Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 395: Phương Vũ gian lận



Phương Vũ mặc kệ ánh mắt xung quanh, anh đến trước đài cùng Đường Tứ, đưa hai triệu rồi lấy nội đan yêu thú cấp năm, sau đó rời khỏi phòng đấu giá.

Vũ Hùng hừ lạnh một tiếng rồi đi theo anh.

“Xem kịch vui!” Có mấy người nhiều chuyện muốn xem kịch, cho nên cũng đi theo Vũ Hùng.

Theo Phương Vũ ra ngoài, Đường Tứ đổ mồ hôi lạnh.

Anh ta nghĩ một chút rồi lấy điện thoại, định gọi cho Đường Minh Đức.

“Không cần gọi điện.” Phương Vũ cản Đường Tứ lại.

Sắc mặt của Đường Tứ không ngừng biến đổi, cuối cùng anh ta chọn buông điện thoại.

Lúc này, hai người đã đến gần chỗ đất trống của bãi đậu xe.

“Hai người chúng mày, dừng lại cho tao!” Giọng nói đầy nội lực của Vũ Hùng truyền đến từ phía sau.

Phương Vũ dừng bước, anh xoay người khẽ cười nhìn Vũ Hùng, hỏi: “Có việc gì không?”
Vũ Hùng cười lạnh, nói: “Thằng nhóc, gan của mày cũng to đấy. Thấy mày còn trẻ như vậy, tao cho mày hai lựa chọn,”

“Sự lựa chọn thứ nhất, đưa hai triệu cho tao, tao sẽ tha cho mày một con đường sống.”

“Sự lựa chọn thứ hai, tao làm mày tàn phế rồi lấy nội đan yêu thú.”

Phương Vũ lắc đầu: “Đây là cướp giữa ban ngày, hai sự lựa chọn của ông, tôi sẽ không chọn cái nào.”

“Vậy thì mày phải chết!” Vũ Hùng trợn mắt, nói.

“Anh Vũ, tôi là Đường Tứ của nhà họ Đường ở Giang Nam, vị này là bạn của tôi, xin chú…” Đường Tứ mở miệng cầu xin.

“Nhà họ Đường ở Giang Nam?” Vũ Hùng sửng sốt, sau đó hai mắt của ông ta sáng lên.

“Nhà họ Đường? Vậy có lẽ mày có nhiều tiền lắm. Bạn của mày chọc giận tao, nếu mày ra giá làm tao vừa lòng thì tao sẽ bỏ qua cho cậu ta, còn không thì thôi.” Vũ Hùng nói.
“Tôi đồng ý ra hai…” Đường Tứ đang định mở miệng.

Thì Phương Vũ chen vào, anh nói: “Ông đừng mơ lấy được đồng nào của chúng tôi.”

Vũ Hùng ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó trừng đôi mắt đỏ nhìn Phương Vũ, lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay nếu tao bỏ qua cho thằng nhóc khốn nạn nhà mày, tên Vũ lão hổ tao đây sẽ bị đọc ngược lại!”

“Cậu ta đang tìm chết sao? Cậu ta nghĩ Vũ Hùng là ai mà dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ vậy?” Mấy vị võ giả đi đến xem kịch nói.

Sắc mặt của Đường Tứ tái nhợt, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

Anh ta hơi hối hận vì dẫn Phương Vũ đến nhà đấu giá này.

Anh ta không ngờ nhìn bề ngoài Phương Vũ rất trưởng thành. nhưng hành động lại không có chừng mực như vậy! Anh ta đã nhắc Phương Vũ rằng đừng động vào Vũ Hùng, vậy mà Phương Vũ vẫn cứ khăng khăng động vào, hơn nữa còn chọc giận Vũ Hùng.
“Cậu cầm nội đan yêu thú giúp tôi!” Phương Vũ đưa hộp đựng nội đan yêu thú cho Đường Tứ.

Mà lúc này, Vũ Hùng đã di chuyển.

