Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 26: 26




Mọi người đều chuyển sự chú ý sang Hứa Hiểu Na.

Hứa Hiểu Na chỉ vào Phương Vũ và nói: "Tất cả mọi người đều biết, trong hai năm trung học vừa qua, thành tích của Phương Vũ chỉ xếp loại trung bình, sao đột nhiên cậu ta lại có thể đạt được 723 điểm trong kỳ thi thử được?"
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lấy lại tỉnh táo, ai cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Phương Vũ luôn đứng thứ 30 trong lớp, chỉ xoay quanh mức hơn 400 điểm, lần này đột nhiên lại được 723 điểm trong kỳ thi thử.

"Vì vậy, em nghĩ Phương Vũ đã chép bài thi của Đường Tiểu Nhu để có được điểm số này.

Thưa thầy, em vô cùng hy vọng kết quả của Phương Vũ sẽ bị hủy bỏ." Hứa Hiểu Na nhìn về phía Hoàng Hải và nói.

"Thưa thầy, bình thường đi học Phương Vũ không nằm trên bàn ngủ thì đọc tiểu thuyết.

Cậu ta đã gian lận để được 723 điểm, sự tồn tại của cậu ta là một loại sỉ nhục đối với những học sinh chăm chỉ học tập!" Tưởng Duyệt cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Phương Vũ, lớn tiếng nói.

“Thưa thầy, chúng em cũng nghĩ rằng kết quả của Phương Vũ nên bị hủy bỏ!”
“Trước đây cậu ta luôn đứng sau tôi, nhưng đột nhiên lần này cậu ta lại đứng đầu lớp? Sao có thể có chuyện này?”.

Truyện Điền Văn
“Thưa thầy, Phương Vũ thật sự đã gian lận!”
Nhiều học sinh đã bắt đầu khó chịu về kết quả thi của Phương Vũ.

Tình huống này chính là điều mà Tưởng Duyệt và Hứa Hiểu Na muốn nhìn thấy.

Tưởng Duyệt nhìn sắc mặt Phương Vũ không chút thay đổi, trong mắt hiện lên một tia trêu đùa, trong lòng tràn đầy khoái cảm được trả thù.

Vẫn giả vờ bình tĩnh? Tôi muốn xem cậu có thể giả vờ đến khi nào?
Trong lúc mọi người đang công kích Phương Vũ, đột nhiên Lưu mập đứng dậy.

"Các cậu điên rồi à? Phương Vũ đạt 723 điểm trong kỳ thi lần này! Cao hơn Đường Tiểu Nhu 16 điểm! Nếu cậu ta thực sự chép bài thi của Đường Tiểu Nhu, làm sao điểm của cậu ta có thể cao hơn Đường Tiểu Nhu được? Các cậu đi chép 723 điểm cho tôi xem?"1
Khi câu nói này vừa nói ra, những lời công kích Phương Vũ trở nên nhỏ đi rất nhiều.

Lưu mập nói rất có lý, nếu Phương Vũ thực sự chép bài của Đường Tiểu Nhu, tại sao điểm của cậu ta lại cao hơn Đường Tiểu Nhu nhiều như vậy? Thậm chí còn đứng đầu lớp?
"Sao lại không thể? Lỡ như sau khi Phương Vũ chép xong, nhìn thấy Đường Tiểu Nhu có sai sót, thì tự mình sửa lại đáp án thì sao? 16 điểm thôi mà, chỉ cần cậu ta tìm ra một vài sai sót và sửa lại thành đáp án đúng thì có thể đạt được 723 điểm thôi!" Hứa Hiểu Na trừng mắt nhìn Lưu mập rồi nói.


"Cậu, cậu đây là cưỡng từ đoạt lý! Đường Tiểu Nhu có thể thi được 707 điểm, cậu ấy có mắc sai lầm dễ thấy như vậy không..." Mặt Lưu mập đỏ bừng, phản bác lại.

“Yên lặng!” Lúc này, cuối cùng Hoàng Hải cũng lên tiếng.

