúc trước ở bí cảnh, hai bên đều rất không hữu hảo.

"Bí cảnh cũng thật nhỏ, lại gặp, đệ tử tiên tông, nhỉ?"

Mặc Hiên ánh mắt trước tiên dạo chơi một vòng trên người Phong Thiên, cuối cùng về tới người Thẩm Bạch.

Hiện tại bốn phía không người, nhưng bí cảnh cũng không lớn, nếu vào lúc này hai người ra tay, người tới xem náo nhiệt tuyệt đối sẽ không thiếu.

Thẩm Bạch trong lúc nhất thời có điểm không biết làm sao, hắn còn chưa có cơ hội nói chuyện truyền thừa cho Phong Thiên, hắn đích xác không định để Mặc Hiên cùng biết.

Bởi vì đối với Thẩm Bạch thì đồ vật thuộc về Phong Thiên liền vĩnh viễn đều là của Phong Thiên.

"Ta còn tự hỏi ngươi muốn đi đâu, hóa ra là tới gặp người quen cũ." Mặc Hiên nhìn Thẩm Bạch nói.

Thẩm Bạch hơi nhíu mày, không trả lời.

【Đinh! Thỉnh hoàn thành cốt truyện tương quan】

Cốt truyện là cái gì, là Thẩm Bạch mơ ước kỳ ngộ của Phong Thiên, sau đó cướp đoạt truyền thừa rồi đem Phong Thiên sút một phát rớt xuống huyền nhai.

Nhưng vấn đề hiện tại là Phong Thiên căn bản còn chưa có đến được truyền thừa nha.

Mặc Hiên ngươi mẹ nó không có việc gì chạy tới quấy rối làm chi!

Nghĩ đến đây, Thẩm Bạch cười một tiếng, "Cái gì mà người quen cũ, chỉ là tò mò tới xem thôi, tưởng rằng có thể tìm được truyền thừa, kết quả lại chẳng thu hoạch được gì."

Thẩm Bạch cảm giác được tầm mắt trên người chính mình, hắn nhìn lại, chạm phải ánh mắt của Phong Thiên.

"Khó trách có thể khiến đệ đệ không biết cố gắng kia của ta tâm tâm niệm niệm, lớn lên cũng có vài phần tuấn tú, đáng tiếc."

Phong Thiên sửng sốt, khóe miệng tràn ra vài phần cười khổ, "Lại là không biết, sư huynh nay ở nơi nào?"

Thẩm Bạch nhấp miệng bật cười, chậm rãi đi tới chỗ Mặc Hiên, "Nơi nào? Hoàng tuyền chứ đâu!"

"Vèo ——!!"

Ngay ở lúc Thẩm Bạch vừa mới dứt lời, Phong Thiên đã trực tiếp rút Bạch Hồng Kiếm, thẳng tắp hướng Thẩm Bạch đâm tới.

Mặc Hiên sắc mặt ngưng một chút, vừa định ra tay, lại thấy Thẩm Bạch trốn cũng không trốn, xoay người, trực tiếp bị Phong Thiên đâm xuyên ngực.

Kiếm khí kia đã có khí thế lạnh thấu xương, nhưng mà xuống tay lại không phải tử thủ, cũng không đâm đến nơi yếu hại.

Thẩm Bạch nhắm mắt lại, dùng tay cầm kiếm, bàn tay bị mũi kiếm cắt qua, máu tươi rơi xuống một mảnh.

" Đệ tử Lăng Vân Tiên Tông, ta dạy cho ngươi cái này nha, phàm là ngươi thật sự muốn giết một người, ngàn vạn không nên lưu tình." Thẩm Bạch nắm lấy mũi kiếm, sau đó chậm rãi rút ra, cũng may chính mình trên người toàn là màu đen, cho dù có nhiễm máu cũng không nhìn rõ.

Phong Thiên lại như lâm vào si ngốc, y nhìn Thẩm Bạch, giận dữ hét lên: "Ngươi rốt cuộc là ai!?"

Thẩm Bạch cũng không có buông mũi kiếm ra, máu hắn như vật sống, từng chút từng chút trôi tới chuôi kiếm, chảy đến tay chủ nhân kiếm.

Đây là phương pháp mu tu duy nhất Thẩm Bạch học mấy ngày nay, là Mặc Hiên dạy hắn.

"Ta là ai, trong lòng ngươi không phải đã có đáp án sao?" Thẩm Bạch không đáp mà còn hỏi lại.

Mặc Hiên phía sau hắn vẫn không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn hết thảy, phảng phất trò khôi hài này cùng y không có bất luận quan hệ gì.

