Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 122: 122




Đau đớn mà luyện thể mang đến cho cơ thể, người bình thường không thể chịu nổi.

Mà mỗi lần luyện thể, còn đau hơn gấp mấy lần so với lần trước!
Đây cũng là lý do mà phần lớn các tu sĩ đều không muốn trải qua luyện thể thêm một lần nào nữa.

Mà lúc này Phương Vỹ Huyền đang tiến hành lần luyện thể thứ một trăm, cũng phải chịu đựng đau đớn mà không một người nào có thể tưởng tượng nổi.

Anh cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén, trên người mơ hồ toát ra một luồng sức mạnh vô cùng kinh khủng.

Bị luồng sức mạnh này ảnh hưởng, cây đại thụ phía sau anh bị ép cong, lung lay sắp đổ.

Đau đớn đang cắn xé tinh thần của Phương Vỹ Huyền.

Mỗi một tấc da thịt đều ở trong trạng thái đau nhức.

Nếu như giới hạn đau đớn của con người ở mức độ cao nhất là cấp mười, vậy thì đau đớn hiện tại mà Phương Vỹ Huyền đang phải chịu, ít nhất cũng phải trên cấp mười ngàn.

Phương Vỹ Huyền cắn chặt răng, hai mắt lóe lên một tia sáng màu đỏ.

Anh biết, anh nhất định phải cắn răng chống đỡ, nếu không thực sự có khả năng sẽ giống như lời thầy nói, bởi vì luyện thể quá độ mà nổ tan xác bỏ mình.

Đau đớn liên tục dâng, cơ thể của Phương Vỹ Huyền cũng bắt đầu khẽ run lên.

Nhưng Phương Vỹ Huyền biết rất rõ, chỉ cần chịu đựng được khoảng thời gian này, lần luyện thể thứ một trăm của anh sẽ thành công.

Một phút, hai phút, mười phút...!
Ba mươi phút…
Hai tiếng sau, đau đớn trên người Phương Vỹ Huyền hoàn toàn biến mất.

Phương Vỹ Huyền ngồi trên mặt đất, thở phào một hơi.

Lúc này, cơ thể của anh đã hoàn toàn ướt đẫm.

Nhưng trong mắt anh lại chỉ có sự ngạc nhiên.

Bởi vì anh phát hiện ra cả người mình toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt.

"Đây là…"
Phương Vỹ Huyền cúi đầu, nắm đôi tay lại.

Áp suất của cả không gian dường như bị bóp méo, mà áp suất không khí cũng đột ngột hạ thấp xuống!
"Ầm!"
Cây đại thụ ở phía sau Phương Vỹ Huyền cuối cùng cũng không chịu được nữa, gãy đổ ngang hông và ngã xuống đất.

"Đây là…"
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt, nhìn cơ thể của mình.


Anh tìm được nơi phát ra thứ ánh sáng màu vàng kia trên cơ thể mình.

Đó là từ xương cốt trong cơ thể của anh.

Xương tay, xương đùi, xương ngực…
"Chẳng lẽ…" Sắc mặt Phương Vỹ Huyền khẽ thay đổi, nhìn xung quanh, muốn tìm một thứ công cụ gì đó.

Vườn rau của anh có một hộp dụng cụ, bên trong còn có dao phay cùng với lưỡi liềm.

Cho nên anh tiến về phía trước một bước, muốn trở lại vườn rau.

"Ầm!"
Mặt đất nơi anh đặt chân xuống, trực tiếp nứt ra! Xuất hiện một cái lỗ trũng!
Phương Vỹ Huyền cau mày, hoàn toàn thu hồi sức mạnh bên trong cơ thể mình lại, nhẹ nhàng tiến thêm bước thứ hai.

"Ầm!"
Lại một tiếng động lớn vang lên, mặt đất nơi anh đặt chân xuống vẫn bị nứt toạc ra!
Sắc mặt của Phương Vỹ Huyền thay đổi.

Lần này sau khi luyện thể xong, anh có hơi không kiểm soát được sức mạnh của cơ thể này!
Nhưng anh cũng không sốt ruột, vừa mới luyện thể xong, cơ thể nhức mỏi vẫn còn chưa hồi phục.

