Nghe thấy lời này của Phương Vỹ Huyền, sắc mặt người phục vụ hơi thay đổi, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói, Lương Cẩn Mạnh đã bước tới, đánh giá cả người Phương Vỹ Huyền một lượt, mắt lộ vẻ giễu cợt cười nói: “Không phải cậu là đứa con ngoài giá thú của Vương Duyên Tú đấy chứ? Đã lớn như vậy rồi sao?”
Khóe miệng Phương Vỹ Huyền hơi nhếch lên, không nói chuyện.
Lương Cẩn Mạnh cười to một tiếng nói: “Học sinh bây giờ đúng là không có não, đánh người ư? Cậu dám đánh người ở đây? Cậu tưởng là đang quay phim à? Đánh người rồi, cậu có gánh nổi tiền viện phí không? Đập hỏng đồ ở đây, cậu có tiền đền không?”
Nói rồi, Lương Cẩn Mạnh liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của Vương Duyên Tú, đùa cợt nói: “Ôi, tôi quên mất, Vương Duyên Tú vẫn có thể bán thân kiếm tiền mà…” “Bốp!”
Phương Vỹ Huyền bước lên trước một bước, tát một cái vào bên trái mặt của Lương Cẩn Mạnh.
Lương Cẩn Mạnh hét lên một tiếng, kéo theo người phụ nữ bên cạnh ngã xuống đất.
Anh ta che mặt, mũi chảy máu cam, dùng ánh mắt vừa kinh hoàng vừa tức giận nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền ngồi xổm xuống, tát một cái vào má phải của Lương Cẩn Mạnh.
Lần này, Lương Cẩn Mạnh định né tránh, nhưng tốc độ của Phương Vỹ Huyền quá nhanh, vốn không thể phản ứng kịp.
“Bốp!”
Một tiếng bạt tai lớn lại vang lên.
Tiếng hét như tiếng lợn bị chọc tiết phát ra từ miệng Lương Cẩn Mạnh, ông ta lấy hai tay che mặt, hai má đau đớn đến nỗi khiến ông ta lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Người phụ nữ đi theo ông ta sợ hãi chạy sang một bên, vừa chạy vừa la hét: “Có kẻ đánh người rồi! Mau gọi bảo vệ qua đây!” Người phục vụ ở bên cạnh lấy lại tinh thần, đang định bước tới ngăn Phương Vỹ Huyền, nhưng nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Lương Cẩn Mạnh, anh ta sợ tới mức cả người giật nảy, không dám bước lên trước.
Lúc này, sự chú ý của khách khứa xung quanh đều bị tiếng động ở bên này thu hút.
Có người dám gây chuyện trong nhà hàng Andeson sao?
Không muốn sống trong thành phố Giang Hải rồi à?
Ông chủ của nhà hàng Andeson là một nhân vật lớn, có chỗ đứng trong giới thượng lưu của thành phố Giang Hải, có thể trò chuyện, cười đùa với con cái của những người giàu có, quyền quý bậc nhất trong thành phố.
Nếu chuyện này đến tai ông chủ đó thì vấn đề sẽ lớn hơn!
Dù chuyện này do ai bắt đầu, tất cả đều phải chịu trách nhiệm!
Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà bị hành động đột ngột của Phương Vỹ Huyền dọa sợ. Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lương Cẩn Mạnh, sắc mặt Vương Duyên Tú tái nhợt, trong tim như có một tảng đá lớn.
Phương Vỹ Huyền đánh Lương Cẩn Mạnh thành ra thế này trước mặt mọi người, hậu quả đúng là không dám nghĩ tới.
Không chỉ Lương Cẩn Mạnh sẽ gây rắc rối cho Phương Vỹ Huyền, mà nhà hàng Andeson cũng sẽ bắt Phương Vỹ Huyền phải chịu trách nhiệm.
Dù gì đây cũng là chỗ ăn cơm, việc Phương Vỹ Huyền đánh Lương Cẩn Mạnh sẽ ảnh hưởng đến những khách khứa khác.
Có điều, cũng không thể trách Phương Vỹ Huyền, Phương Vỹ Huyền ra mặt thay bà ấy, cho nên mới ra tay…
Làm thế nào bây giờ? Phải làm thế nào đây?
Càng nghĩ, trong lòng Vương Duyên Tú càng hoảng sợ.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đang ngồi xổm trên đất đứng lên, nhìn về phía người phục vụ, cười nói: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề ban nãy của tôi.” Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong nụ cười của Phương Vỹ Huyền, người phục vụ chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn đáp: “Vấn, vấn đề gì?”
