Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 191: Tôi Có Một Sát Khí Lớn





Nhóm: Thánh Thiên Tiên VựcDịch: Tiếu Giai Nhân-----------------------------------------------------Người đầu tiên lên sân khấu biểu diễn phong thái pháp thuật đến từ Vườn Địa Đàng.Tuyết Lỵ Nhĩ, Áo Cách Tư và Á Sắt, An Lâm đều tương đối quen thuộc với ba người này, dù sao thì hôm qua hắn còn ăn cơm trưa với ba người bọn họ nữa, nên cũng có quen biết nhất định.Cấp bậc của Á Sắt là Dục Linh hậu kỳ, đầu tiên hắn bước lên trên sân khấu, lấy một cây cung dài màu bạc ra sau đó thì bắt đầu khởi động nguyên khí hội tụ nó lại thành một mũi tên bén nhọn màu bạc rồi bắn ra ngoài.Ầm ầm!Mũi tên nhọn bắn trúng bia đá, vang lên những tiếng nổ ầm ầm, năng lượng bạo phát rồi nổ tung khiến cho trời đất đều chấn động một lúc.May mà có trận pháp áp chế lại, nó không ngừng khuếch tán năng lượng ra bốn phía xung quanh để khiến năng lượng yếu dần đi, đến lúc nguồn năng lượng đó đánh ra bên cạnh đám người An Lâm thì chỉ còn cảm nhận được một trận gió thổi qua mà thôi chứ không bị chấn động gì.Tấm bia đá kiểm tra pháp thuật màu đen kia sau khi bị công kích cũng không hề có chút sứt mẻ nào, chẳng qua ở phí trên đó còn ghi một dãy giá trị: Địa cấp, Sơ cấp."Á Sắt, bảy điểm!" Tuệ Minh Bồ Tát cao giọng tuyên bố.Người tiếp theo là Tuyết Lỵ Nhĩ bước lên biểu diễn pháp thuật.Cô ta khép hờ đôi mắt lại, con người đều rất bình thản, giống như một người con gái được trời cao ban ân vậy.Ngay sau đó, bốn phía liền xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng, quấn quanh thân thể cô ta như một làn gió mát, đây là hình dáng ban đầu của Lãnh Vực.Từng quả cầu mang theo sinh mệnh cực mạnh từ từ xuất hiện trong tay cô ta, chúng bay về phía bia đá màu đen rồi sau đó liền dung nhập \ thành một với bia đá.Bia đá rung lên một lúc, trị số lại hiện lên một lần nữa: Địa cấp, Cao cấp."Tuyết Lỵ Nhĩ, chín điểm!" Tuệ Minh lại công bố thêm một lần nữa.Cuối cùng là Áo Cách Tư lên sân khấu.Lúc trước, hắn chỉ dùng một chiêu là có thể khiến An Lâm ngã ngay xuống đất, thực lực có thể nói là tương đối đáng sợ.


Hắn giống Vương Huyền Chiến, đều là người đạt cảnh giới Kỳ Hóa Thần.Lúc này được phóng thích ra vẫn là chiêu Thần Phạt kia, đó là một cái trụ trời màu trắng.Chỉ có điều, lần này hắn phóng thích ra đều không có chút nương tay nào, năng lượng thánh quang màu trắng từ trên trời giáng xuống, công kích tấm bia đá màu đen kia nổ mạnh khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.Cho dù đã có trận pháp bảo hộ, nhưng đài tỷ thí vẫn bị rạn nứt sau khi chịu uy lực mạnh mẽ của cột sáng kia, năng lượng đáng sợ khuếch tán ra bốn phía, An Lâm đứng ở rất xa nhưng vẫn bị năng lượng đó công kích nên phải lùi về sau hai bước."Thiên cấp, Sơ cấp.""Áo Cách Tư, mười điểm!"Lúc này, mấy vạn người đang quan sát tỷ thí cũng không nhịn được nữa liền phát ra một trận tiếng hô.Vườn Địa Đàng chính là đội đầu tiên tham gia thi đấu, biểu hiện kia đúng là quá mức xuất sắc, tổng điểm đạt được là hai mươi sáu điểm, tạo cho ba đội phía sau không ít áp lực.Tiếp theo là đại diện của điện Sáng Thế.Hồng Đấu, Đông Yến, Hoàng Thiểm lần lượt nhận được bảy, tám, chín điểm, tổng điểm là hai mươi tư điểm.Hồng Đấu là người đánh ngang hàng với An Lâm, nên quả nhiên là yếu nhất, điều này khiến An Lâm không khỏi thấy hoang mang.