Khối đá to lơ lửng giữa không trung giống như thanh nam châm đang không ngừng hút chặt những hòn đá nhỏ xung quanh.
Nhân lúc này, người bịt mặt đã lùi về sau kéo dài khoảng cách ra chục mét.
Ngực trái bị anh đấm thủng không chảy ra một giọt máu tươi nào, đối với anh ta mà nói, có vẻ như miệng vết thương này không hề ảnh hưởng chút nào.
Anh ta nhìn tảng đá càng lúc càng ngưng tụ to trước mặt, đôi mắt xám trắng lóe lên lạnh lẽo.
“Thiên Đạo… Có thể trừng phạt bất kỳ ai!”
Mà lúc này, những võ giả trên quảng trường đã lấy lại được khả năng hành động, lập tức lao ra ngoài như trốn.
Không ít người nhìn tảng đá to trên bầu trời, mặt mày tái mét.
Người bịt mặt kia thật sự quá mạnh!
Mạnh đến mức khiến mọi người không thể nào hít thở nổi!
Cả quảng trường bị anh ta phá hỏng một cách nhẹ nhàng, mà tảng đá giữa không trung lại khiến ai nấy đều chìm vào cảm giác tuyệt vọng! Tựa như là tận thế tới!
“Ầm ầm!”
Tháp chín tầng vốn ngập tràn nguy cơ lại đổ sập!
Trong lúc nó đổ xuống, chia thành từng mảng từng mảng nhỏ bay về phía tảng đá to.
Dần dà, có vô số tảng đá nhỏ ngưng tụ lại khiến tảng đá càng lúc càng lớn, bán kính ít nhất phải hơn một trăm mét!
Nó lơ lửng giữa trời làm mặt đất chìm trong bóng tối!
“Chỉ một cục đá này đã đủ nghiền ép cậu đến chết. Dưới ảnh hưởng của sức mạnh Thiên Đạo, một cục đá bình thường cũng có thể hóa thành vũ khí sắc bén vô cùng cứng rắn.” Người bịt mặt tự mình lẩm bẩm.
Anh ta vươn tay từ từ khép vào nhau.
Tảng đá trên trời cũng không ngừng siết lại.
Những cục đá đó giống như cục bốt, từ từ bị ép chặt đến tận cùng.
Thấy cảnh tượng này, khuôn mặt Tần Lăng Thường đứng phía xa đã không còn chút máu, cả người khẽ run lên. Cô ấy nhìn Tần Ảnh Huân đang ngã khuỵu ở phía xa, lại nhìn tảng đá to trên bầu trời.
Còn Phương Vỹ Huyền lại đang ở giữa tảng đá!
Có vô số tảng đá siết chặt vào bên trong, Phương Vỹ Huyền ở chính giữa tảng đá còn có thể chịu đựng nổi sao?
Đây là lần đầu tiên Tần Lăng Thường cảm thấy lo lắng cho Phương Vỹ Huyền!
Áp lực mà người bịt mặt kia mang đến thật sự quá mạnh mẽ.
Giống như anh ta chẳng phải con người, mà là Thần, không thể nào chống lại!
Người bịt mặt đứng ở giữa không trung, đôi tay còn đang từ từ khép lại.
Tảng đá trên bầu trời từ bán kính chừng một trăm mét, dần dần bị anh ta ép lại chỉ còn khoảng năm mươi mét!
Tảng đá này đã hoàn toàn biến thành một cục đá!
Tuy nó thu nhỏ lại nhưng mật độ của nó đã tăng lên một con số cực kỳ khủng khϊếp! Vô số tảng đá nhỏ ngưng tụ thành một tảng đá to, không có một kẽ hở.
Trong tình huống như vậy, bên trong tảng đá không thể có bất kỳ sinh vật nào sống được.
Người bịt mặt đẩy tay về phía trước, tảng đá lập tức bay ra sau mấy chục mét.
“Đầu tiên đưa anh lên cao, rồi nên xuống, không biết sẽ ra sao?”
Người bịt mặt nghĩ như vậy, nhấc tay lên trên.
Tảng đá to lập tức bay lên trên trời cao.
Một tảng đá thật to, thật nặng như vậy nhưng nằm trong tay người bịt mặt nó lại giống như một món đồ chơi, có thể tùy ý làm gì thì làm.
