Phương Vỹ Huyền lại lần nữa đột phá trói buộc của cấm chế, đi lên đỉnh ngọn núi lửa, nhảy vào bên trong.
Vẫn giống như lần trước, thử thách mà đạo nhân Vô Cực thiết lập vốn chẳng gây ra khó khăn gì với Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền thành thạo lấy được vật truyền thừa của ngọn núi lửa thứ ba.
Là một thanh kiếm gỗ đào.
Phương Vỹ Huyền xác định đây không phải món vũ khí, mà là một món pháp bảo.
Mà tác dụng của nó có lẽ có liên quan đến công pháp mà đạo nhân Vô Cực tu luyện.
Phương Vỹ Huyền bắt lấy kiếm gỗ đào, có ý định thử học hỏi chân khí bên trong.
Ngay khi anh cho chân khí vào kiếm gỗ đào, kiếm gỗ đào lập tức bùng lên từng luồng khí màu trắng.
Đây là một trận đạo pháp chi lực hoàn chỉnh!
Loại sức mạnh này khắc chế hết tất cả những vật âm tà! Cũng chính là oan hồn, hay tử linh gì đó! “Món pháp bảo không tệ.” Phương Vỹ Huyền thả kiếm gỗ đào vào trong túi trữ vật.
Một lát sau, có một luồng sáng trắng nổi lên, Phương Vỹ Huyền lại lần nữa bị truyền tống ra đến trước cửa phân nhánh núi Liệt Diễm.
Nhìn thấy những võ giả leo lên ngọn núi lửa thứ ba từng người từng người bị truyền tống ra ngoài, những võ giả ở đây đã biết truyền thừa của ngọn núi lửa thứ ba đã bị kẻ thần bí kia cướp đi!
Từ đó tới giờ còn chưa đầy hai phút nữa!
Thậm chí bọn họ còn cho rằng kẻ thần bí vẫn đứng giữa bọn họ, còn đang bị truy lùng, nhưng chỉ chớp mắt, truyền thừa của ngọn núi thứ ba đã bị lấy mất!
Tốc độ này quá nhanh rồi?
Rốt cuộc tên khốn kia làm thế nào được như vậy?
Chúng võ giả đứng ở cửa phân nhánh liên tục kêu rên, lòng ngập tràn không cam lòng. Bọn họ đã đi từ xa đến núi Liệt Diễm, cố chịu áp lực nặng nề và nhiệt độ cực cao để trèo lên đỉnh ngọn núi lửa, tốn rất nhiều sức lực.
Ban đầu bọn họ còn cảm thấy may mắn khi biết nơi truyền thừa này thiết lập cấp chế, tạo cho mọi người cơ hội cạnh tranh tương đối công bằng.
Nhưng không ai ngờ rằng lại có một người có thể lợi dụng sơ hở! Lướt qua đám người bọn họ lấy được truyền thừa!
Điều này đối với tất cả võ giả vất vả trèo lên mà nói quả thực là sự sỉ nhục!
Bọn họ cảm giác nỗ lực của mình đã bị chà đạp tàn nhẫn!
“Nhất định phải tìm ra cái tên khốn kiếp kia!”
Các võ giả ở đây có hơi điên cuồng.
Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền đã đi đến chân ngọn núi lửa thứ tư, lại phóng lên trên lần nữa.
Trên đường núi, một đội ngũ đang gian nan trèo lên trên. Chính là đội ngũ nhà họ Hàn do Hàn Minh Lý dẫn dắt.
Hàn Minh Lý đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt hơi tái nhợt.
Càng trèo lên trên, áp lực đè lên người càng nặng.
Bây giờ họ đã gần lên đến đỉnh ngọn núi lửa, những áp lực mà họ phải chịu càng nặng nề hơn.
Hàn Thương Thiết đi theo bên cạnh Hàn Minh Lý, lúc này đã hoàn toàn xụi lơ.
Tu vi anh ta vốn đã yếu kém, cố tình còn chẳng có ý chí mạnh, chỉ có thể dựa vào một trưởng lão cảnh giới Võ Tôn bên cạnh đỡ mới có thể miễn cưỡng đi lên trên.
“Anh, em sắp không kiên trì được nữa rồi.” Hàn Thương Thiết nói với Hàn Minh Lý.
Hàn Minh Lý quay đầu liếc nhìn Hàn Thương Thiết, nói: “Cố chịu thêm năm phút nữa, đã sắp đến đỉnh núi, đến lúc đó chúng ta…”
Hàn Minh Lý còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy sắc mặt Hàn Thương Thiết thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên trên cao. “Làm sao vậy?” Hàn Minh Lý hỏi.
“Có, có người bay thẳng lên đó!” Hàn Thương Thiết sợ hãi nói.
Hàn Minh Lý lập tức quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một bóng người bay lên đỉnh ngọn núi, rồi sau đó dừng trên đỉnh núi, biến mất khỏi tầm mắt họ.
“Này…”
Sắc mặt Hàn Minh Lý lập tức thay đổi.
Sao có thể?
Lúc trước anh ta đã từng thử, chỉ cần đi vào phạm vi núi lửa, thì sẽ không thể nào thi triển ngự khí phi hành!
Áp lực trên đầu nặng nề như núi Thái Sơn, có võ giả có thể bay lên trên, còn bay thẳng lên đỉnh ngọn núi lửa?
Trong lúc khϊếp sợ, trái tim Hàn Minh Lý trở nên nặng nề.
Mặc kệ người kia làm như thế nào, thì người đó cũng đã lên đến đỉnh núi!
Chỉ cần người lên đến đỉnh núi, vậy chẳng phải truyền thừa của ngọn núi này sẽ phải rơi vào trong tay người đó sao? Bọn họ bỏ nhiều công sức như vậy, sao có thể đi một chuyến công cốc!
“Cậu chủ, cho dù người này có thể đi vào, cũng chưa chắc có lấy được truyền thừa. Qua đủ loại cấm chế của nơi truyền thừa này, thử thách chắc chắn không đơn giản là trèo lên núi lửa, bên trên chắc chắn còn có thử thách khác… Chúng ta chỉ cần bước nhanh chân hơn vẫn có thể đuổi theo!” Một trưởng lão võ tôn nói.
Lời này rất có lý, Hàn Minh Lý gật đầu, nói: “Chúng ta bước nhanh chân hơn đi!”
“Còn phải bước nhanh chân hơn? Em thật sự không chịu nổi nữa!” Cả người Hàn Thương Thiết ướt đẫm mồ hôi, oán trách nói.
“Nếu em không muốn lên trên vậy ở đây chờ bọn anh quay về.” Hàn Minh Lý nhíu mày nói.
Sắc mặt Hàn Thương Thiết thay đổi, đang định nói.
Thì giây tiếp theo, dưới chân bọn họ lại nổi lên một chùm sáng trắng. “Anh…”
Hàn Thương Thiết còn chưa kịp nói gì, thì một đội ngũ hoàn chỉnh đã biến mất tại chỗ.
Khi mở mắt ra, bọn họ đã quay lại giữa một đoàn võ giả.
“Truyền thừa của ngọn núi lửa thứ tư cũng đã bị cướp đi! Tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi! Lúc này còn chưa đến một phút nữa mà?” Có võ giả hô lớn.
“Trời đất ơi…” Không ít võ giả gần như sụp đổ,
“Rốt cuộc là thế nào?” Vẻ mặt Hàn Thương Thiết mơ màng.
Sau khi Hàn Minh Lý nghe thấy mấy lời nói đứt quãng của đám võ giả bên cạnh, đã nhanh chóng hiểu rõ tình hình.
“Thế mà lại có thể giành lấy truyền thừa trong thời gian ngắn như vậy! Rốt cuộc người đó là ai?” Sắc mặt Hàn Minh Lý trở nên âm trầm.
Chỉ vừa rồi, bọn họ đã gần sắp lên đến đỉnh ngọn núi lửa, rất có thể sẽ lấy được truyền thừa của ngọn núi lửa này. Nhưng đột nhiên xuất hiện kẻ thần bí, lại đá bọn họ ra!
Vật truyền thừa gần trong gang tấc đã không còn!
Hàn Minh Lý không thể nào chấp nhận được!
Nhất định phải bắt được kẻ thần bí này!
“Cậu chủ… Bây giờ chúng ta làm sao đây?” Trưởng lão đứng bên cạnh Hàn Minh Lý hỏi.
“Chờ!” Hàn Minh Lý nói.
“Chờ cái gì?” Hàn Thương Thiết hỏi.
“Nếu kẻ thần bí kia có thể nhanh chóng lấy được truyền thừa trong núi lửa, vậy chờ tên đó lấy được truyền thừa của bảy ngọn núi rồi ra tay bắt lại là được.” Hàn Minh Lý lạnh lùng nói: “Một người cầm bảy món bảo vật trên người nhất định sẽ tỏa ra hơi thở khác thường, đến lúc đó chúng ta lại phong tỏa thân phận và vị trí của tên đó, ép tên đó nhả đồ ra.”
“Nhưng nhỡ đâu người kia lấy đồ xong rồi lập tức chạy thì sao?” Hàn Thương Thiết hỏi. “Khi truyền thừa của mỗi một ngọn núi bị lấy đi, tất cả mọi người trên núi sẽ bị truyền tống ra, anh ta không có khả năng chạy trốn được. Chúng ta chỉ cần ở đây chờ anh ta xuất hiện là được.” Hàn Minh Lý nói.
Sau khi Hàn Minh Lý nói hết lời, qua chừng một phút, chùm tia sáng trên ngọn núi lửa thứ năm cũng biến mất không thấy.
Rồi sau đó, lại có một số lượng lớn võ giả bị truyền tống trở về.
Ba phút sau, chùm tia sáng trên ngọn núi lửa thứ sáu biến mất.
Trước cửa phân nhanh núi Liệt Diễm đã có gần ba trăm võ giả đứng đó, tu vi mỗi một vị võ giả đều từ cảnh giới tông sư trở lên.
