Nơi đây hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài.
Mọi thứ tràn đầy sức sống, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những loại thực vật xanh và đỏ.
Nhưng ánh mắt của Phương Vỹ Huyền lại tập trung vào dòng suối màu lam nhạt phía trước.
Đây đúng là linh tuyền rồi.
Anh đi lên phía trước nhìn thì có thể thấy rõ một dòng suối màu lam nhạt.
Diện tích của suối không lớn, chỉ khoảng tầm một trăm mét vuông.
Phương Vỹ Huyền hít sâu một hơi, để lộ vẻ mặt hưởng thụ.
Linh khí chung quanh thật sự quá dồi dào.
Điều này làm cho anh có cảm giác dường như anh đã trở lại bốn nghìn năm trước, khi đó ở bất kỳ nơi nào của Trái Đất đều có linh khí, linh khí cũng dồi dào như vậy.
.
Truyện Huyền Huyễn
Phương Vỹ Huyền đến gần linh tuyền kia.
Màu sắc nước của linh tuyền khác hẳn với nước suối bình thường, có ánh sáng lam nhàn nhạt nhưng lại rất tinh khiết.
"Linh tuyền! Chúng ta đã tìm thấy linh tuyền!"
Lúc này, Chung Thế Viễn và mấy người khác cũng theo đi ra khỏi sơn động, nhìn thấy dòng suối màu lam nhạt thì vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Đúng là linh tuyền rồi… Linh khí của nơi này mạnh hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Nếu có thể ở đây tu luyện một thời gian, chắc chắn tu vi của chúng ta có thể nhanh chóng được tăng cao!" Một trưởng lão vô cùng kích động mà nói.
"Đừng nói nữa, chúng ta lấy một chút nước linh tuyền thử xem đã!" Chung Thế Viễn bước nhanh về phía linh tuyền.
"Anh, anh đừng vội vàng như vậy!" Chung Mỹ Ân ngăn Chung Thế Viễn lại.
"Vừa nãy em nghe cậu Hàn nói rằng ở đây có rất nhiều cấm chế, anh hấp tấp tiếp cận linh tuyền, nói không chừng đã tác động đến sức mạnh cấm chế." Chung Mỹ Ân nói.
Nghe Chung Mỹ Ân nói xong, trong lòng Chung Thế Viễn cũng đứng hình, anh ta cũng cảm thấy quả thực anh ta đã vui mừng quá mức rồi.
Nhớ tới hai trưởng lão đã biến thành xác khô trước đó, trên trán của anh ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Lúc này, anh ta nhìn về phía bên cạnh linh tuyền thì thấy Phương Vỹ Huyền đang đứng yên không nhúc nhích.
"Đại sư Phương, cậu cảm thấy thế nào? Ở đây có cấm chế không?" Chung Thế Viễn nói.
Phương Vỹ Huyền không trả lời Chung Thế Viễn.
Lúc này, sự chú ý của anh cũng không đặt ở chỗ linh tuyền trước mắt.
Anh đang tìm kiếm nguồn gốc của linh tuyền.
Sau khi ra khỏi sơn động, toàn bộ linh khí đều vô cùng dồi dào.
Điều này cho thấy rằng chắc chắn ở gần đây có một nơi phát ra linh khí.
Dù là linh tuyền hay những thực vật sinh trưởng mạnh mẽ ở xung quanh đều được sinh ra từ khởi nguồn này.
Vậy thì khởi nguồn của nó ở đâu?
Từ khả năng cảm ứng của Phương Vỹ Huyền, anh có thể nhận ra rằng trong vùng trời nhỏ này, nơi có nhiều nguồn linh khí dồi dào nhất chính là con suối kia.
"Không giáp với bên ngoài, cũng không có thượng nguồn… Chẳng lẽ dòng suối này bắt nguồn từ trong lòng đất ra hay sao?" Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.
Từ dưới mặt đất lên…
Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền sáng lên.
Rất có thể là nguồn gốc của linh khí nằm bên dưới con suối này!
Nghĩ tới đây, Phương Vỹ Huyền đi về phía trước.
"Đại sư Phương, anh muốn làm gì?" Chung Thế Viễn thấy đột nhiên Phương Vỹ Huyền đi lên phía trước thì hỏi.
Phương Vỹ Huyền quay người nhìn về phía Chung Thế Viễn, nói: "Tôi muốn đi xuống dưới một chuyến."
"Xuống dưới?"
Mọi người đều ngạc nhiên và sợ hãi.
"Đại sư Phương...!ý của anh là anh muốn nhảy xuống phía dưới linh tuyền sao?" Chung Mỹ Ân mở to hai mắt, nói.
"Ừ, nếu mọi người muốn rời khỏi đây trước thì có thể đi bất kỳ lúc nào, không cần chờ tôi đâu." Phương Vỹ Huyền nói.
Trong khi nói chuyện, Phương Vỹ Huyền đã đi tới bên cạnh linh tuyền.
Lúc này, đột nhiên có chuyện kỳ lạ xảy ra!
"Rầm!"
Trong không khí có một loạt âm thanh chói tai vang lên, vô cùng giống với âm thanh của lưỡi đao sắc bén xẹt ngang trên không trung!
Một tia sáng trắng trên không trung lập loè, nhắm thẳng vào cổ của Phương Vỹ Huyền!
"A!"
Tiếng của vật cứng va chạm với nhau vang lên.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Tiếp đó, có tiếng rít của những lưỡi kiếm sắc bén trong không khí vang lên, tia sáng trắng lập loè chiếu thẳng về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền vẫn đứng ở đó, không hề trốn tránh.
Cổ của anh bị tia sáng trắng xoẹt qua mấy lần, nhưng lại không hề để lại một chút dấu vết nào.
Chung Thế Viễn và mấy người kia mở to hai mắt, cả khuôn mặt đều hiện lên sự sợ hãi và ngạc nhiên.
Phương Vỹ Huyền sờ lên cổ, cười nhạt một tiếng, nói: "Muốn chém đứt cổ của tao thì phải dùng lưỡi dao sắc bén hơn.
Tao cũng muốn thấy bản thân chảy máu lắm đấy."
"Rầm!"
Dường như bị lời nói của Phương Vỹ Huyền chọc giận, một tiếng động lớn từ phía trên truyền đến.
"Cái này, cái này là…"
Lúc này, cuối cùng Chung Thế Viễn và mấy người khác cũng thấy được trên bầu trời xuất hiện một chiếc rìu khổng lồ.
Nó không phải là vật thật, dường như nó chỉ là vật do chân khí tạo thành, nhưng lại khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Khi mọi người nhìn thấy nó thì trong nháy mắt, chiếc rìu khổng lồ đó đã rơi xuống người Phương Vỹ Huyền, nhắm thẳng vào đầu của Phương Vỹ Huyền đầu!
Phương Vỹ Huyền bình tĩnh, anh giơ tay phải lên, lòng bàn tay đưa về phía chiếc rìu khổng lồ.
Lúc này, lưỡi rìu đã sắp va chạm vào Phương Vỹ Huyền.
Tay phải của Phương Vỹ Huyền quơ một cái trên không trung!
"Ầm!"
Chiếc rìu khổng lồ còn chưa kịp chạm vào Phương Vỹ Huyền thì đã trực tiếp bị vỡ tan tành!
"Tao không muốn lãng phí thời gian với mày, mày không ngăn cản được tao đâu." Dường như Phương Vỹ Huyền đang nói chuyện với nó, sau đó anh nhảy vào trong linh tuyền.
Bốn phía cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Chung Thế Viễn và mấy người khác đứng ở bên cạnh bờ suối, hai mặt nhìn nhau.
…
Sau khi Phương Vỹ Huyền nhảy xuống linh tuyền, anh cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu, dường như lỗ chân lông toàn thân anh đều được mở ra.
Bên dưới linh tuyền rất sâu, không phải là độ sâu bình thường.
Nhưng điều này cũng hoàn toàn chứng minh rằng suy nghĩ của Phương Vỹ Huyền không sai.
Phía dưới linh tuyền chính là khởi nguồn của linh lực này!
Phương Vỹ Huyền nhanh chóng lặn xuống dưới, anh lặn xuống khoảng chừng hai mươi mét thì cũng xuống điểm cuối cùng.
Lúc này, anh có thể cảm nhận được một luồng linh khí cực mạnh phát ra từ một vị trí nào đó ngay dưới chân anh.
Chắc là linh tuyền được tạo nên bởi nguồn nước ngầm phía dưới dâng lên, anh chỉ cần tìm được cửa động là được rồi.
Trong mắt Phương Vỹ Huyền hiện lên ánh sáng đỏ, anh tìm tòi bên dưới suối một lúc.
Mấy phút sau, anh phát hiện một cái cửa động ở gần đó.
Nước linh tuyền chảy ra từ trong cái hố này.
Phương Vỹ Huyền không hề do dự, anh trực tiếp bơi vào trong.
Bên trong có một lối đi đen như mực.
Trong lòng Phương Vỹ Huyền vô cùng hào hứng, bởi vì anh biết rõ anh đang càng ngày càng tiếp cận với nơi khởi nguồn của linh khí hơn.
Xuyên qua lối đi đen như mực, phía trước xuất hiện ánh sáng màu lam làm chói mắt anh!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong mắt Phương Vỹ Huyền hiện lên sự kích động.
Đã bao nhiêu năm rồi!
Bao nhiêu năm rồi anh chưa thấy linh mạch lớn như vậy!