Lúc này, Tần Lăng Thường đứng ở phía xa chìm trong đã tuyệt vọng.
Từ nãy đến giờ Phương Vỹ Huyền không có động tĩnh, e là…
Nhưng khi cô ấy vừa có suy nghĩ này không bao lâu, tảng đá đang bay lên không trung đột nhiên ngừng lại.
“Hửm?” Người bịt mặt sửng sốt, đôi tay nhấc lên.
Nhưng tảng đá chẳng hề nhúc nhích.
Rồi sau đó tảng đá này lại bay về phía người bịt mặt với tốc độ cực kỳ nhanh!
Trong chớp mắt, tảng đá to đã bay đến trước mặt người bịt mặt, mắt thấy sắp đâm vào người bịt mặt.
Con ngươi người bịt mặt siết lại, quát to một tiếng, chắp tay trước ngực, rồi sau đó kéo ra bên ngoài!
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn.
Ngay một giây trước khi tảng đá này đụng vào người bịt mặt, nó đã ầm ầm nứt ra, chia ra thành từng tảng đá nhỏ thật nhỏ!
Nhưng trong đó lại xuất hiện một cái bóng người lóe ánh vàng!
Chính là Phương Vỹ Huyền!
“Cảm ơn anh đã cho tôi một suất mát xa, sau khi bị mấy tảng đá ép chặt, cả người thoải mái hơn nhiều.”
Phương Vỹ Huyền vọt tới phía trước người bịt mặt, tung ra một quyền đấm vào mặt người bị mặt. Một quyền này, anh không cố ý giữ lại chút lực nào!
“Ầm!”
Một quyền này làm không khí như nứt toát, không gian vặn vẹo, áp lực chợt hạ thấp!
Nắm đấm còn chưa chạm vào người bịt mặt thì mặt đất đã nổ tung!
Trong lòng người bịt mặt rung lên, mặc niệm pháp quyết!
Một tia sáng màu xanh nhạt phát ra từ trong cơ thể anh ta.
Sức mạnh Thiên Đạo!
Anh ta muốn lợi dụng sức mạnh Thiên Đạo để ngăn cản cú đấm của Phương Vỹ Huyền!
Nhưng ngay khi sức mạnh Thiên Đạo xuất hiện, Phương Vỹ Huyền lại mỉm cười.
“Sức mạnh Thiên Đạo của anh không đủ thuần túy, cùng lắm chỉ được một nửa.”
“Trong một quyền này của tôi, mới là sức mạnh Thiên Đạo chân chính.”
Trong lúc nói chuyện không khí xung quanh đều như chìm trong im lặng.
Người bị mặt có thể thấy rõ cái nắm tay gần trong gang tấc của Phương Vỹ Huyền bất ngờ lóe lên một tia sáng màu xanh chói mắt! Mà nắm tay này vốn được bao phủ bởi tia sáng màu vàng.
Từ lúc đó, nắm đấm này có một nửa vàng, một nửa xanh!
Một hơi thở chí cao vô thượng, và thần thánh đến cực điểm phát ra từ nắm đấm của Phương Vỹ Huyền.
Một quyền này cùng ẩn chứa sức mạnh Thần Long và sức mạnh Thiên Đạo!
“Sao… Sao có thể?”
Trong cơ thể một người chỉ có thể chứa được một loại năng lượng, đây là lẽ thường.
Giống như những võ giả chỉ có thể nắm giữ được chân khí mà anh ta luyện ra, chứ không thể sử dụng chân khí của người khác.
Dựa trên cơ sở này, năng lượng càng mạnh thì khả năng đào thải càng cao.
Ví dụ như sức mạnh Thần Long và sức mạnh Thiên Đạo, đây chính là hai loại năng lượng mạnh mẽ nhất.
Hai thứ này tuyệt đối không thể cùng tồn tại trong cơ thể một người. Đây cũng là nguyên nhân khiến người bịt mặt luyện chế nhiều phân thân!
Anh ta luyện chế Quỷ Đạo, Thiên Đạo, Phật Đạo, đang chuẩn bị luyện chế Nhân Đạo và Thần Đạo.
Nguyên nhân anh ta làm vậy chính là để những phân thân khác nhau nắm giữ những nguồn năng lượng khác nhau.