“Chỗ anh có quy định sau khi đánh người xong được miễn thanh toán không?” Phương Vỹ Huyền cầm cốc nước trên bàn lên, uống một ngụm hỏi.
“Không, không.” Người phục vụ không biết Phương Vỹ Huyền hỏi như vậy là có ý gì, trả lời.
“Ồ, hóa ra là không có quy định như vậy, vậy anh ta mất công bị đánh rồi.” Phương Vỹ Huyền ngồi trở lại chỗ của mình, dáng vẻ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lương Cẩn Mạnh ngã trên đất, không ngừng kêu gào.
Hai bên má của anh ta đều đã sưng vù, trông như cái đầu heo.
Thấy Phương Vỹ Huyền không có ý định ra tay với mình, người phục vụ nhanh chóng xoay người rời đi.
Anh ta phải nhanh chóng gọi bảo vệ trưởng đến, xử lý tên nhóc kiêu ngạo này! Nhưng, phục vụ vừa bước được vài bước thì đã nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ, uy nghiêm vang lên.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da, đeo kính gọng vàng bước xuống từ tầng hai của nhà hàng.
Không ít khách khứa đã nhận ra người này chính là Trần Anh Tuần, chủ nhà hàng Andeson, người đã nhiều lần tham gia các chương trình ẩm thực.
Hôm nay Trần Anh Tuần tình cờ đến nhà hàng Andeson này để kiểm tra tình hình nhà hàng, nhân tiện tổ chức một cuộc họp.
Vừa họp xong, đi xuống lầu đã nhìn thấy trong nhà hàng ầm ĩ, sắc mặt ông ta lập tức trở nên ảm đạm.
Nhà hàng Andeson chú trọng vào môi trường ăn uống cao cấp, yên tĩnh và thoải mái. Do đó có rất nhiều yêu cầu đối với thực khách, nghiêm cấm nói to, làm ồn, nghiêm cấm hút thuốc, nghiêm cấm dẫn chó vào trong nhà hàng… Đối với những trường hợp vi phạm, cách xử lý của nhà hàng Andeson rất kiên quyết, chính là mời rời khỏi nhà hàng.
Tất nhiên, khách hàng có thể đến nhà hàng Andeson tiêu sài đều không phải người có địa vị thấp, rất ít người vi phạm quy định.
Nhưng hôm nay, khi Trần Anh Tuần kiểm tra cửa hàng, lại có một vụ ồn ào xảy ra ngay trước mũi ông ta.
Đây là chuyện không thể tha thứ!
Thấy Trần Anh Tuần đã xuất hiện, ánh mắt của những vị khách đang nhìn Phương Vỹ Huyền thay đổi, vừa thương hại vừa giễu cợt…
Bọn họ đều biết, Trần Anh Tuần đến rồi, Phương Vỹ Huyền vừa ra tay đánh người sẽ gặp xui xẻo.
Cho dù lý do của Phương Vỹ Huyền là gì, chỉ cần anh động tay động chân trong nhà hàng, thì chính là đang hủy hoại danh tiếng của nhà hàng Andeson, Trần Anh Tuần sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh một cách dễ dàng. Trần Anh Tuần trực tiếp đi đến bàn của Phương Vỹ Huyền, vừa đi vừa trầm giọng hỏi: “Có ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Mặt mày người phục vụ lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng đi lên trước nói: “Chủ tịch Trần, tôi là phục vụ phụ trách bàn đó… là người đàn ông mặc đồng phục học sinh kia ra tay đánh anh này, hơn nữa còn rất nặng tay, ông nhìn anh này xem…”
Trần Anh Tuần nhìn về phía người phục vụ đang chỉ, nhìn thấy bộ dạng thê thảm ngã trên mặt đất của Lương Cẩn Mạnh, sắc mặt hơi thay đổi.
Ra tay tàn nhẫn như vậy sao?
“Chuyện là như thế nào?” Trần Anh Tuần đi tới chỗ Lương Cẩn Mạnh trước, sắc mặt âm trầm.
“Là người phụ nữ ở bàn đó quen với anh này trước, sau đó hai người nói chuyện với nhau vài câu, có thể là người đàn ông mặc đồng phục học sinh kia ghen hay gì đó, nói chung là tự nhiên ra tay…” Người phục vụ nói, trong mắt thoáng qua vẻ hằn học. Nhóc con, cứ kiêu ngạo tiếp đi, bây giờ không phải cũng mặc tôi nói thế nào thì nói sao?