Anh ta lấy tốc độ cực nhanh đi đến Phương Vũ, cơ bắp cả thân thể căng chặt.

Phương Vũ đi tới trước một bước, đứng tại chỗ chờ Vũ Hùng đến.

“Chết cho tao!” Vũ Hùng giơ một quyền ra đánh về phía Phương Vũ.

Đây là Vũ Hùng. Có lẽ cũng không cần bàn đến sức mạnh trong một đòn của võ giả tiên thiên cấp mười.

Không ít người nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng Phương Vũ bị đánh văng óc khắp nơi.

“Ầm!”

Một tiếng ầm vang lên, bụi mù bay tứ tung ở vị trí đứng của Phương Vũ.

Mà Đường Tứ, người đứng gần Phương Vũ nhất cũng bị quyền thuật mạnh mẽ đánh cho lui ra sau vài bước.

Đây chỉ là uy lực của một quyền thôi đấy! Vũ Hùng cũng mạnh quá đi!
Sắc mặt Đường Tứ trắng bệch, anh ta không dám tưởng tượng kết cục của Phương Vũ.

Bụi mù nhanh chóng tan đi, khắp nơi đều là tiếng hô kinh ngạc.

Đường Tứ tập trung nhìn, anh ta thấy Phương Vũ chỉ cần dùng một bàn tay để chặn một quyền của Vũ Hùng.

Gân xanh trên trán Vũ Hùng nổi lên, ông ta lại vung ra tả quyền.

Phương Vũ nâng bàn tay khác nhẹ nhàng cản một quyền này lại.

Phương Vũ còn đứng tại chỗ, chưa bị xê dịch bước nào.

“Chỉ có chút thực lực ấy thôi à? Vậy ngại quá.” Phương Vũ hơi mỉm cười, sau đó bắt lấy nắm tay của Vũ Hùng, dùng sức xoay tròn.

“Răng rắc!” Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến từ xương tay của Vũ Hùng.

Vũ Hùng kêu lên thảm thiết, cả thân thể quay một vòng tròn trên không trung rồi té lăn xuống mặt đất.

Phương Vũ bước lên một bước, đạp lên ngực của Vũ Hùng.
“Phụt!” Vũ Hùng phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch.

Người ở xung quanh thấy cảnh tượng như vậy thì trợn hai mắt lên, trong mắt đều là không thể tin nổi.

Người này là Vũ Hùng kiêu ngạo ngang ngược thường ngày sao?

Sao anh ta có thể thất bại như vậy?

Vũ Hùng nhìn Phương Vũ, vẻ mặt kinh hãi, lớn tiếng nói: “Sao có thể? Rõ ràng thực lực của mày chỉ là tiên thiên cấp năm… phụt!”

Phương Vũ dùng sức, Vũ Hùng lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Ông cho rằng tôi chỉ có tiên thiên cấp năm? Là tôi muốn ông cho rằng tôi chỉ có tiên thiên cấp năm mà thôi.” Phương Vũ nhàn nhạt nói.

Nói rồi anh lại nâng chân lên, định dẫm đến chỗ đan điền của Vũ Hùng.

“Đừng…” Vũ Hùng kêu lên.

“Ầm!”

Chân của Phương Vũ dừng ở vị trí đan điền của Vũ Hùng.

Vũ Hùng lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên xám xịt.
Đan điền của ông ta đã vỡ, công sức tu luyệt mấy chục năm trở thành công cốc. Từ hôm nay trở đi, ông ta là một kẻ vô dụng.

Thật độc ác!

Thấy cảnh tượng như vậy, người ở xung quanh cảm thấy ớn lạnh.

Lần này Vũ Hùng đá nhầm ván sắt rồi!

“Rốt cuộc cậu ta là ai? Đến cả Vũ Hùng mà cũng không có khả năng đánh trả…”

“Trời ạ, tôi cảm thấy cậu ta còn kinh khủng hơn vị Dương yêu quái ở thị trấn Giang Nam kia…”

“Anh đang nói Dương Kiếm của nhà họ Dương kia sao? Tôi lại cảm thấy Dương Kiếm lợi hại hơn, rốt cuộc Dương Kiếm đã là bán tông sư.”