Anh chỉ cần thêm một chút thời gian để thích ứng.

Phương Vỹ Huyền cũng không vội trở lại vườn rau, nếu không anh sợ mình sẽ làm hỏng vườn rau mất.

Anh ngồi xếp bằng xuống, muốn chờ cho trạng thái nhức mỏi của cơ thể qua đi.

Nhưng khi anh ngồi xuống lại "ầm" một tiếng, nơi đặt mông xuống lộ ra một cái hố to...!

Bốn tiếng trôi qua.

Ánh sáng vàng trên người của Phương Vỹ Huyền từ từ tan đi, cảm giác nhức mỏi của cơ thể cũng đã biến mất, cuối cùng anh cũng có thể kiểm soát được sức mạnh.

Anh quay trở lại vườn rau, lấy ra một con dao phay từ trong hộp dụng cụ.

Anh muốn rạch tay mình thử, xem máu chảy ra có phải cũng có màu vàng hay không?
Nhưng anh cầm con dao sắc bén cắt đi cắt lại mười mấy lần trên tay, cũng không thể cắt đứt được da thịt.

Cho nên, sức mạnh của Phương Vỹ Huyền đã tăng lên rất nhiều.

"Phập!"
Lưỡi dao phay trực tiếp vỡ vụn.

"Đệt!"1


Sau khi về đến nhà, để tránh tạo ra những thiệt hại không cần thiết, cho dù là đi lại hay ăn uống, Phương Vỹ Huyền cũng đều vô cùng cẩn thận.

Cẩn thận đến mức Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà cũng cảm thấy Phương Vỹ Huyền cứ hơi rón ra rón rén, trông...!khá là kỳ quặc.1
"Vỹ Huyền, cháu làm sao vậy?" Tối đến, Phương Vỹ Huyền dùng hai ngón tay kẹp lấy mép ly để uống nước, cuối cùng Vương Duyên Tú cũng không nhịn được hỏi.

"Dì Vương à, cháu đang tiến hành một cuộc huấn luyện đặc biệt, dì không cần để ý đến cháu đâu." Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói, sau đó nhẹ nhàng trở về phòng.


Phương Vỹ Huyền bỏ ra thời gian cả một buổi tối để rèn luyện ký ức cho cơ bắp, mới có thể kiểm soát được cơ thể hiện tại.

Bởi vì luyện thể và cả đêm không ngủ, Phương Vỹ Huyền thật sự rất mệt mỏi, vừa mới đến lớp đã gục đầu lên bàn học mà ngủ.

"Tại sao mới đến là ngủ liền vậy? Tối qua cậu đi ăn trộm à?" Đường Thanh Hiền ở bên cạnh lẩm bẩm nói: "Hôm nay mang cho cậu bánh mì kiểu Âu, là do quản gia Lưu làm, ăn ngon lắm… Gần đây tôi cũng đang học làm bánh mì, sau này có thể tự tay làm..."
Đường Thanh Hiền đặt một hộp sữa bò cùng với một chiếc bánh mì kiểu Âu màu hồng nhạt bên cạnh Phương Vỹ Huyền.

Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn nằm lên trên bàn, hoàn toàn không trả lời.

Đường Thanh Hiền lại chọc chọc cánh tay của Vỹ Huyền, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

"Muốn ngủ thì cũng phải ăn sáng rồi ngủ tiếp chứ! Quản gia Lưu vất vả lắm mới làm được cái bánh mì này đó!" Đường Thanh Hiền bất mãn nói.

Nhưng Phương Vỹ Huyền không để ý tới cô ta.

"Nếu mà cậu không dậy ăn, sau này tôi sẽ không đem bữa sáng đến cho cậu nữa!" Đường Thanh Hiền tức giận nói.

Vỹ Huyền vẫn nằm trên bàn, dường như đã ngủ mất.

"Cậu..." Đường Thanh Hiền tức giận đến mức mặc dù vẻ mặt đang giận dữ nhưng lại không còn cách nào khác, đành hừ một tiếng quay mặt đi.

Cô sẽ không bao giờ mang bữa sáng tới cho Phương Vỹ Huyền nữa! Tên khốn không biết tôn trọng thành quả lao động của người khác!
Cho đến khi tiếng chuông tan học giữa trưa vang lên, Phương Vỹ Huyền mới ngẩng đầu, vươn vai một cái.