Chủ nhiệm lớp lên tiếng, những người trong lớp cũng tự động im miệng lại.

Hoàng Hải nhìn về phía Đường Tiểu Nhu và cau mày hỏi: “Bạn học Đường Tiểu Nhu, trong quá trình thi, em có phát hiện Phương Vũ chép bài của em không?”
Đường Tiểu Nhu đứng lên và kiên quyết nói: “Không có.”
“Ha ha, ai cũng biết cậu và Phương Vũ thân thiết đến mức nào, cho dù bị chép bài cũng là cậu cam tâm tình nguyện...!Không đúng, có thể là cậu cố ý cho Phương Vũ chép bài." Tưởng Duyệt chế nhạo.

“Cậu!” Đường Tiểu Nhu đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Tưởng Duyệt.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào sao?" Tưởng Duyệt không chút sợ hãi mặt đối mặt nhìn Đường Tiểu Nhu.

Đường Tiểu Nhu hít một hơi thật sâu, không thèm để ý đến Tưởng Duyệt, cô nhìn về phía Hoàng Hải, nói: "Thưa thầy, có một điều em có thể chứng minh.

Trong cả quá trình thi, Phương Vũ chỉ dành một nửa thời gian để làm bài, sau đó thì nằm lên bàn ngủ, căn bản cậu ấy không có thời gian để chép bài của em."
Khi câu nói này được nói ra, không những không thể chứng minh Phương Vũ trong sạch, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy kỳ quái.

Chỉ làm bài một nửa thời gian thì nằm ngủ, vậy Phương Vũ đã làm thế nào để có thể đứng đầu lớp?
Không phải Đường Tiểu Nhu xem các bạn khác và Hoàng Hải là đồ ngốc hay sao?
Tưởng Duyệt bị chọc đến cười thành tiếng, sau đó thì không nói nữa.

Lúc này cô ta đã không cần nói thêm lời nào.

Quả nhiên, sau khi nghe được những lời Đường Tiểu Nhu nói, sắc mặt Hoàng Hải lập tức trở nên u ám.

“Phương Vũ theo thầy đến văn phòng một chút, các em khác ở lại tự học!”
Hoàng Hải nói xong thì lập tức rời khỏi lớp học.

Phương Vũ thở dài, đóng cuốn tiểu thuyết lại, anh nhìn về phía Đường Tiểu Nhu và nói: “Tôi rất tò mò, không biết não của cậu phát triển như thế nào?”
“Những gì tôi nói đều là sự thật.” Đường Tiểu Nhu uất ức nói.

Phương Vũ đứng dậy, đi theo phía sau Hoàng Hải rời khỏi lớp học.


Trong lớp lập tức vang lên những tiếng hoan hô, thậm chí có mấy người còn vỗ tay.

Cuối cùng Phương Vũ cũng xảy ra chuyện!
“Phương Vũ, em nói thật cho thầy biết, rốt cuộc em có gian lận hay không?” Ở văn phòng, vẻ mặt Hoàng Hải u ám hỏi.

"Không có." Phương Vũ trả lời.

"Nếu em thành thật, cùng lắm thầy chỉ hủy bỏ kết quả thi của em.

Nhưng nếu em không thành thật, sau này để thầy điều tra ra được em gian lận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng." Hoàng Hải nghiêm nghị nói.

“Vậy thầy cứ điều ra đi.” Phương Vũ nói.

Khi Phương Vũ còn trẻ...!Chính là lúc anh được hai ba nghìn tuổi, anh là một người học tập vô cùng tốt.

Khi đó, anh hy vọng sẽ sử dụng việc học để chuyển sự chú ý của mình khỏi trúc cơ.

Vào thời điểm đó, Phương Vũ đã đọc qua tất cả các loại sách cổ và hiện đại, cả trong và ngoài nước, cũng gần như đã học qua tất cả những kiến thức có thể học được, vậy nên nói anh là một người trên biết thiên văn dưới biết địa lý là không hề phô trương.

Chỉ là một số kiến thức trung học, đối với Phương Vũ mà nói chỉ là một chuyện cỏn con.