Đến lượt đại diện của Phật quốc lên thi đấu, Thanh Tri, Thanh Đạo, Thanh Tâm lần lượt lấy được chín, tám, tám điểm, tổng điểm là hai mươi lăm.Điểm ba đội đều không cách biệt quá nhiều, tạm thời thì Vườn Địa Đàng đang là đội đứng đầu.Đến lượt đại diện của Thiên Đình, cũng chính là mấy người An Lâm.An Lâm nhìn về phía mấy đội khác, phát hiện Hồng Đấu đang nhìn mình cười rất đắc ý, dường như hắn muốn nói là: "Tôi bảy điểm thì đã làm sao, dù sao thì cũng có cậu ở kế chót, tôi cũng không thấy mất mặt lắm.""..."Đây là sự khinh bỉ của cặn bã sao?Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy vẻ mặt của Hồng Đấu, An Lâm cảm thấy rất buồn bực trong ngực.Vương Huyền Chiến là người đầu tiên lên thi đấu, hắn mang trong mình huyết mạch của Long tộc, nắm trong tay thuật pháp Lôi Điện cực kỳ mạnh mẽ, lĩnh vực Lôi Long thi triển nổ vang như hàng vạn tiếng sấm, lập tức khiến toàn quảng trường trở nên khiếp sợ.Cuối cùng hắn nhận được đánh giá giá là Thiên Sơ cấp, giống với Áo Cách Tư.Vương Huyền Chiến nhếch miệng, dường như không hài lòng lắm với số điểm như vậy, nhưng sau đó vẫn quay trở về đứng bên cạnh An Lâm.Sau đó là Liễu Thiên Huyễn ra trận.Cô vốn dĩ là đệ tử thứ hai của giáo viện Thiên Bảng, là một nơi tụ tập tất cả những nữ sinh có đủ cả thực lực và vẻ ngoài, nghe nói cô cũng đã tới nửa bước cảnh giới Hóa Thần.Liếu Thiên Huyễn chỉ cần biểu hiện tốt thôi là An Lâm đã cảm thấy yên tâm lắm rồi."Hì hì, cuối cùng cũng đến lượt tôi biểu diễn rồi." Liễu Thiên Huyễn cười híp mắt đi thẳng về phía trước, đôi đồng tử lóe lên như sao trời, lộ ra thứ ánh sáng kinh động lòng người.Liễu Thiên Huyễn lên đài khiến cho quảng trường bỗng chốc vang lên tiếng hoan hô của rất nhiều nam sinh.Cô ta nhìn tấm bia đá màu đen trước mặt, hít sâu một hơi, duỗi đôi tay ra, lòng bàn tay hướng về phía bia đá.Sáu cây pháp trượng lơ lửng trước người nhanh chóng chuyển động, một luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ đang được tích tụ lại."Cật ngã nhất ký: Chung cực thiểm quang."Theo giọng nói thanh thúy đó là một nguồn năng lượng đang dần được dâng lên từ cây pháp trượng, hình thành một cột sáng màu hồng nhạt, giống như pháo lazer đánh ầm ầm vào bia đá.Ầm ầm! Năng lượng mang theo nhiệt độ cực hạn phát nổ, cuồng phong gào thét khắp nơi.An Lâm nhìn thấy một màn này không khỏi thở dài trong lòng, uy lực của một đòn này vô cùng đáng sợ, chín phần là ổn rồi.Tấm bia đá màu đen bắt đầu hiển thị trị số: "Địa cấp, Sơ cấp."Tuệ Minh Bồ Tát mở miệng lần nữa: "Liễu Thiên Huyễn, bảy điểm!""Cái...!cái gì? Chỉ có bảy điểm?"An Lâm trừng to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.Không chỉ có hắn mà mấy vạn người trên quảng trường cũng đều rất sững sờ, sau đó thì nhao nhao, ồn ào chất vấn."Tôi không phục! Vì sao chỉ có bảy điểm chứ? Chung Cực Thiểm Quang của tôi là vô địch, ít nhất cũng phải mười một điểm đấy." Lông mày Liễu Thiên Huyễn cũng nhếch lên, lớn tiếng chất vấn Tuệ Minh.Gương mặt của Tuệ Minh có chút co rút lại, sau đó chắp tay trước ngực, bình thản giải thích: "Tuy pháp thuật của Liễu thí chủ vô cùng mạnh, nhưng lại không có hình dáng.


