Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 146: 146




Lại là Đinh Thanh Trúc?
Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, hỏi: “Cứu mạng? Xảy ra chuyện gì?”
“Có, có người muốn xông vào nhà của cô, cô không biết bọn chúng có bao nhiêu người, không biết bọn chúng muốn làm gì… Bây giờ em có thể đến nhà cô một chuyến được không…” Đinh Thanh Trúc nói với giọng điệu vô cùng nôn nóng.

“Cô còn gọi điện thoại được, chứng tỏ tình huống cũng không nguy cấp lắm, báo cảnh sát đi.” Phương Vỹ Huyện nói một cách thản nhiên.

“Báo cảnh sát? Nếu như đối phương là người của Chu Hưng Thịnh thì có báo cảnh sát cũng vô dụng… Phương Vỹ Huyền, em có thể đến đây một lát hay không, cô thật sự rất sợ…” Đinh Thanh Trúc nói, nghe như sắp bật khóc rồi.

“Bây giờ em không rảnh đâu, thật sự là không đi được, em đề nghị cô nên báo cảnh sát đi.” Phương Vỹ Huyền nói xong thì gác máy luôn.

Trong cuộc điện thoại này, giọng điệu của Đinh Thanh Trúc quá mức giả tạo.

Phương Vỹ Huyền không quan tâm mục đích của Đinh Thanh Trúc khi làm như vậy, chỉ là anh không có lòng kiên nhẫn với Đinh Thanh Trúc nữa.

Người phụ nữ này cứ luôn muốn đẩy khó khăn trên người mình sang người khác, điều này khiến Phương Vỹ Huyền không được vui.


Đinh Thanh Trúc cầm điện thoại, cắn lấy bờ môi đỏ mọng, vẻ mặt khó coi.

Cô ấy không ngờ Phương Vỹ Huyền lại gác máy một cách dứt khoát.

Vốn dĩ cô ấy muốn mượn danh nghĩa cầu cứu để dụ Phương Vỹ Huyền đến nhà mình, sau đó lại dùng thêm một vài thủ đoạn, chụp vài tấm hình làm bằng chứng cô ấy ở cùng với Phương Vỹ Huyền gửi cho Chu Hưng Thịnh.

Cứ như vậy, Chu Hưng Thịnh sẽ cho rằng giữa Phương Vỹ Huyền và cô ấy là quan hệ người yêu, có thể sẽ đến tìm Phương Vỹ Huyền gây phiền phức.

Mà Đinh Thanh Trúc đã từng được chứng kiến thân thủ của Phương Vỹ Huyền.

Chỉ cần Chu Hưng Thịnh đến tìm Phương Vỹ Huyền gây phiền phức thì chẳng khác nào đi tìm chết.

Cứ như vậy, Đinh Thanh Trúc có thể mượn tay Phương Vỹ Huyền diệt trừ cái tên phiền phức Chu Hưng Thịnh này.

Hôm nay chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch này.

Nhưng thật không ngờ, lại thất bại một cách triệt để như vậy.


Đã xảy ra vấn đề ở đâu chứ?
Có phải là cô giả vờ chưa đủ giống nên bị Phương Vỹ Huyền phát hiện ra sơ hở?
Cũng có thể lắm.

Gần đây thái độ của Phương Vỹ Huyền đối với cô ấy đã lạnh nhạt đi rất nhiều.

Có phải là do sức hút của cô ấy không đủ?
Trước giờ Đinh Thanh Trúc vẫn rất tự tin với vẻ ngoài của mình, cô ấy biết rõ trong nhóm học sinh của trường trung học Giang Hải, cô ấy được mệnh danh là nữ thần.

Còn có Chu Hưng Thịnh, cũng chỉ là nhìn trúng vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy mà thôi.

Nhưng Phương Vỹ Huyền… Dường như thật sự không có hứng thú với cô ấy.

“...Bên cạnh cậu ấy có nhiều người đẹp vây quanh như vậy, cậu ấy không xem trọng mình thì cũng là chuyện bình thường.”
Nhớ đến bạn cùng bàn Thanh Hiền của Phương Vỹ Huyền, còn có Tần Lăng Thường gặp được ở buổi triển lãm tranh, kia đều là những người đẹp đỉnh cao.

Đinh Thanh Trúc biết rằng mình không có bất kỳ ưu thế đáng tin gì khi so với hai người nọ.

Nhất định phải nghĩ cách để thu hút sự chú ý của Phương Vỹ Huyền!
Trước mắt cô ấy chỉ có thể mượn sức của Phương Vỹ Huyền thì mới có thể thoát khỏi Chu Hưng Thịnh.

Đây là chuyện lửa xém lông mày.

Người trong nhà đã có dự định sẽ để cô ấy đính hôn với Chu Hưng Thịnh vào đầu tháng năm.