Đường Thanh Hiền liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.

Phương Vỹ Huyền chẳng hiểu tại sao, ngáp dài một cái, cảm thấy có chút đói bụng, cũng đứng dậy đi tới nhà ăn.


Phương Vỹ Huyền cùng với hai người Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu ngồi ăn cơm ở một góc trong nhà ăn.

Sau khi ăn được một lúc, một bóng người đi đến bên cạnh Phương Vỹ Huyền, mang theo một làn gió thơm.

"Bạn học Vỹ Huyền, chỗ cậu còn trống một chỗ ngồi, có tiện cho tôi ngồi đây không?" Là Hạ Vi Vãn nói.

Phương Vỹ Huyền nhìn cô ta một cái, khẽ nhíu mày, đang định từ chối.


"Tiện chứ, đương nhiên là được! Hai người chúng tôi ăn xong rồi, cả cái bàn này đều nhường cho cô và đại ca!" Lý Vũ Kiêu lập tức trả lời, lôi tên Lưu mập mạp còn đang vùi đầu gặm móng heo rời khỏi bàn ăn.

"Cảm ơn." Hạ Vi Vãn mỉm cười, ngồi đối diện với Phương Vỹ Huyền.

Cảnh tượng này bị mấy chục học sinh xung quanh nhìn thấy, làm cho tất cả xôn xao.

Lại có thể làm cho một trong những hoa khôi của trường chủ động tìm tới cửa, chàng trai kia là ai?

"Bạn học Vỹ Huyền, tôi..." Sau khi Hạ Vi Vãn ngồi xuống, đang định mở miệng nói.

"Cô không cần tốn nhiều lời như vậy, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú gặp ông nội của cô." Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt nói.

Khuôn mặt của Hạ Vi Vãn cứng đờ trong giây lát, sau đó lại nặn ra một nụ cười, nói: "Bạn học Phương Vỹ Huyền, tôi còn chưa nói gì hết, với lại tôi cũng không phải gặp cậu vì chuyện của ông nội, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu mà thôi."
Những học sinh ở gần đều vểnh tai lên để nghe trộm cuộc nói chuyện của Hạ Vi Vãn và Phương Vỹ Huyền.

"Vậy thì lại càng dễ xử lý, tôi không muốn kết bạn với cô." Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt nói.

Ngay khi vừa nói dứt câu, xung quanh không khỏi thốt lên ngạc nhiên.

Nam sinh này lại có thể từ chối đề nghị kết bạn của Hạ Vi Vãn?
Đây là điều mà không biết bao nhiêu chàng trai mơ ước!
Lúc này, đúng lúc Đường Thanh Hiền ở cách đó không xa đang chuẩn bị lấy đồ ăn.

Ngày thường cô ta cũng không hay đến nhà ăn để ăn trưa, nhưng hôm nay bởi vì có một bạn học nữ mời, cho nên cô ta đến nhà ăn.

Cô ta đang nói chuyện cùng với bạn học bên cạnh, đột nhiên nghe thấy tiếng thốt lên gạc nhiên thì quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Phương Vỹ Huyền đang ngồi nói chuyện với Hạ Vi Vãn.

Sắc mặt của Đường Thanh Hiền có hơi thay đổi.

Thảo nào hôm nay thậm chí còn không ăn sáng...!
Thì ra là thế!
Đột nhiên Đường Thanh Hiền cảm thấy tức giận, bước nhanh về phía bàn của Phương Vỹ Huyền.

"Tốt nhất là cô đừng lại gần tôi, tôi không thích gặp rắc rối." Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt, nói với Hạ Vi Vãn.

Vẻ mặt của Hạ Vi Vãn có hơi thay đổi, đang định nói tiếp.

"Phương Vỹ Huyền!"
Lúc này, bên cạnh lại vang lên một giọng nói dịu dàng.

Đường Thanh Hiền đi tới trước mặt của Phương Vỹ Huyền.

Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Đường Thanh Hiền, Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày.

"Phương Vỹ Huyền, tại sao cậu ăn cơm lại không gọi tôi?" Đường Thanh Hiền truy hỏi.