Thẩm Bạch hít sâu một hơi, trong đầu lại lần nữa vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【Đinh! Thỉnh hoàn thành cốt truyện bí cảnh tương quan】

【Đinh! Thỉnh hoàn thành cốt truyện chi nhánh】

'Ta đã từng nói, hệ thống ngươi thật sự rất ồn chưa?'

Thẩm Bạch chậm rãi tới gần Phong Thiên, trên mặt Phong Thiên toàn là thống khổ, Thẩm Bạch lại chỉ cười, cuối cùng cười lên tiếng.

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Mặc Hiên, "Giết hắn, ngươi có thể hiểu rõ tâm ý của ta không?"

Mặc Hiên ánh mắt lập loè, "Ngươi hạ thủ được sao?"

"Ta đối đãi ngươi như thế nào, ngươi hẳn là biết được, bất quá chỉ là một đệ tử tiên tông mà thôi."

Phong Thiên nắm kiếm, chậm rãi rút ra từ trong tay Thẩm Bạch, mỗi một tấc, bàn tay kia lại bị cắt qua nhiều một phân.

Thẳng đến lúc thân kiếm dính đầy máu tươi.

"Sư huynh." Phong Thiên thở dài nói, y mở miệng, tựa hồ còn muốn nói cái gì thì một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, vẻ mặt trắng bệch.

Lúc trước sau khi y xuất quan, vì không thấy sư huynh nên đã đi tìm bất kể ngày đêm.

Nghe nói Ngộ Thiên bí cảnh mở ra, y phỏng đoán sư huynh khả năng sẽ đến đây, lại tiếp tục không biết ngày đêm đi tới, ai ngờ lại rơi vài kết cục này.

Sư huynh, nếu là ngươi thì ngươi đã phụ ta.

Nếu không phải ngươi, ta đây là đang báo thù cho ngươi.

Nghĩ đến đây, Phong Thiên hai mắt đột nhiên một mảnh huyết hồng, y nhấc kiếm, bay thẳng đến chỗ Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch kinh hãi, nghiêng người tránh né, nhưng mà tu vi hắn gà mờ, căn bản không phải đối thủ của Phong Thiên, qua mấy chiêu hắn đã rơi xuống thế hạ phong.

"Mặc Hiên, ngươi định nhìn thấy chết không cứu sao?" Thẩm Bạch vội vàng quay đầu kêu Mặc Hiên.

Mặc Hiên cân nhắc một lát, tiến lên không biết từ chỗ nào lấy ra một cây quạt, chỉ nhẹ nhàng phẩy vài cái, Phong Thiên đột nhiên lui ra phía sau vài bước, thần sắc phá lệ không tốt.

Lúc này Phong Thiên, hai mắt huyết hồng, không còn bộ dáng lãnh đạm thường ngày, chỉ có tức giận cùng với bi phẫn.

Phong Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Bạch, đột nhiên cười to, cười như điên.

Thẳng đến lúc cười đủ rồi, Phong Thiên mới bình tĩnh lại, quanh thân ma khí nổi lên, nguyên bản chính là kiếm tu nhưng kiếm khí lại mang theo vài phần hung tàn.

"Sư huynh, ngươi một hai phải huỷ hoại chân tình của ta, ngươi chỉ cần không cần nữa, nói bỏ liền bỏ, đồ vật ngươi ghét bỏ, ta còn giữ làm cái gì!"

Thẩm Bạch lui ra phía sau một bước, thần trí Phong Thiên đã có chút không rõ.

Hắn nhìn về phía Mặc Hiên, hung hăng trừng mắt, ai kêu ngươi xuất hiện, xem đi, này thì sao mà xong!

Cắn chặt răng, Thẩm Bạch tiến lên một bước, hắn không dám lấy ra Bạch Sương Kiếm, Bạch Sương Kiếm vừa ra, tuyệt đối sẽ chứng thực thân phận của hắn, hiện giờ ít nhất còn có thể xoay chuyển vài phần.

"Ta nói lại lần nữa, việc của ngươi cùng đệ đệ vô dụng kia của ta ta không rảnh xen vào, hôm nay ngươi đả thương ta, vậy thì không thể rời đi!"

Phong Thiên ánh mắt đã tán loạn điên cuồng, cầm lấy kiếm tiến lên.

Bạch Hồng kiếm pháp y đã luyện đến thuần thục, hơn nữa ở trong trận vạn kiếm tông đã sớm rèn luyện ý chí, đã là xưa chẳng bằng nay rồi.

Mặc Hiên cùng y đánh mấy chiêu, Phong Thiên bị đẩy lui vài bước.