Đinh Thanh Trúc rất chán ghét Chu Hưng Thịnh, dù có phải chết thì cô ấy muốn gả cho Chu Hưng Thịnh!
Hơn nữa, sau khi chứng kiến thân thủ và tài hoa của Phương Vỹ Huyền, cô ấy cảm thấy dù có ở bên Phương Vỹ Huyền cũng không có gì thể chấp nhận được.

“Phải làm thế nào đây?”
Đinh Thanh Trúc đứng dậy bước vào phòng.

Trong phòng của cô ấy có một chiếc gương toàn thân.

Đinh Thanh Trúc đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương.


Lúc này đây, cô ấy mặc đồ ngủ mỏng manh, mái tóc hơi rối, môi đỏ mọng quyến rũ.

Đây là cô ấy cố tình trang điểm chuẩn bị cho Phương Vỹ Huyền.1
“Xem ra vẫn phải chủ động hơn một chút… Mình không tin, trên đời này còn có người đàn ông nào không bị cái đẹp hấp dẫn, đặc biệt là người trẻ tuổi như Phương Vỹ Huyền…” Đinh Thanh Trúc hơi híp mắt, tự mình lẩm bẩm.


Sáng hôm sau, Phương Vỹ Huyền đến trường học như bình thường.

Ăn xong bữa sáng Đường Thanh Hiền mang theo cho anh thì bắt đầu nhìn thứ trong tay.

Khi đang tập trung tinh thần để nhìn, Đường Thanh Hiền chọt chọt cánh tay của anh.

“Sao vậy?” Phương Vỹ Huyền quay đầu qua, nhíu mày hỏi.

“Câu hỏi này… Cậu biết làm không?” Đường Thanh Hiền chỉ vào một câu hỏi luyện tập, nhỏ giọng hỏi.

Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn một cái, nói: “Biết làm, nhưng không muốn chỉ cô.”
“Cậu!” Đường Thanh Hiền giận đến nghiến răng.

Nhưng cô ta đã nhanh chóng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nũng nịu nói: “Phương Vỹ Huyền, cậu chỉ tôi làm đi mà, câu này khó quá tôi làm cả đêm rồi…”
“Ngưng.” Phương Vỹ Huyền bị cái tư thế vặn vẹo của Đường Thanh Hiền làm cho cả người không thoải mái, nói: “Chỉ cô làm thì cũng được thôi, nhưng cô phải đồng ý với tôi, sau khi tôi chỉ cô làm câu hỏi này xong thì trong ba ngày cô không được chủ động nói chuyện với tôi.”
“...” Sắc mặt của Đường Thanh Hiền hơi thay đổi, không nói gì nữa.

“Không chịu thì miễn bàn.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Ai nói không chịu! Tôi, tôi đương nhiên chịu rồi! Ai muốn tìm cậu nói chuyện đâu chứ? Dù một tháng không tìm cậu nói chuyện cũng được luôn!” Đường Thanh Hiền tức đến thở hổn hển, nói.

“Vậy là tốt nhất!” Phương Vỹ Huyền nói một cách thản nhiên.

Năm phút sau, Phương Vỹ Huyền giải thích câu hỏi kia cho Đường Thanh Hiền một lần rồi lại tiếp tục.


Buổi trưa, tan học, đột nhiên Đường Thanh Hiền nhớ ra một chuyện, mở miệng nói: “Phương Vỹ Huyền, cậu…”
Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt liếc Đường Thanh Hiền một cái, sắc mặt của Đường Thanh Hiền chợt đổi, lập tức câm miệng.

Phương Vỹ Huyền đứng dậy rời khỏi phòng học, đi đến nhà ăn.

Đường Thanh Hiền nhìn Phương Vỹ Huyền rời đi, ấm ức không chịu nổi.

Cô ta còn muôn hỏi Phương Vỹ Huyền có tham gia buổi tiệc mừng thành lập trường hay không, nhưng bây giờ cô ta không thể chủ động nói chuyện với Phương Vỹ Huyền, chỉ đành bỏ qua thôi.


“Đại ca, tối nay là tiệc mừng ba mươi năm thành lập trường trung học Giang Hải, anh xem khoảng sân bên ngoài đều được lát đá cả rồi, tối nay anh có đến xem không?” Lúc ăn cơm, Lý Vũ Kiêu nói chuyện với vẻ hưng phấn.

“Có gì hay để coi đâu? Có khác gì với mấy buổi lễ đón học sinh mới mỗi năm đâu? Nhàm chán.” Lưu mập mạp ngồi bên cạnh nói.

“Có khác chứ, đây là kỷ niệm ba mươi năm thành lập trường, bên trường học rất coi trọng, nghe nói thành viên của hội đồng trường đều sẽ tham gia tiệc mừng… Nhưng nói nhiều như vậy, thực ra chuyện quan trọng nhất là tối nay có gái đẹp để ngắm!” Lý Vũ Kiêu nói, hai mắt phát quang.

“Gái đẹp gì?” Lưu mập mạp hỏi.

“Đệt! Còn phải hỏi nữa? Hai hoa khôi của lớp mười một Vu Ánh Hà, còn có Hạ Vi Vãn, tối nay đều sẽ lên sân khấu biểu diễn đó! Nghe nói Vu Ánh Hà là múa, Hạ Vi Vãn là độc diễn đàn tranh… Trừ hai hoa khôi đó, còn có hoa khôi của các lớp nữa.

Tóm lại, tối nay chúng ta tuyệt đối có thể ngắm no con mắt!” Lý Vũ Kiêu nói chuyện, sắp chảy nước miếng rồi.

Phương Vỹ Huyền cúi đầu ăn cơm, không phát biểu quan điểm gì.

“Nói đi, đại ca, ngoài hai hoa khôi lên sân khấu biểu diễn… Sao Đường Thanh Hiền không có tiết mục nào hết vậy? Nghe nói cha cô ta còn là cổ đông lớn của hội đồng trường đó…” Lý Vũ Kiêu nhìn Phương Vỹ Huyền, hỏi.

“Chắc là cô ta chuyên tâm học hành, không có hứng thú với máy chuyện này.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Hoa khôi Đường thật là một cô gái tốt, nhà giàu như vậy mà còn ra sức học tập đến thế, đại ca, anh đúng là quá có phúc.” Lý Vũ Kiêu cười cợt.

Phương Vỹ Huyền không để ý Lý Vũ Kiêu, vùi đầu ăn cơm.


Tiệc mừng thành lập trường bắt đầu vào lúc bảy giờ tối.

Sáu giờ rưỡi, Phương Vỹ Huyền đã đến hội trường lớn của trường học.

Lúc này, trong hội trường lớn đã có rất nhiều người, phần lớn là học sinh, phần nhỏ là phụ huynh và nhân viên công tác.

Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp theo bên cạnh Phương Vỹ Huyền dòm đông ngó tây.


“Ôi đệt, mấy học sinh nữ làm thế nào đổi được cả bộ đồ trong hai tiếng ngắn ngủi như vậy?” Lý Vũ Kiêu thốt lên đầy kinh ngạc.

Quả thật, rất nhiều học sinh nữ trong này đều đổi sang mặc váy hoặc những quần áo và trang sức đẹp đẽ.

Còn phần lớn các học sinh nam cũng không để ý đến vậy, vẫn còn đang mặc đồng phục.

Phương Vỹ Huyền muốn tìm chỗ ngồi.

“Đại ca, Vu Ánh Hà đến tìm anh kìa!” Lúc này, Lý Vũ Kiêu đứng bên cạnh lại nói.

Phương Vỹ Huyền quay đầu lại nhìn lại, thì thấy Vu Ánh Hà vẫn mặc đồng phục của trường đang bước nhanh về phía anh.

“Anh Phương Vỹ Huyền!” Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, Vu Ánh Hà rất vui mừng.

“Chẳng phải lát nữa em phải biểu diễn tiết mục hay sao? Sao còn mặc đồng phục của trường?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Đâu có nhanh như vậy, bây giờ ở chỗ sau sân khấu đang bị nhân viên của ba tổ biểu diễn trước chiếm dùng rồi, em ở tốp sau.” Vu Ánh Hà nói.

“Ồ.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.

“Tiết mục của em ở tổ thứ năm, đến khoảng bảy giờ bốn mươi mới lên sân khấu, anh Phương Vỹ Huyền đừng bỏ lỡ nha!” Vu Ánh Hà nhắc nhở.

“Anh đến đây là để xem em biểu diễn mà, sao có thể bỏ lỡ được?” Phương Vỹ Huyền nói.

“Hi hi, em biết anh Phương Vỹ Huyền nhất định sẽ không bỏ lỡ mà! Em chỉ nói đùa thôi.” Vu Ánh Hà chắp hai tay ra sau lưng, cười tươi như hoa, nói.

Lý Vũ Kiêu kéo Lưu mập mạp tránh xa Phương Vỹ Huyền.

Anh ta không muốn nhìn tiếp nữa, tâm hồn của anh ta đã chịu một vạn điểm sát thương.

Lúc này, có một cặp nam nữ đứng cách đó không xa.

Người phụ nữ đang dùng ánh sáng nơi khoé mắt nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền và Vu Ánh Hà với ánh mắt thâm độc.

Người phụ nữ này chính là Tưởng Bắc Lâm.

Nhìn thấy Vu Ánh Hà và Phương Vỹ Huyền nói chuyện với nhau vui vẻ đến vậy, trong lòng cô ta dâng lên một nỗi oán hờn,
Lúc trước, vì Vu Ánh Hà nên cô ta mới bị Phương Vỹ Huyền tát mấy cái..