Quần chúng vây xem bàn luận sôi nổi.

Mà lúc này, Phương Vũ cùng Đường Tứ đã lên xe.

“Anh Phương, tôi tò mò hỏi anh một câu…” Đường Tứ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phương Vũ, hơi do dự.

“Sao?” Phương Vũ nhìn về phía Đường Tứ.
“Rốt cuộc thực lực trước mắt của anh là ở tiên thiên cấp mấy?” Đường Tứ lau mồ hôi trên trán, hỏi.

Phương Vũ nghĩ một lúc rồi đáp: “Bây giờ có lẽ là tiên thiên cấp chín nghìn tám trăm ba mươi bốn, nhưng cũng gần đột phá đến tiên thiên cấp chín nghìn tám trăm ba mươi sáu rồi.”

Đường Tứ ngây ngẩn cả người.

Sau khi về đến nhà, Phương Vũ vội vàng lấy nội đan yêu thú ra.

Viên nội đan yêu thú cấp năm này quá lớn, Phương Vũ phải chia làm bốn mới nuốt hết vào bụng được.

Linh khí tinh khiết tràn vào trong đan điền của Phương Vũ, làm anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Linh khí này giúp Phương Vũ đột phá hai tầng, đi đến luyện khí kỳ tầng chín nghìn tám trăm ba mươi tám.

“Nếu có thể tìm được một trăm viên nội đan yêu thú cấp cao như thế này, thì mình sẽ đột phá đến tầng thứ mười nghìn!” Ánh mắt của Phương Vũ chứa đầy ánh sáng hy vọng.
Hoàng Hải từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm một trương thành tích bảng biểu.

Sáng hôm sau, Phương Vũ đến phòng học thì lập tức cảm thấy Đường Tiểu Nhu vẫn luôn cười hả hê với anh.

“Nếu cậu cảm thấy không khỏe thì có thể xin nghỉ, sao cứ đến quấy rầy tôi làm gì?” Phương Vũ nói.

“Có cậu mới cảm thấy không khỏe! Tôi tưởng tượng sau này cậu làm trâu làm ngựa cho tôi, dáng vẻ ăn nói khép nép… thì tôi lại không thể nhịn cười.” Đường Tiểu Nhu nói.

Thành tích thi thử sẽ có sớm thôi, có lẽ là buổi chiều.

Phương Vũ cũng không cãi nhau sớm với Đường Tiểu Nhu, cứ chờ đến khi kết quả có thì lại nói.

Buổi chiều đến, tiết đầu tiên là của chủ nhiệm lớp Hoàng Hải.

Không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta sẽ thông báo kết quả.

Đường Tiểu Nhu cười tươi, dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Chuông vào lớp vang lên, Hoàng Hải bước vào, tay ông cầm một bảng thành tích.

Vừa vào cửa, Hoàng Hải đã nhìn Phương Vũ với ánh mắt sâu xa.

“Các em, thành tích thi thử ngày hôm qua đã có, hiện tại thầy sẽ đọc kết quả cho các em.” Hoàng Hải nói.

Sau đó, Hoàng Hải bắt đầu nói một vài số liệu, có bao nhiêu người có thể đậu đại học, có bao nhiêu người đậu đại học trọng điểm…

Cuối cùng, chính là thành tích của mười người đứng đầu lớp mà Đường Tiểu Nhu quan tâm nhất.

“Đứng thứ mười, Hà Đông Vinh, tổng cộng sáu trăm hai mươi ba điểm, có tiến bộ hơn lần trước, cần phải tiếp tục cố gắng.” Hoàng Hải nói.