Ví dụ như Thiên Đạo nắm giữ sức mạnh Thiên Đạo, mà Quỷ Đạo thì nắm giữ sức mạnh U Quỷ.
Đây là cách mà anh ta nghĩ ra, cũng là cách duy nhất giúp anh ta có thể phát huy ra được nhiều loại năng lực khác nhau.
Nhưng sao Phương Vỹ Huyền trước mặt lại có thể cùng lúc nắm giữ sức mạnh Thần Long và sức mạnh Thiên Đạo?
Hơn nữa hai loại năng lượng vô cùng mạnh mẽ này lại có thể cùng ngưng tụ trong một quyền?
Đối với người bịt mặt mà nói, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
“Anh…”
Người bịt mặt nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, còn muốn nói gì thêm gì đó. Nhưng khoảnh khắc này, nắm tay đã đụng vào đầu anh ta.
“Rầm rầm!”
Một tiếng vang lớn, tia sáng lóe lên.
Tia sáng chói mắt làm cho người trên quảng trường không thể nào mở to mắt.
Cho đến tận mấy chục giây sau tia sáng mới dần tản đi.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ngạc nhiên đến mức rớt cả tròng mắt.
Quảng trường trước mắt… Không, nó đã không thể gọi là quảng trường được nữa.
Trước mặt bọn họ xuất hiện một cái hố sâu có bán kính vài trăm mét!
Nếu như có ai mới đến đây, họ sẽ không thể ngờ rằng nơi này vốn là một quảng trường cỡ vừa!
Phương Vỹ Huyền đứng giữa cái hố sâu.
Trước mặt anh không có gì cả.
Một cú đấm vừa rồi đã đánh tan người bịt mặt, đến tro tàn cũng không còn.
“Không nên gϊếŧ chết anh ta nhanh như vậy, nên hỏi thêm mấy vấn đề nữa.” Phương Vỹ Huyền lẩm bẩm trong ảo não. Anh quay đầu, nhìn thấy khung cảnh xung quanh, rồi cúi đầu nhìn đôi tay chính mình.
“Sau này nhất định phải biết không chế… Không được dùng sức quá mạnh.”
…
Phương Vỹ Huyền tìm thấy Tần Ảnh Huân đang hôn mê, đưa anh ta đến trước mặt Tần Lăng Thường.
“Rất có thể vừa rồi đã làm tổn thương anh ta, nhưng không có vấn đề gì lớn, nằm nghỉ dăm ba bữa là sẽ không sao đâu.” Phương Vỹ Huyền nói với Tần Lăng Thường.
Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền, rồi lại nhìn cái hố sâu phía sau, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy chỉ có chấn động.
Bởi vì lời dặn dò của Tần Hải Minh, và đánh giá thực lực qua quan sát của cô ấy, cô ấy đã cảm thấy Phương Vỹ Huyền đã rất mạnh rồi.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cô ấy mới biết mình còn đang xem nhẹ Phương Vỹ Huyền. “Cậu… Tôi…” Nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, đột nhiên Tần Lăng Thường không biết nên nói gì.
“Tôi đề nghị rời khỏi đây trước, sau đó lại thảo luận những chuyện khác.” Phương Vỹ Huyền nói.
Lúc này, ánh mắt mọi người xung quanh đều dán chặt lên trên người Phương Vỹ Huyền.
Ánh mắt những người này chẳng khác gì đang nhìn về thần linh chân chính.
Không ai dám ngờ người bịt mặt vừa mang đến cảm giác áp bức cho bọn họ lại bị gϊếŧ như thế…
Rốt cuộc cậu trai trẻ này là thần thánh phương nào?
Vì sao anh có thể mạnh như vậy?
Trong ánh mắt kính ngưỡng và đầy sợ hãi của mọi người, Phương Vỹ Huyền dùng một tay ôm lấy Tần Ảnh Huân, theo phía sau Tần Lăng Thường dần đi khuất.
…
Trở lại khách sạn không bao lâu, Tần Ảnh Huân đã tỉnh lại.
“Hai người chờ một lát nữa là có thể về lại Kinh Thành rồi.” Phương Vỹ Huyền nói với Tần Lăng Thường. Tần Lăng Thường gật đầu.