Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 293: 293




Hơn một ngàn du khách ở đây, cứ thế vây xung quanh, sau khi đứng ở vạch kẻ vàng, thì lẳng lặng chờ đợi hội Long Tức bắt đầu.
“Má! Cách xa tới như vậy thì xem kiểu gì?” Lưu mập mạp lẩm bẩm nói.
“Tưởng hội Long Tức là để xem thôi à? Tôi đã nói rồi, là tắm gội long tức! Hiểu không? Đợi lát nữa long tức sẽ giống như ánh mặt trời, tỏa xuống khắp hòn đảo nhỏ này, thì những người đứng ở bên dưới chúng ta sẽ lập tức hấp thu lấy long tức, rồi dùng nó để bồi bổ thân thể…” Lý Vũ Kiêu nói.
“Đài cao trước mặt kia đang làm gì vậy? Biểu diễn tiết mục à?” Lưu mập mạp hỏi.
“Hội Long Tức, trên thực tế là một lần tập hợp tu luyện của các thành viên chủ chốt của nhà họ Long… Đợi lát nữa, các thành viên chủ chốt của nhà họ Long sẽ đứng ở trên đài cao, đó mới là điểm mà long tức tập trung xuống nhiều nhất… Những người như chúng ta, chỉ là bỏ ra năm vạn tệ đi theo uống hớp canh mà thôi.” Lý Vũ Kiêu nói.
“Nghĩa là, người của nhà họ Long lợi dụng long tức để tu luyện võ đạo sao?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi.
“Đại ca, mấy cái này tôi cũng không rõ lắm đâu.

Chuyện về võ đạo, còn nhiều hơn những gì mà tôi biết nữa.” Lý Vũ Kiêu nói.
Phương Vỹ Huyền khẽ gật đầu, không nói nữa.
“Thôi, chúng ta chen lên phía trước thử đi.

Theo lý mà nói, càng cách tòa đài cao này gần, thì đợi lát nữa sẽ càng được tắm gội nhiều long tức đấy.” Lý Vũ Kiêu nói, dẫn đầu chen lên phía trước.
Có thể hình của Lưu mập mạp mở đường, Phương Vỹ Huyền với Vu Ánh Hà đi theo ở phía sau cực kỳ dễ dàng.
Rất nhanh, bốn người đã đứng ở đầu hàng phía sau vạch kẻ vàng, có thể nhìn được đài cao rất rõ.
“Chỗ này tốt hơn nhiều rồi.” Lý Vũ Kiêu nói.
Lúc này, một đám người từ nơi không xa đi tới, đi thẳng vào trong vòng vạch kẻ vàng.
Trên người bọn họ đều mặc áo choàng màu vàng, bên phải phía trên áo có in một chữ “Long”.
“Người của nhà họ Long tới!” Lý Vũ Kiêu nói.
Phương Vỹ Huyền nhìn nhóm người này, ánh mắt hơi động.
Trong nhóm bọn họ này, người đàn ông đi đầu tiên, có tu vi Kết Đan kỳ bậc cuối, cũng chính là cường giả cảnh giới võ tôn.
Mà tám người phía sau anh ta, đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, cũng chính là tông sư võ đạo.
Nhóm người này mặt không cảm xúc, chậm rãi đi về phía trước đài cao.

“Oa, khí thế của nhóm người này thật là mạnh mẽ.

Không hổ là nhà họ Long có liên quan đến rồng, đúng là khủng quá mà.” Lý Vũ Kiêu cảm thán nói.
Theo lượng du khách ngày càng tăng nhiều, đám người Lý Vũ Kiêu cũng dần dần bị chen dồn lên phía trước.
Rất nhanh, lại có thêm một đám người mặc áo choàng đi vào trong vạch kẻ vàng.
Lần này, đi ở đằng trước, là một người phụ nữ.
Dáng vẻ của người phụ nữ này khá xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, nhưng biểu cảm lại rất lạnh nhạt, trong ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.
“Oa, người đẹp kìa!” Hai mắt Lý Vũ Kiêu phát sáng, hét lên.
Lưu mập mạp cũng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này.
Cô ta giống như nghe thấy giọng nói của Lý Vũ Kiêu, quay đầu lại, nhìn về phía Lý Vũ Kiêu, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, lạnh giọng nói: “Ai cho phép mấy người đứng ở trong vạch vàng?”
Nghe vậy, Lý Vũ Kiêu sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện trong lúc không để ý, anh ta và Lưu mập mạp đã đứng ở trong vạch vàng khoảng hai bước chân rồi.
“Thật ngại quá, bị người phía sau đẩy lên ấy mà.” Lý Vũ Kiêu xấu hổ cười, sau đó dịch xuống.
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, nói: “Lập tức quay lại vào trong vạch vàng!”
Sắc mặt của Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp hơi thay đổi, vội vàng lùi về sau, khổ nỗi đằng sau đầy người chen chúc, trong lúc nhất thời đúng là hơi khó dịch về.
Ánh mắt người phụ nữ lạnh nhạt, nói: “Mấy người có thể biến.”
Sắc mặt Lý Vũ Kiêu thay đổi, nói: “Chúng tôi sẽ dịch về nhanh thôi, xin đợi một chút…”
Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp gắng sức chen về sau, cuối cùng cũng đứng về lại được trong vạch kẻ vàng.
“Tôi đã bảo mấy người…” Người phụ nữ không kiên nhẫn định lặp lại câu nói vừa rồi kia.
Lúc này, người bên cạnh giữ cô ta lại.
“Hy Phượng, thôi bỏ đi, việc gì phải tốn thời gian với bọn họ làm gì?”
Long Hy Phượng đành phải thôi, quay đầu, dùng giọng điệu ghét bỏ nói: “Sau này có thể đừng cho những kẻ thấp kém này tới đảo nhỏ của nhà họ Long chúng ta nữa được không? Tôi nhìn thấy bọn họ đã cảm thấy ghê tởm rồi.