Tu vi Phong Thiên đích xác không cao nhưng chiêu thức lại như không muốn sống, thà rằng hủy địch tám ngàn, tự thương một vạn, quả thực là kẻ điên!

"Giết hắn."

Mặc Hiên nhìn Thẩm Bạch, thần sắc ôn hòa biến mất sạch sẽ.

"Giết hắn, ta liền tin ngươi thật tình."

Cút đi rác rưởi!

Cho dù có giết y, Mặc Hiên ngươi mẹ nó cũng sẽ không tin tưởng ta thiệt tình!

Nhưng Thẩm Bạch chỉ có thể căng da đầu đi lên, hắn căn bản không phải đối thủ của Phong Thiên, miễn cưỡng tránh thoát mấy chiêu lại cũng bị đâm vài chỗ.

Đột nhiên, Thẩm Bạch tránh đi kiếm kia, đối với Phong Thiên hô lên, "Sư đệ!"

Động tác Phong Thiên dừng lại một chút, tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt nhưng đối Thẩm Bạch đã đủ rồi, hắn lập tức quay người một chưởng đánh tới, một chưởng kia dùng hết chân khí của hắn.

Phong Thiên lấy lại tinh thần, một kiếm đâm tới.

"Vèo ——!!"

"Chạm vào ——!!"

Thẩm Bạch bị đâm trúng vai phải nhưng mà một chưởng kia toàn bộ dừng hết trên người Phong Thiên, Phong Thiên cả người giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài, rơi xuống huyền nhai.

Thẩm Bạch quỳ xuống một bước, nhìn miệng vết thương trên vai, đau đến tận xương.

Mặc Hiên tựa hồ xem náo nhiệt đủ rồi, y tiến lên, từ trong ngực lấy ra khăn tay.

"Không nghĩ tới ngươi thật sự có thể xuống tay."

Thẩm Bạch ngẩng đầu, mặt đầy bi ai nhìn Mặc Hiên, "Ngươi muốn ta làm cái gì, ta liền làm cái đó, nhưng ngươi rốt cuộc không tin ta."

Mặc Hiên trầm mặc.

Thẩm Bạch không tiếp nhận khăn tay, hơn nữa chậm rãi nhìn xuống dưới vực sâu, cũng không biết Phong Thiên đã bị hắn đánh rớt tới nơi nào rồi.

Bên dưới vực có truyền thừa, hắn cũng không xác định Phong Thiên có thể tìm được hay không.

【Đinh! Thỉnh hoàn thành cốt truyện chi nhánh】

Thẩm Bạch nhắm mắt, lông mi run rẩy, quay đầu nhìn về phía Mặc Hiên.

"Mặc Hiên, ngươi thật đáng thương, thương ngươi không phân rõ chân tình giả ý."

Mặc Hiên nhướng mày nhìn Thẩm Bạch.

"Ngươi hiện giờ ở Mặc gia sợ cũng không quá tốt nhỉ, ta thật tình đối đãi ngươi, ngươi lại không tin, nguyên bản ta chỉ định tìm truyền thừa đem tặng cho ngươi, ngươi lại một hai phải cho rằng ta có tâm tư khác."

Mặc Hiên trầm mặc.

"Làm bạn mấy ngày, ngươi luôn luôn đề phòng ta, thế cũng được, giải dược kia của ngươi, ta cũng không cần, ta có thể chết, nhưng ta vừa chết, trên đời này người thật tình đối đãi với ngươi sẽ mất đi một người."

Thẩm Bạch đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn về phía huyền nhai kia, bước nhanh tới đó, quay đầu đối với Mặc Hiên lộ ra nụ cười trào phúng.

"Biết không, ta nói rồi, yêu, vĩnh viễn sẽ không bởi vì tử vong mà kết thúc."

Những lời này, không biết là nói với Mặc Hiên, hay là với người khác.

Nói xong, Thẩm Bạch thả người nhảy xuống, rơi vào huyền nhai.

Mặc Hiên đột nhiên hoàn hồn, y bước nhanh đi lên phía trước, huyền nhai kia sâu không thấy đáy, vốn chính là bí cảnh, phía dưới huyền nhai cũng là khe hở bí cảnh, lọt vào chỉ có thể tan xương nát thịt.

Tay nắm lấy quạt của Mặc Hiên hơi hơi dùng sức.

"Răng rắc ——"

Cây quạt bị y nắm phát ra tiếng vang.

Âm thanh qua đi, còn mang theo vài phần máu tươi rơi xuống lúc đánh nhau, Mặc Hiên đứng ở trên vách núi, quần áo trên người bay tán loạn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

【Đinh! Nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành】