Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 321: Gió nổi mây vần!



Hàn Minh Lý đang chuẩn bị rời khỏi phòng sách, vừa mở cửa đã chạm mặt Hàn Thương Thiết râu ria xồm xoàm.

Nhìn thấy Hàn Thương Thiết, Hàn Minh Lý nhíu mày.

Hơn một tháng trước thằng nhóc này đi cung Sương Hàn một chuyến, bị Phương Vỹ Huyền đánh cho một trận, dưỡng thương đến gần đây mới khỏi.

“Anh, anh định đi đâu?” Hàn Thương Thiết hỏi.

“Đi xem một màn kịch hay.” Hàn Minh Lý nói.

“Kịch hay? Có kịch hay gì?” Hàn Thương Thiết truy hỏi.

“Nếu em có hứng thú thì có thể đi cùng. Nếu không ngoài dự đoán thì màn kịch hay này sẽ khiến toàn bộ giới võ đạo Hoài Bắc chú ý.” Hàn Minh Lý cười gằn nói.

Trong lúc nói chuyện, Hàn Minh Lý bắt đầu đi xuống cầu thang.

Sau khi được vài bước, gã lấy điện thoại di động ra thực hiện một cuộc gọi.

“Giúp tôi rải một tin tức…”
Hàn Minh Lý vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.

Cho đến khi cúp điện thoại, Hàn Thương Thiết mới hỏi: “Anh, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Nhà họ Trịnh.” Hàn Minh Lý nhìn Hàn Thương Thiết một cái rồi nói.



Ngay khi Phương Vỹ Huyền và Tần Ảnh Huân còn đang trên đường đi đến nhà họ Trịnh, một tin tức đã được lan truyền ở Hoài Bắc.

Tên Phương Vỹ Huyền mà nhà họ Trịnh vẫn luôn tìm kiếm đã xuất hiện! Đồng thời, Phương Vỹ Huyền đang đi tới nhà họ Trịnh!

Cuối cùng cơn bão kéo dài gần hai tháng này cũng sắp nghênh đón thời khắc kết thúc!

Tốc độ lan truyền tin tức giống như vòi rồng, vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, phần lớn thế gia võ đạo Hoài Bắc đều đã biết tin tức này, cũng thi nhau cử người đi đến nhà họ Trịnh.

Đây không chỉ là vì xem màn kịch này.
Các thế gia võ đạo lớn chỉ để ý đến một điểm, đó chính là rốt cuộc thực lực của nhà họ Trịnh mạnh đến mức nào.

Dựa theo cách nói của Đại trưởng lão nhà họ Trịnh, cảnh giới tu vi của cao thủ đứng đằng sau Phương Vỹ Huyền rất có thể là Võ Thánh!

Một Võ Thánh ra tay giúp những dòng họ bọn họ kiểm tra thực lực của nhà họ Trịnh, không có gì thích hợp hơn.

Còn kết quả, vốn không cần quan tâm!

Chỉ cần Phương Vỹ Huyền và cao thủ đứng đằng sau anh đi vào nhà họ Trịnh, vậy thì chỉ có một con đường chết!

Nhà họ Trịnh không chỉ có một Võ Thánh là Trịnh Thiểm Dinh! Bọn họ còn có hai trưởng lão Võ Tôn đã đạt đỉnh cấp, còn có mười mấy Tông Sư.

Cao thủ đằng sau Phương Vỹ Huyền có mạnh đến mấy cũng chỉ là một người mà thôi.

Một người chắc chắn không thể đối đầu với một thế gia võ đạo! Đặc biệt thế gia võ đạo này còn là nhà họ Trịnh có gốc gác vô cùng vững vàng.


Hoài Bắc, nhà họ Trần.

Ông chủ Trần Thế Quốc ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, còn ông cụ Trần thì ngồi đối diện với ông ta.

“Con phải đến nhà họ Trịnh xem thử.” Ông cụ Trần nói.

“Dạ, nhưng mà gần đây Cao Hạc bế quan, con vẫn chưa nghĩ ra nên để ai đi cùng con.” Trần Thế Quốc trầm giọng nói.

“Để Diệc Khang đi cùng con đi, dù sao nó cũng không có chuyện gì để làm.” Ông cụ Trần nói.

Nghe thấy câu này, Trần Thế Quốc nhăn mày lại, nói: “Trần Diệc Khang? Mang thằng nhóc ngu ngốc này theo bên người sẽ chỉ khiến người ta chế giễu!”