“Đứng thứ chín…”

“Đứng thứ tám…”

“Đứng thứ ba, Hứa Hiểu Na, tổng cộng sáu trăm bốn mươi chín điểm, duy trì rất tốt, nhưng có thể tốt thêm nữa.” Hoàng Hải nói.
Sắc mặt của Hứa Hiểu Na hơi khó coi, bởi vì trước đây cô ta vẫn luôn đứng nhất lớp, rất ít khi sẩy tay.

Còn lần này, tuy tổng điểm không khác trước đây nhưng lại bị rớt xuống vị trí thứ ba.

Người trong lớp kinh ngạc hô lên, nhưng ngay sau đó, bọn họ nghĩ đến Đường Tiểu Nhu chuyển tới lớp A2.

Đường Tiểu Nhu là học sinh giỏi của lớp trọng điểm, cô có thể thi tốt hơn Hứa Hiểu Na là chuyện bình thường.

“Đứng thứ hai, Đường Tiểu Nhu, tổng cộng bảy trăm linh bảy điểm, đứng thứ tư toàn khối, thành tích vô cùng ưu tú…” Hoàng Hải khen ngợi.

Nhưng học sinh trong lớp thì đều ngây người.

Bảy trăm linh bảy điểm! Đứng thứ tư toàn khối! Sao điểm như vậy lại không đứng nhất lớp?

Có phải Hoàng Hải tính sai rồi không?

Đường Tiểu Nhu cắn môi, nhíu chặt mày, cô không ngờ thành tích như vậy cũng không đứng nhất lớp được.
Chẳng lẽ…

Đột nhiên Đường Tiểu Nhu nghĩ đến cái gì, cô quay đầu nhìn Phương Vũ thì thấy anh đang đọc tiểu thuyết một cách chăm chú.

“Có lẽ không phải cậu ấy đâu…” Đường Tiểu Nhu tự an ủi bản thân.

“Thầy biết các em đều tò mò người đứng nhất lớp lần này là ai? Vì sao bạn Đường Tiểu Nhu đạt đến bảy trăm linh bảy điểm, lại không thể đứng thứ nhất…”

“Thật ra thầy cũng rất kinh ngạc, thậm chí khi nhìn thấy thành tích của bạn này thì thầy nghĩ mình tính sai rồi. Thầy phải hỏi các thầy cô bộ môn, kiểm tra điểm của từng môn.”

“Kết quả cuối cùng, thành tích này không sai.” Nói rồi, Hoàng Hải nhìn Phương Vũ.

Học sinh trong lớp cũng nhao nhao quay đầu nhìn theo Hoàng Hải.

“Đứng thứ nhất là Phương Vũ với tổng cộng bảy trăm hai mươi ba điểm. Với điểm số này, bạn Phương Vũ không những đứng nhất lớp, mà còn đứng đầu toàn khối!” Hoàng Hải nói.
“Ồ…”

Cả lớp ồ lên.

Không ai ngờ người đứng đầu sẽ là Phương Vũ, hơn nữa tổng điểm còn cao đến nỗi đứng thứ nhất toàn khối!

Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ thờ ơ, cô lập tức muốn khóc.

Cô cố gắng ôn tập như vậy, thế mà kết quả vẫn kém người luôn ngủ là Phương Vũ mười sáu điểm!

Rốt cuộc Phương Vũ là ai? Sao cậu ấy lại lợi hại như vậy chứ?

Cảm xúc của Đường Tiểu Nhu phức tạp, cô vừa không cam tâm vừa cảm thấy kính nể Phương Vũ.

“Ngày mai nhớ mang bữa sáng cho tôi, hơn nữa còn không thể lặp lại kiểu dáng của ngày hôm trước!” Phương Vũ vỗ bả vai Đường Tiểu Nhu, lên tiếng nhắc nhở.

“Biết rồi…” Đường Tiểu Nhu nói với giọng điệu chán nản, âm lượng thì nhỏ như muỗi kêu.

“Thưa thầy! Chắc chắn Phương Vũ gian lận!” Lúc này, đột nhiên Hứa Hiểu Na đứng dậy nói to.