Lúc này, đám võ giả có tu vi tông sư kia mới vừa xuất hiện ở trước cửa phân nhánh.
Nhìn thấy rất nhiều võ giả cảnh giới tông sư trở lên đứng trước mặt, sắc mặt nhóm người này thay đổi. Sao tất cả đều đứng ở đây? Vì sao không lên núi?
Liễu Tiên San xen lẫn trong trong đám người, nhìn sáu ngọn núi lửa đã không còn chùm tia sáng, trong mắt ngập tràn ngạc nhiên và nghi ngờ.
Rồi sau đó cô ta nhìn quanh bốn phía, muốn tìm kiếm bóng dáng Phương Vỹ Huyền
…
Ngọn núi lửa thứ bảy.
Lam Nhi đi theo cô giáo Quách Nghênh Đàn, đã đi một đoạn đường núi rất dài, cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Nhất là Khương Thủy Nhu, tu vi của cô ấy chỉ ở Bán Bộ Tông Sư, đã đạt đến giới hạn.
“Cô ơi, nghỉ ngơi một chút đi, đàn chị đã sắp chịu không nổi rồi.” Lam Nhi nói.
Quách Nghênh Đàn quay đầu lại nhìn Khương Thủy Nhu quở mắng: “Ngày thường bảo em luyện công em không chú tâm, hôm nay đã kéo chân sau.”
Tuy là nói vậy, nhưng bản thân Quách Nghênh Đàn cũng mỏi mệt lắm rồi, nhưng vì duy trì uy nghiêm của cô giáo, cô ta không thể chủ động nói nghỉ ngơi. Lời của Lam Nhi vừa lúc cho cô ta bậc thang.
“Vậy tạm nghỉ một lát đi.” Quách Nghênh Đàn nói.
Khương Thủy Nhu thở phào một hơi, đứng yên tại chỗ, đôi tay ấn đầu gối, thở hổn hển.
Lúc này, phía sau các cô đột nhiên xuất hiện một bóng người, tốc độ đi đường rất nhanh, gần như là đang chạy!
Có thể chạy bộ dưới áp lực nặng nề như thế này, sức mạnh của người này phải cực kỳ khủng bố!
Ba cô trò ngạc nhiên nhìn về phía người này, chỉ thấy người này mặc quần áo đen, trên mặt còn che một miếng vải đen, chỉ để lộ ra đôi mắt màu xám trắng.
Người này trông có hơi kỳ quái, hơi trở trên người càng lạnh lẽo.
Quách Nghênh Đàn dùng một tay kéo Lam Nhi đến trước mặt mình, cách xa người bịt mặt ra.
Ban đầu người bịt mặt chỉ nhìn thẳng con đường trước mặt, căn bản không để ý đến ba người bên cạnh. Lúc đi ngang qua Lam Nhi, gã đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.
Một đôi mắt màu xám trắng nhìn chằm chằm vào Lam Nhi.
“Linh thể hoàn chỉnh… Là nguyên liệu luyện chế rất tốt.” Yết hầu người bịt mặt trượt lên trượt xuống, phát ra âm thanh chói tai khó nghe.
“Anh muốn làm gì?” Quách Nghênh Đàn bảo vệ Lam Nhi ở phía sau, sắc mặt rất khó coi, chất vấn.
“Giao nó cho tôi, tha chết cho cô.” Giọng nói của người bịt mặt vẫn lạnh lẽo như sắt!
…
Phương Vỹ Huyền bay nhanh lên không trung, lên đến đỉnh ngọn núi thứ bảy.
Sáu ngọn núi trước đều là mấy món pháp bảo, vũ khí linh tinh, nói cách khác, truyền thừa tu vi chân chính sẽ nằm trong ngọn núi lửa này!
Đây chính là thứ duy nhất mà Phương Vỹ Huyền để ý!
Tâm trạng Phương Vỹ Huyền rất kích động, vì thế xông lên đỉnh ngọn núi lửa cao bốn trăm mét chỉ tốn chưa tới mười giây. Lúc anh đừng trên đỉnh ngọn núi lửa, quần áo trên người đã hơi có mùi khét.
Phương Vỹ Huyền nhìn chùm tia sáng màu xanh phát ra từ miệng núi lửa trước mặt, đang định nhảy xuống.
Lúc này, một luồng sức mạnh đánh úp đến từ phía sau Phương Vỹ Huyền, đánh mạnh lên lưng Phương Vỹ Huyền!
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, Phương Vỹ Huyền vẫn đứng ở tại chỗ, nhưng nham thạch dưới chân lại nổ tung.
Phương Vỹ Huyền quay đầu, đã nhìn thấy Trần Cao Hạc mặc bộ đồ màu đen kín như bưng, nhìn anh bằng sắc mặt lạnh lùng.
“Anh là ai?”
Trần Cao Hạc gằn giọng, đồng thời giơ tay phải lên, hai cái nhẫn trên ngón tay rung lên, lóe lên ánh sáng!