Việc gì phải chia sẻ tài nguyên của nhà họ Long chúng ta với những người này chứ?”

“Lời này phải nói với ba, chứ chúng ta cũng đâu có quyền lên tiếng.

Với cả, mỗi ba tháng làm như thế này một lần, là có thể thu được tới mấy ngàn vạn tệ rồi, cớ sao mà không làm chứ? Dù gì, phần lớn long tức đều được chúng ta hấp thu rồi, cực ít có tác dụng với đám người phàm này.” Người bên cạnh nói.
“Nhà họ Long chúng ta cũng đâu có thiếu tiền, tôi chỉ không muốn phải chia sẻ với đám người phàm đê tiện này đâu! Tôi sẽ đi tìm ba tôi nói chuyện.” Long Hy Phượng nói.

“Cô gái kia cũng kiêu ngạo quá nhỉ?” Sau khi đám người Long Hy Phượng rời đi, Lưu mập mạp khó chịu nói.
“Chẹp, cũng chẳng còn cách nào, cả hòn đảo nhỏ đều là của nhà họ Long, người ta kiêu ngạo một chút cũng là bình thường.

Phải biết rằng ấy, nhà họ Long tự xưng là truyền nhân của rồng, là thế gia võ đạo đứng đầu đảo Cửu Long, địa vị ở đảo Cửu Long có thể sánh ngang với vua một cõi, bên chính phủ cũng không dám chọc vào bọn họ.” Lý Vũ Kiêu thở dài, nói.
Hai đoàn người nhà họ Long, đi lên phía trước đài cao.
Bọn họ chia làm bốn hàng, lần lượt đứng ở bốn vị trí.
Mà ở chính giữa, là dành cho người đàn ông cảnh giới võ tôn kia đứng.
“Sắp bắt đầu rồi sao?”
Cả đám du khách căng thẳng mà nhìn đài cao trước mặt.
Trong bọn họ, có người đã từng đến, cũng có người mới tới lần đầu tiên.
“Còn một phút nữa là mười một giờ tròn.” Lý Vũ Kiêu thoáng nhìn qua đồng hồ, nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lúc mười một giờ đúng, không gian đột nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Hội Long Tức, chính thức bắt đầu.”
Lời nói vừa dứt, chín hướng của đảo nhỏ đột nhiên bắn ra một ánh sáng màu vàng nhạt, tụ lại ở giữa không trung trên đài cao.
Rồi sau đó, giữa không trung tạo thành một cái lốc xoáy màu vàng nhạt, đang chậm rãi xoay tròn.
Trong đám du khách, liên tục gào thét.
Mà Phương Vỹ Huyền lại biết rất rõ, chín tia sáng, là đến từ chính chín tấm bia đá kia.