“Yên tâm đi, nhân vật chính của ngày hôm nay là nhà họ Trịnh, ai còn để ý đến con và Trần Diệc Khang chứ?” Ông cụ Trần cười ha ha nói.

Trần Thế Quốc đứng dậy, lại hỏi: “Nếu như Trịnh Thiểm Dinh hỏi, con nên dùng thái độ thế nào để trả lời?”
“Nên dùng thái độ nào thì dùng thái độ đó, không cần phải e ngại, nhưng cũng không cần quá lố.” Ông cụ Trần nhấp một ngụm trà rồi nói.

“Con hiểu.” Trần Thế Quốc khẽ gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi, trước khi Trần Cao Hạc xuất quan, tuyệt đối không thể lan truyền chuyện Trần Cao Hạc bế quan để đánh sâu vào cảnh giới Võ Thánh, con đừng có nói lỡ miệng đấy.” Ông cụ Trần ở sau lưng nhắc nhở.

Trần Thế Quốc không nói tiếp, chỉ bước ra bên ngoài.



Nhà họ Trịnh, đại sảnh.

Đại trưởng lão Trịnh Thiểm Dinh ngồi ngay ngắn ở phía trên, trong mắt mang theo ý cười, lẩm bẩm: “Thú vị, Phương Vỹ Huyền chủ động tới nhà họ Trịnh chúng ta, chúng ta vừa mới biết được tin tức này thì những thế gia khác cũng đã trên đường chạy đến chỗ chúng ta.”
“Tốc độ lan truyền tin tức như vậy, hiển nhiên là đằng sau có người thúc đẩy.” Dương Yến Xuân đứng ở phía dưới lên tiếng.

“Đây là chuyện tốt, vốn dĩ mục đích mà chúng ta công khai tuyên chiến với Phương Vỹ Huyền chính là để ra oai. Cho dù không có bàn tay thúc đẩy phía sau kia, bản thân chúng ta cũng sẽ lan truyền chuyện này ra ngoài.” Trịnh Thanh Huỳnh ở bên cạnh nói.

“Nói như vậy không sai, nhưng trước hết vẫn phải xác nhận xem tin tức này có phải là thật hay không.” Ông chủ Trịnh Quang Điển nói: “Im hơi lặng tiếng gần hai tháng, vừa xuất hiện đã chủ động tới nhà họ Trịnh chúng ta? Thằng oắt này không có đầu óc hay chỉ đơn giản là to gan?”

“Có lẽ tin tức này là thật. Nếu không, lừa các thế gia lớn đến nhà họ Trịnh chúng ta xoay một vòng thì có ý nghĩa gì?” Trịnh Thanh Huỳnh lắc đầu nói.
“Xem ra cao thủ đằng sau Phương Vỹ Huyền muốn chủ động xuất kích đây mà.” Trịnh Thiểm Dinh híp mắt nói lẩm bẩm.

Trịnh Thanh Huỳnh không nói gì.

Lúc Phương Vỹ Huyền giao đấu với Cổ Úy Sênh, gã ta và Dương Yến Xuân đều có mặt.

Với những gì bọn họ chứng kiến, lúc ấy cũng chỉ có một mình Phương Vỹ Huyền giao đấu với Cổ Úy Sênh.

Nếu như nói đằng sau Phương Vỹ Huyền có một cao thủ, vậy thì rất có thể cao thủ này không phải là một người độc lập, mà là linh hồn ẩn núp ở trong cơ thể Phương Vỹ Huyền!

Gã ta từng nhắc điểm này với Trịnh Thiểm Dinh, Trịnh Thiểm Dinh cũng cho rằng có khả năng.

Nhưng cho dù tên cao thủ này là ai, xuất hiện với hình thức như thế nào, hôm nay chỉ có một kết cục đang chờ đợi anh.

Đó chính là tử vong!

Sân khấu kịch đã dựng lên.

Chỉ cần nhân vật phụ là Phương Vỹ Huyền tới, màn kịch hay có thể bắt đầu được rồi!
Hôm nay sẽ là một ngày mà nhà họ Trịnh khiến cho cả giới võ đạo Hoài Bắc khϊếp sợ!



Ngay lúc cả Hoài Bắc đang gió nổi mây vần, Phương Vỹ Huyền và Tần Ảnh Huân đang ngồi trên một chiếc xe taxi, không nhanh không chậm mà đi về phía nhà họ Trịnh.

Trên xe, Phương Vỹ Huyền chán ngán chơi điện thoại.

Còn Tần Ảnh Huân thì nhìn phong cảnh xẹt qua cửa sổ xe với tâm trạng hồi hộp.