Phương Vỹ Huyền đi xuống tầng nước, trước mặt của anh chính là linh mạch dài mấy chục mét, phát ra ánh sáng màu lam!
Linh mạch chính là nguyên thạch của linh lực kết tinh tạo thành.
Mấy ngàn năm trước, ở trái đất, các tu sĩ vẫn thường sử dụng linh thạch để giao dịch.
Mà linh thạch chính là do linh mạch thai nghén tạo nên.
Trước đây, trong các tông môn lớn, mỗi tông môn đều có một linh mạch.
Linh mạch là gốc rễ của mỗi tông môn, đồng thời cũng là huyết mạch của một tông môn.
Năm đó, trong trận chiến của các tông môn tu tiên, Đạo Hỏa Tác cũng muốn đoạt được linh mạch.
Một bộ phận tông môn và các tà phái khác không chấp nhận được việc các tông môn chính đạo liên minh lại để nắm giữ một phần lớn linh mạch nên đã phẫn nộ tuyên chiến.
Có thể nói, một Linh Mạch giá trị vượt xa giá trị của một tông môn lớn!
"Chết tiệt, không phải là mình đang nằm mơ chứ… Mình thật sự có thể tìm thấy một linh mạch lớn và dài như thế này sao?" Phương Vỹ Huyền có chút không dám tin tưởng bản thân.
Anh sống gần năm ngàn năm, tâm trạng cũng đã trầm lặng từ lâu.
Nhưng đối mặt với linh mạch này, anh cũng không có cách nào có thể giữ vững sự bình tĩnh nữa rồi!
Cho dù ở mấy ngàn năm trước, Phương Vỹ Huyền cũng chưa từng một mình nhìn thấy một Linh Mạch lớn như vậy!
Hơn nữa, hôm nay anh cũng muốn đột phá Luyện Khí Kỳ tầng một vạn.
Nếu có thể hấp thụ hoàn toàn linh khí của linh mạch này, có khi hôm nay Phương Vỹ Huyền sẽ có thể đạt đến cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng một vạn cũng nên!
Đây chính là toàn bộ linh mạch! Đủ để tạo nên một đại tông môn.
Nhưng bây giờ anh lại có thể độc chiếm linh mạch này!
Phương Vỹ Huyền không do dự nữa, anh đi nhanh về phía linh mạch.
"Tên nhóc kia, dừng lại ngay! Cậu tự ý xông vào cấm địa của tộc Ảnh Nguyệt, lại còn muốn ra tay với linh mạch của tộc Ảnh Nguyệt chúng tôi sao?" Lúc này, một âm thanh hùng hồn giống như sấm sét xuyên qua tai của Phương Vỹ Huyền.
"Tộc Ảnh Nguyệt? Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này." Phương Vỹ Huyền cười nhạt một tiếng, đáp.
"Tôi là ý chí bảo vệ mà tộc trưởng tộc Ảnh Nguyệt để lại ở đây.
Nếu như cậu còn dám đến gần nửa bước nữa, tôi sẽ giết chết cậu ngay lập tức!" Đối phương tỏ ra khá tức giận.
"Nếu có thể giết tôi thì ông đã giết từ sớm rồi, cần gì phải nhiều lời? Ông vốn không làm gì được tôi." Phương Vỹ Huyền vừa nói, vừa tới gần linh mạch.
"Nhóc con, chịu chết đi!" Ý chí bảo vệ giận dữ nói.
Xung quanh Phương Vỹ Huyền đột nhiên xuất hiện một lực khổng lồ đè xuống anh.
Nếu gặp phải loại lực khổng lồ này thì cho dù là võ giả bình thường hay là tông sư cũng sẽ bị ép thành thịt vụn trong nháy mắt.
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại chẳng hề thay đổi tư thế bơi, vẻ mặt anh vẫn rất lạnh nhạt.
Lúc này, một luồng hơi thở khác thường xuất hiện.
Luồng hơi thở này giống với hơi thở mà Phương Vỹ Huyền bắt gặp tại thôn trưởng, cũng là thứ đã làm trưởng lão nhà họ Chung biến thành xác khô.
"Nhóc con, tôi sẽ rút hết toàn bộ sinh lực của cậu! Coi như tôi lấy nó làm nguyên liệu để làm sống lại huyết mạch của tộc Ảnh Nguyệt chúng tôi!" Ý chí bảo vệ ngông cuồng nói.
Một luồng khí xám đột nhiên xuất hiện, bao trùm lấy thân thể của Phương Vỹ Huyền.
Nó từ từ len lỏi vào mỗi lỗ chân lông trên thân thể của Phương Vỹ Huyền!
Nó rút hết sinh lực của Phương Vỹ Huyền ra, khiến cho Phương Vỹ Huyền bị biến thành một cái xác khô!.