Giống như đang cố gắng bắt chước sự vật của một người nào đó vậy, không có chính xác, cũng không có ý niệm và cảm ngộ."Giọng của ông ta không lớn, nhưng mấy trăm ngàn người ở quảng trường đều có thể nghe rõ lời giải thích của ông ta.Trên đài vốn có đại năng Phản Hư, nếu như nhận định sai thì những người này sẽ nói ra ngay tại chỗ.Các sinh viên cũng không ngốc, sau khi nghe thấy lời giải thích thì rất nhanh đã bình tĩnh lại được, chẳng qua vẻ mặt có chút thất vọng.Liễu Thiên Huyễn quẹt miệng, nhỏ giọng thầm thì rồi trở về bên cạnh An Lâm, vừa đi vừa lên án mạnh mẽ rằng con người không có mắt, không hiểu được về cái đẹp.Thế lực Thiên Đình một mười, một bảy, quả là rất có cảm giác đầu voi đuôi chuột.Đặc biệt là Điện Sáng Thế, bọn bọn vốn cho rằng tổng điểm của bên mình sẽ là cuối bảng, không ngờ người thứ hai của thế lực Thiên Đình có cảnh giới nửa bước Hóa Thần lại chỉ được có bảy điểm.Họ lập tức cảm thấy chuyện này ổn rồi!Hồng Đấu bật cười: "Cùng lắm tên nhóc An Lâm này chỉ ngang hàng với tôi, lần thi đấu pháp thuật này sẽ được bảy điểm, hoặc là sáu điểm mà thôi."Mấy trăm ngàng sinh viên trong quảng trường cũng hiểu được là cơn sóng này ổn định rồi."Mười cộng bảy cộng thêm mười hai mới được hai mươi chín điểm...""Ngay cả ba mươi điểm cũng không được, thực sự là mất mặt mà.""Có thể đạt được hạng nhất là được rồi, biểu hiện quá tốt, ba thế lực khác đều không so được với chúng ta.""Nói đúng, tốt nhất lần này An đại thần nên lấy một điểm hèn mọn thôi, dành lấy tổng mười mấy điểm là được rồi, gia tăng kịch tính cho trận thi đấu."------------------------------------------Đến lượt An Lâm ra sân.Toàn bộ quảng trường bỗng phát ra những tiếng hoan hô động trời, đây là một đãi ngộ mà chưa tuyển thủ nào có được từ trước tới giờ.Hồng Đấu bị tiếng hoan hô này làm cho hoảng sợ: "Tình huống gì thế này? Cái tên An Lâm này có nhân khí như vậy sao?"Vì mỗi đại diện của điện Sáng Thế đều trông rất kỳ dị, hầu không có bất kỳ trao đổi nào với các sinh viên khác, cho nên họ cũng không biết đến truyền thuyết của An Lâm rung động lòng người đến mức nào.An Lâm nghe thấy tiếng hoan hô thì lập tức cảm giác áp lực như núi.Tuy da mặt hắn dày, nhưng cũng là người sĩ diện, hắn thật sự không muốn phụ sự hy vọng của mọi người.Đại diện bốn phương, cho dù biểu hiện của Hồng Đấu có kém một chút nhưng đám người Á Sắt cũng là những thiên tài đỉnh cao trong các thế lực, pháp thuật mà bọn họ sử dụng không hề yếu kém.Hắn đoán nếu dùng Hám Sơn Quyền, thì khả năng điểm chỉ được khoảng năm điểm, mà nếu sử dụng thật tốt Lôi Quang Hám Sơn quyền thì có lẽ cũng được sáu đến bảy điểm, cái này hoàn toàn là thành tích cuối cùng...Về phần Chiến Thần Lục Kiếm, một chiêu thức còn được lưu lại kia, tuy tinh thâm nhưng mà uy lực chưa đủ, mượn thêm uy lực tiên khí của kiếm Thắng Tà thì sẽ không thể nào được đánh giá cho điểm, cho nên cũng không thể dùng được.Thứ duy nhất có thể sử dụng hình như chỉ còn cái đại sát khí kia thôi.Chỉ cần cẩn thận một chút, chắc chắn không có chuyện gì đâu.An Lâm hít sâu một hơi, hạ quyết tâm trong lòng, đi tới bên cạnh Vương Huyền Chiến, mở miệng nói: "Vương học trưởng, chút nữa tôi muốn dùng chiêu đại sát khí kia.


Tôi hi vọng anh có thể ở bên cạnh bảo vệ tôi."Vương Huyền Chiến nghe vậy thì sững sờ, sau đó kinh ngạc nói: "Cậu muốn sử dụng thực lực thật sự rồi ư? Không đúng...!Nếu sử dụng thực lực thật sự sao lại muốn tôi bảo vệ...""Anh nói không sai, tôi vẫn thuộc cấp Dục Linh sơ kỳ như trước.""Chỉ có điều, khi dùng đến pháp thuật này...!Chính tôi cũng thấy sợ hãi!""Cho nên tôi muốn nhờ anh bảo vệ tôi khỏi bị ảnh hưởng của chiêu thức." An Lâm nghiêm túc nói.Nhìn vẻ mặt chân thành kia của An Lâm, chẳng biết tại sao mà Vương Huyền Chiến lại cảm thấy phía sau lưng mình phát lạnh, cảm thấy không nên đáp ứng."Oa! An Lâm, cậu muốn sử dụng đại chiêu sao? Tôi cũng tới bảo vệ cậu, tôi sẽ sử dụng Khúc Quang để ngăn cách!" Liễu Thiên Huyễn nghe vậy cũng thấy rất hưng phấn, liền muốn gia nhập vào đội hình bảo vệ này.Khóe miệng Vương Huyền Chiến khẽ co giật, Liễu Thiên Huyễn cũng gia nhập, hắn ta cũng không thể lùi bước được nên đành cắn răng đồng ý.Cứ như vậy, An Lâm liền đi về phía tấm bia đá màu đen trước con mắt mong chờ của tất cả mọi người..