Sở dĩ lần này anh chỉ được 723 điểm là vì 723 điểm là đủ để thắng Đường Tiểu Nhu.

Nếu anh muốn, anh có thể nhận được kết quả cao hơn nữa.

"Bây giờ thầy sẽ so sánh bài thi của em với bài thi của Đường Tiểu Nhu! Nếu độ giống nhau cao thì không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là em đã gian lận!" Hoàng Hải nói xong lập tức rời khỏi bàn làm việc.

Năm phút sau, Hoàng Hải quay lại với một xấp giấy thi.

Nhiều giáo viên đang âm thầm chú ý đến vấn đề này cũng vây lại xung quanh.

Đột nhiên xuất hiện một Phương Vũ trong lớp A2 đứng đầu toàn khối, làm thế nào mà các giáo viên khác có thể không quan tâm đến chuyện này được?
Đặc biệt là Trình Hồng Mai, giáo viên chủ nhiệm của lớp trọng điểm, bà ta tin 100% là Phương Vũ đã gian lận.


Nếu không, thành tích của một học sinh trong lớp bình thường sao có thể lấn át tất cả những học sinh đứng đầu trong lớp trọng điểm, vậy mặt mũi bà ta còn để ở đâu được?
"Thầy Hoàng, nhất định phải điều tra rõ chuyện này! Trong giai đoạn cuối cấp này, chúng ta không được dung thứ cho bất kỳ học sinh gian lận nào!" Trình Hồng Mai liếc mắt nhìn Phương Vũ và nói.

"Đúng vậy, sắp đến kỳ thi vào Đại học rồi mà còn dám gian lận, đây không phải lừa mình dối người hay sao? Điều quan trọng nhất là nếu chúng ta không cho các em học sinh một lời giải thích hợp lý, sẽ ảnh hưởng đến sự chăm chỉ học tập của chúng!" Một giáo viên dạy toán của lớp trọng điểm, Hồ Ba nói.

"Đúng vậy..." Các giáo viên khác cũng lên tiếng phụ họa.

Đinh Nhiên cũng ở trong những giáo viên đó, nhưng cô ta không nói gì, chỉ im lặng đánh giá Phương Vũ đang không nói được lời nào.

Học sinh này nhìn thật sự rất quen mắt...!
Hoàng Hải vẫn đang nghiêm túc so sánh bài thi của Đường Tiểu Nhu và Phương Vũ, vẻ mặt ông ta dần trở nên kỳ quái.

Sau khi đối chiếu tất cả các bài thi, ông ta ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Phương Vũ một cái, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Thầy Hoàng, thế nào rồi? Cậu ta gian lận à?" Trình Hồng Mai háo hức hỏi.

Hoàng Hải hít một hơi thật sâu, sau đó lắc đầu nói: "Không có, hoàn toàn không có gian lận."
"Sao lại có thể? Để tôi xem!" Trình Hồng Mai cầm lấy xấp bài thi trên bàn của Hoàng Hải cẩn thận kiểm tra.

Ngoại trừ dạng câu hỏi có đáp án duy nhất là chọn điền vào chỗ trống, phương pháp giải của Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu hoàn toàn khác nhau về phần câu hỏi tính toán và ứng dụng.

Phương Vũ đã sử dụng một phương pháp giải rõ ràng và ngắn gọn hơn, không có bất kỳ sai sót nào.

Trình Hồng Mai cầm lấy bài thi tổng hợp, bài thi Ngữ Văn và kết quả vẫn như vậy.

Câu trả lời của Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu hoàn toàn khác nhau, hơn nữa câu trả lời của Phương Vũ còn tốt hơn!
"Cái này..." Trình Hồng Mai càng xem càng trở nên kinh ngạc, bởi vì câu trả lời của Phương Vũ thật sự quá xuất sắc.

"Khi tôi chấm bài, tôi đã cảm thấy bài làm này vô cùng tốt, nhưng vì bài thi đã được che tên nên tôi không biết đó là bài thi của ai." Lúc này, Chu Kiến Lương, giáo viên dạy Toán lớp A2 nói.