Chọc giận chủ tịch Trần rồi, để tôi xem cậu chết như thế nào!
“Lập tức gọi xe cấp cứu!” Trần Anh Tuần ra lệnh cho những người phục vụ khác đang đứng ở bên cạnh.
Sau đó, ông ta bước tới chỗ Lương Cẩn Mạnh, ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi ông ta: “Thưa anh, anh ổn chứ? Tôi đã bảo người gọi xe cấp cứu rồi.”
Lương Cẩn Mạnh che mặt, nhìn thấy Trần Anh Tuần, trong mắt anh ta lóe lên vẻ vui mừng, nói: “Ông chủ Trần… Tôi là Lương Cẩn Mạnh của nhà hàng Sơn Thủy! Trước đây tôi đã từng gặp ông ở Hiệp hội ngành dịch vụ ăn uống thành phố Giang Hải, hai chúng ta còn từng cụng ly…”
Thật ra Trần Anh Tuần không có ấn tượng với ông ta, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu nói: “Tôi nhớ anh, anh Lương, anh hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra? Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng giúp anh.” Lương Cẩn Mạnh thù hằn nhìn Phương Vỹ Huyền nói: "Chính thằng nhóc đó đánh tôi thành ra thế này, tôi không làm gì cả, chỉ là bởi vì quen người phụ nữ ở bàn đó, nên mới đi tới nói chuyện vài câu, cậu ta đã đánh tôi… "
Lời nói của Lương Cẩn Mạnh về cơ bản giống với lời của người phục vụ.
Khuôn mặt của Trần Anh Tuần hoàn toàn trở nên ảm đạm.
“Anh ta nói dối!” Lúc này, Vương Duyên Tú không nhịn được nữa, mở miệng nói.
Rõ ràng Lương Cẩn Mạnh đang ăn nói lung tung!
Nói chuyện vài câu?
Anh ta nói nhiều lời khó nghe như vậy, sao có thể chỉ đơn giản là nói chuyện vài câu được?
Trần Anh Tuần đứng dậy, nhìn Vương Duyên Tú với khuôn mặt âm trầm, ánh mắt thờ ơ.
Trên người ông ta có một loại khí chất người bề trên, không giận tự uy, rất nhanh đã đàn áp Vương Duyên Tú đến nỗi bà ấy không thể thở nổi. Trong lòng Vương Duyên Tú có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này bà ấy lại không thể nói thành lời.
“Chủ tịch Trần, người đàn ông đó chính là thủ phạm.” Người phục vụ chỉ vào Phương Vỹ Huyền, nói.
Lúc này Trần Anh Tuần mới nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, muốn xem rốt cuộc kẻ coi trời bằng vung này là ai.
Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Phương Vỹ Huyền, biểu cảm của ông ta đã thay đổi.
Người thanh niên này trông rất quen!
Đồng phục học sinh trên người, khí chất hờ hững đó…
Là Phương Vỹ Huyền!
Đó là Phương Vỹ Huyền mà ông ta đã gặp trong bữa tiệc rượu của nhà họ Cơ vào đêm hôm đó!
Trần Anh Tuần có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Phương Vỹ Huyền.
Với kiểu tiệc rượu được tổ chức bởi một gia đình tầm cỡ như nhà họ Cơ, những người có thể tham dự tất nhiên là những người cực kì giàu có hoặc vô cùng quyền quý. Đến cả Trần Anh Tuần cũng vì có hợp tác vài lần với tập đoàn dưới trướng của nhà họ Cơ nên mới được mời tham gia, nếu không ông ta sẽ không đủ tư cách tham gia.
Đêm hôm đó, là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy cô cả vô cùng tôn quý của nhà họ Cơ, cư xử tôn kính đến như vậy trước mặt một người, có thể nói bộ dạng lúc đó của cô ta trông vừa ngoan ngoãn vừa phục tùng.
Phương Vỹ Huyền trông còn trẻ như vậy, lại còn mặc đồng phục học sinh, vậy mà lại có thể được cô cả nhà họ Cơ đối xử như thế!
Rõ ràng, thân phận của Phương Vỹ Huyền vô cùng cao quý!
Kể từ lúc đó, Trần Anh Tuần đã quyết tâm rằng nhất định phải tìm cơ hội kết bạn với Phương Vỹ Huyền!