"Tại sao tôi phải gọi cô?" Phương Vỹ Huyền hỏi ngược lại.

Đường Thanh Hiền cắn môi, liếc mắt nhìn Hạ Vi Vãn một cái.

Cô gái này thật sự rất xinh đẹp...!Cũng không trách được nếu Phương Vỹ Huyền bị cô ta thu hút...!
Nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Vi Vãn ở gần như vậy, đột nhiên Đường Thanh Hiền cảm thấy không tự tin vào bản thân mình lắm.


Nhưng rất nhanh, cô ta đưa ra một quyết định.

"Bởi vì tôi là bạn cùng bàn của cậu..." Giọng nói của Đường Thanh Hiền đột nhiên trở nên dịu dàng, khuôn mặt có hơi ửng đỏ.

Nhìn thấy cảnh như vậy, sắc mặt các chàng trai xung quanh thay đổi.

Ngồi cùng bàn?
Chàng trai này lại còn ngồi cùng bạn với một hoa khôi khác của trường là Đường Thanh Hiền sao?
Bọn họ sắp hộc máu rồi.

Rốt cuộc chàng trai có vẻ ngoài bình thường này là ai vậy? Lại có thể làm cho hai hoa khôi của trường tranh nhau muốn ngồi ăn cơm cùng anh?
Tiếng bàn luận xung quanh càng lúc càng lớn.

Phương Vỹ Huyền biết nếu cứ tiếp tục như vậy, thế nào anh cũng sẽ nổi tiếng toàn trường.

Cho nên anh đứng dậy, rời đi không quay đầu lại.

Sắc mặt của Đường Thanh Hiền và Hạ Vi Vãn đều thay đổi, muốn gọi Phương Vỹ Huyền lại.

Giọng nói vừa thốt ra, hai người sửng sốt, liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Đường Thanh Hiền đành hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Còn Hạ Vi Vãn thì cắn môi hồng, nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền rời đi, mắt đẹp tràn đầy ấm ức.

Tên Phương Vỹ Huyền này đúng là quá kiêu ngạo!
Nếu như không phải do ông nội sai bảo, cô ta cũng không muốn nói chuyện với Phương Vỹ Huyền dù chỉ một câu!
Nhưng thái độ của ông nội thực sự quá cương quyết, cô ta không thể từ chối được.

"Ông nhận được tình báo, mấy tháng trước có một thanh niên tên là Phương Vỹ Huyền từng đánh bại thiên tài võ đạo Dương Thiếu Xương nổi tiếng ở Giang Nam ở trên đài tỷ võ Giang Nam, hơn nữa còn phế bỏ cả tu vi!" Hạ Tư Không nói.

"Chắc chỉ là cùng tên thôi? Không phải tên Phương Vỹ Huyền chỉ có tu vi Tiên Thiên tầng bảy ở trong trường thôi sao? Làm sao có thể đánh bại cảnh giới tông sư Dương Thiếu Xương được?" Hạ Vi Vãn nói.

"Cho nên ông mới để cho con điều ra, xem tên Phương Vỹ Huyền này có phải là Phương Vỹ Huyền đó hay không..." Hạ Tư Không nói.


Buổi chiều tan học, Phương Vỹ Huyền chậm rãi đi về nhà như thường lệ.

Hạ Vi Vãn lặng lẽ đi phía sau Phương Vỹ Huyền, vẫn duy trì khoảng cách tầm năm mươi mét.

Phương Vỹ Huyền đã nhận ra sự tồn tại của Hạ Vi Vãn từ lâu, nhưng anh cũng không muốn để ý tới.

Sau khi đi được một đoạn đường,đột nhiên Phương Vỹ Huyền cảm thấy không đúng.

Người theo dõi anh, không chỉ có một mình Hạ Vi Vãn.

Vẫn còn có hai ánh mắt đang hết sức ẩn náu, chăm chú lặng lẽ nhìn Phương Vỹ Huyền.

Là sát thủ tới?
Phương Vỹ Huyền dừng chân lại, ánh mắt lạnh lùng.

Đúng lúc có thể dùng bọn họ để kiểm tra cơ thể sau lần luyện thể thứ một trăm!.