“Đúng rồi, các anh tìm được sát thủ muốn gây bất lợi cho Tần Lăng Thường chưa?” Một lát sau, Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu hỏi.

“Vẫn chưa.” Tần Ảnh Huân lấy lại tinh thần, đáp.

“Vẫn chưa tìm được? Bây giờ trình độ của nhà họ Tần các anh cũng thấp như vậy rồi sao?” Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày nói.

Ở kinh thành không có mấy ai dám đánh giá nhà họ Tần như vậy.

Nhưng câu này lại được nói ra từ trong miệng của một người trông chưa đầy hai mươi tuổi như Phương Vỹ Huyền, lại còn không thể nào phản bác được!
“Chủ yếu là do đối phương không ra tay một thời gian rồi, chúng tôi không có cách nào nắm được nhiều tin tức hơn, thế nên công việc điều tra vẫn dậm chân tại chỗ… Vì vậy mà nhiều lần chị họ muốn trở về Giang Nam, dùng bản thân thu hút những sát thủ kia ra tay, nhưng bị bác trai bác gái của tôi ngăn cản.” Tần Ảnh Huân nói.

“Chủ động lấy mình câu cá cũng không phải không được, chỉ cần sắp xếp đầy đủ lực lượng bảo vệ cô ấy là được.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Chị họ tôi cũng nói như vậy, nhưng có làm thế nào thì bác trai bác gái của tôi vẫn không đồng ý nên đành phải thôi.” Tần Ảnh Huân nói.

“Nghe lời cha mẹ luôn không sai, bảo chị họ câu ngoan ngoãn ở lại Kinh Thành đi.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.

Taxi chậm rãi lái vào một khu vực thành thị.
“Bác tài, còn bao lâu nữa mới đến thế?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Tài xế đang lái xe liếc nhìn màn hình chỉ đường và nói: “Còn khoảng nửa tiếng nữa.”

“Được.”

Phương Vỹ Huyền nhắm mắt lại.



Phương Vỹ Huyền còn chưa đến được nhà họ Trịnh, không ít đại diện của các thế gia đã tới.

Trịnh Quang Điển đứng ở cổng tiếp đón khách khứa, cười nói: “Các vị đi thẳng đến đài tỷ võ của nhà họ Trịnh chúng tôi nhé.”

Rất nhanh, đại diện của các thế gia đều được dẫn tới bên cạnh đài tỷ võ ở bên trong nhà họ Trịnh.

Bên cạnh đài tỷ võ là đất bằng trống trải.

Bình thường đài tỷ võ này là nơi để cho học trò của dòng họ tỷ thí với nhau.

“Tại sao lại không có ai? Phương Vỹ Huyền đâu?” Không ít người nghi ngờ nói.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngày càng có nhiều người tụ tập ở bên cạnh đài tỷ võ của nhà họ Trịnh.
Nhưng ở trên võ đài lại vẫn chưa có ai.

“Sao vẫn không có người thế? Phương Vỹ Huyền đâu? Đại trưởng lão nhà họ Trịnh đâu?” Có một số người đã hết kiên nhẫn để đợi.

Lúc này, mấy chục luồng hơi thở ập vào mặt!

Sắc mặt của mọi người thay đổi, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện mấy chục bóng người!

Những người này mặc võ bào màu xanh đậm thống nhất, khí thế trên người được phơi bày ra hoàn toàn!

Trong đám người này, người có tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Tông Sư!

Đám người này xuất hiện ở giữa không trung, hình thành một luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ ép lên người những người ở đây.

Một lát sau, đám người này đáp xuống đất bằng phía sau võ đài, đứng nghiêm, biểu cảm nghiêm túc.

Ba mươi bảy Tông Sư, mười Võ Tôn, một Võ Thánh!
Đây chính là lực lượng nòng cốt của nhà họ Trịnh, đây chính là gốc rễ của nhà họ Trịnh!

Đây chính là thế gia võ đạo đứng đầu Hoài Bắc!

Nhìn về phía đám võ giả khí thế ngút trời ở phía trước, đại diện của các thế gia chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, trong ánh mắt chỉ có sự chấn động.

Trong một thế gia võ đạo, có thể xuất hiện một Võ Tôn đã ghê gớm lắm rồi.

Nhưng nhà họ Trịnh lại có được trọn vẹn mười Võ Tôn, đồng thời còn có được một Võ Thánh siêu phàm thoát tục!

Giới hạn trên và giới hạn dưới này… đều cao đến mức đáng sợ!