Xuất hiện kiểu hiện tượng lạ này, chỉ là pháp trận vừa mới mở ra mà thôi.
Xem ra trước mắt, chỉ có thể cảm nhận được sức mạnh của pháp trận, không có gì đặc biệt.
Lốc xoáy màu vàng trên bầu trời chậm rãi xoay tròn, vào một lúc nào đó, lại đột nhiên tăng tốc!
“Ầm…”
Trên bầu trời, đột nhiên vang lên một tiếng vang thật dài làm chấn động lòng người.
Cùng với một sức mạnh thần thánh tràn ngập uy nghiêm mà đến!
Sắc mặt Phương Vỹ Huyền hơi thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía lốc xoáy màu vàng trước không trung.
Anh chưa từng nhìn thấy rồng thật bao giờ, cũng không biết trên người của rồng sẽ phát ra hơi thở như thế nào.
Nhưng tiếng rồng ngâm vừa rồi kia, lại không giống với tiếng rồng ngâm mà các đại tông môn có liên quan đến rồng bắt chước ra.
Quan trọng hơn đó là, luồng sức mạnh thần thánh kia, là hơi thở mà Phương Vỹ Huyền chưa từng cảm nhận bao giờ!
Loại hơi thở này, gần giống với sức mạnh Thiên Đạo mà anh nắm giữ, nhưng mà vẫn có chút khác.
Điểm giống đó là, chúng đều mang đến cho linh hồn người ta loại giật mình sợ hãi không thể kháng cự, khiến cho trong lòng họ không tự chủ được mà sinh ra cảm giác thần phục.
Ngoại trừ điều này ra, còn lại thì đều khác!
“Chẳng lẽ, đây chính là long tức thật sự? Nhà họ Long này khống chế một con rồng thật sao?” Trong ánh mắt Phương Vỹ Huyền có chút giật mình.
Có điều rất nhanh anh đã nhận ra, điều này là không thể nào.
Kể cả trên đời có rồng tồn tại thật, thì cũng sẽ không tới lượt một đám hèn mọn như nhà họ Long khống chế.
Rồng là thần thú, dựa theo truyền thuyết, vào thời thượng cổ, rồng đã tàn sát cả tiên nhân.
Nếu như rồng vẫn còn tồn tại ở đời sau, chỉ dựa vào trình độ của cái đám gọi là võ giả bây giờ này, thì đã sớm tiêu tùng rồi.
Sau khi tiếng rồng ngâm xuất hiện, lốc xoáy màu vàng trên bầu trời, bắt đầu dần dần tản ra từng ánh vàng, giống như những giọt mưa màu vàng nhạt rơi xuống.
Những ánh vàng này đều rơi xuống trên đài cao, rơi vào trên người đám người nhà họ Long kia.
Lúc này, đám người nhà họ Long đều nhắm hai mắt lại, trên người nổi lên chân khí nhàn nhạt.
Mà người đàn ông đứng ở vị trí chính giữa bọn họ, trên người còn bao phủ một lớp hào quang nhàn nhạt.
“Nhìn bọn họ, sao tôi lại có loại cảm giác muốn quỳ xuống thế nhỉ?”
“Đúng vậy, tôi cũng có loại cảm giác này, cũng có cảm giác như kiểu những người nhà họ Long kia giống như thần vậy, không cùng một thế giới với chúng ta…”
“Mấy người có cảm thấy đột nhiên có sức sống hơn rất nhiều không?”
Đám du khách không ngừng hò hét, ánh mắt hoảng sợ.
Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền lại ngẩng đầu, nhìn lốc xoáy màu vàng trên bầu trời, bắt đầu tự hỏi.

Mà pháp trận, tự nó không thể nào sinh ra long tức được.
Rất rõ ràng, tác dụng của pháp trận này, là chuyển long tức từ nơi nào đó tới đây, rồi làm cho loại hình thức này diễn ra trên đài cao, để cho đám võ giả kia hấp thu.
Vậy thì, đầu nguồn là ở đâu?
Phương Vỹ Huyền nhìn lên trên trời, lại nhìn khắp xung quanh.
Không thể là ở trên không trung được.
Nếu vậy, thì chỉ có thể là ở dưới chân…
Phương Vỹ Huyền lại khuếch tán thần thức đi một lần nữa, nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.
Tình huống kiểu này… Hẳn là phải dùng đến đôi mắt kia rồi.
Phương Vỹ Huyền nhắm hai mắt, hai tay đặt ở trên trán.
Một lát sau, anh chợt mở to mắt, giữa hai mắt hơi đỏ, xuất hiện mấy chữ ký hiệu màu trắng.
Lúc này người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào lốc xoáy màu vàng ở nơi xa, không ai chú ý tới sự khác thường của Phương Vỹ Huyền.
Mà Phương Vỹ Huyền, thì lại quay đầu, nhìn về phía một tấm bia đá ở nơi xa.
Trong tầm mắt của mình, anh nhìn thấy được từng luồng long tức màu vàng, từ bên dưới tấm bia đá chảy mạnh lên trên, đi đến giữa tấm bia đá, rồi lại từ đó phát ra ngoài…
Đầu nguồn của long tức, ở ngay bên dưới hòn đảo nhỏ này!
Ở sâu trong đại dương!
Phương Vỹ Huyền nghĩ ngợi, không đổi sắc mặt mà rời khỏi đám người, đi về phía cạnh hòn đảo nhỏ, nhảy vào trong biển.
Anh muốn đi tìm đầu nguồn của rồng!
Ngay sau khi Phương Vỹ Huyền nhảy vào biển sâu chưa bao lâu, ở giữa một đám người khác, một người đàn ông khuôn mặt bình thường, trên mặt lộ ra ý cười tùy tiện, đi thẳng vào trong vạch kẻ vàng, bước lên đài cao.
“Long tức ư, thứ này, phải là để tao được hưởng một mình mới phải.

Nếu như được thừa cơ đột phá đến Nguyên Anh kỳ, vậy thì càng tốt.”
Người đàn ông đi đến chỗ cách đài cao khoảng chừng một trăm mét, dừng lại, khí thế trên người dần dần dâng lên.
“Soạt soạt!”
Một lát sau, xung quanh người gã, đột nhiên bùng cháy lên từng ngọn lửa màu tím!
Ngọn lửa màu tím, bao lấy quanh người gã, chậm rãi chuyển động!
Người đàn ông nâng tay phải lên, nhìn về đài cao phía trước, nhếch môi, lộ ra nụ cười tàn nhẫn!.