"Đúng vậy, lúc tôi chấm bài cũng đã chấm được một bài có phần đọc hiểu và làm văn vô cùng xuất sắc...!Hóa ra là Phương Vũ làm." Tào Đan, giáo viên dạy Ngữ Văn của lớp A2 cũng ở một bên nói.

Hoàng Hải nhìn sang Phương Vũ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Phương Vũ...!Em về lớp trước đi.

Trước đây thầy đã sai khi nghi ngờ em, thầy thật sự xin lỗi.

Lát nữa thầy sẽ trả lại sự trong sạch cho em trước mặt cả lớp." Hoàng Hải im lặng trong chốc lát rồi nói.

“Được.” Phương Vũ xoay người rời đi.


Đinh Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của Phương Vũ, trong đầu cô ta chợt lóe lên một tia sáng.

Đinh Nhiên chợt nhớ ra những gì đã xảy ra vào buổi chiều hôm đó!
Học sinh này...!Trời ơi! Trong trí nhớ của mình hình như cậu ta bị một chiếc xe tải đụng phải...!Sau đó...!
Đinh Nhiên càng nhớ lại thì càng kinh hồn bạt vía, hoảng sợ không thôi.

Khi Phương Vũ trở lại lớp học, tất cả những gì anh cảm nhận được đều là những ánh mắt trêu chọc.

“Đồ gian lận, không biết xấu hổ mà còn quay lại!” Tưởng Duyệt kỳ quái nói.

Phương Vũ không thèm để ý đến những lời này, trực tiếp đi về chỗ ngồi xuống.

“Cậu không sao chứ?” Sắc mặt Đường Tiểu Nhu lo lắng hỏi.

“Có thể có chuyện gì chứ?” Phương Vũ hỏi ngược lại.

Phương Vũ ngồi xuống còn chưa đầy năm phút, Hoàng Hải đã đi đến trước cửa lớp học.

“Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu, đi ra ngoài với thầy một lúc.” Hoàng Hải gọi.

Đường Tiểu Nhu đưa mắt liếc nhìn Phương Vũ, cô nghĩ rằng đã xảy ra chuyện.

Chẳng lẽ Phương Vũ thật sự đã chép bài cô?
Không thể nào...!
Hai người đi ra khỏi lớp học, lớp học ngay lập tức trở nên sôi động náo nhiệt.

"Ha ha ha...!Phương Vũ thật sự đã bị phát hiện gian lận! Ngay cả Đường Tiểu Nhu cũng bị gọi ra ngoài!"
"Tôi nghĩ là Đường Tiểu Nhu cố tình để Phương Vũ chép bài! Đáng đời!"
"Tớ vô cùng mong chờ muốn xem kết cục của bọn họ! Chuyện này tất cả mọi người đều biết! Chắc chắn nhà họ Đường không thể bao che cho Đường Tiểu Nhu được nữa đúng không?"
Hứa Hiểu Na nhéo mặt Tưởng Duyệt và nói: “Duyệt Duyệt, tớ đã nói tớ sẽ giúp cậu trả thù, đúng không?”
Trong lòng Tưởng Duyệt tràn đầy khoái cảm được trả thù, cười nói: “Hiểu Na, cậu tốt với tớ nhất.”
Bên ngoài lớp học, Hoàng Hải nhìn về phía Đường Tiểu Nhu và Phương Vũ, nói: “Vừa rồi nhà trường đã thông báo với thầy...”
"Bởi vì thành tích của hai em quá xuất sắc, không thích hợp tiếp tục ở lại lớp A2, nhà trường sẽ chuyển hai em vào lớp trọng điểm."
"Hả?" Lúc đầu Đường Tiểu Nhu còn nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả lại chuyển vào lớp trọng điểm.

“Sau khi tan học, các em có thể chuyển lớp.” Hoàng Hải nói.

Thấy Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu không có ý kiến gì, Hoàng Hải bước vào lớp học đang náo nhiệt, lớn tiếng nói: "Yên lặng, thầy có chuyện cần phải làm sáng tỏ.".