Chỉ trong một khoảnh khắc sánh ngang với tốc độ ánh sáng, anh cũng nâng tay lên, trên bàn tay tỏa ra ánh sáng đỏ mờ nhạt.
Viên đạn đánh lén đang vun vυ"t lao tới kia đã bắn trúng vào lòng bàn tay của Phương Vỹ Huyền, nhưng lại không có bất cứ tiếng động nào vang lên.
Phương Vỹ Huyền nắm lấy viên đạn, siết chặt trong lòng bàn tay, sau đó một tiếng kim loại nát vụn vang lên.
Viên đạn được tôi từ thép này đã biến thành một viên sắt vụn vỡ nát, mảnh vụn như bụi mịn hòa tan vào trong gió bay đi.
Bên trên tòa nhà bỏ hoang ở bán kính cách đó trăm mét, tay súng bắn tỉa đang ngắm chuẩn mục tiêu thông qua ống ngắm nhìn thấy được cảnh này, cả người ngây dại.
Viên đạn được bắn ra ở khoảng cách gần đến như vậy, chỉ cần là con người, làm sao có thể kịp thời phản ứng lại được? Thời gian chỉ xấp xỉ khoảng 0.1 giây, sợ rằng ngay cả nháy mắt một cái thôi cũng không kịp làm ấy chứ?
Nhưng Phương Vỹ Huyền không chỉ kịp giơ tay lên, còn trực tiếp dùng tay không để đón lấy viên đạn kia!
Đó là viên đạn do một tay súng bắn tỉa bắn ra đấy! Còn bắn ra ở khoảng cách chỉ chừng một trăm mét, uy lực thậm chí đủ để bắn thủng một tấm thép dày!
Người này, rốt cuộc là người hay quỷ?
Trên trán tay súng bắn tỉa toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng dựa vào bản năng của một sát thủ và sự tỉnh táo đặc biệt của một tay bắn tỉa, phản ứng của tay súng cũng coi như là mau lẹ, nhanh chóng xê dịch họng súng, nhắm thẳng vào vị trí tim Phương Vỹ Huyền, sau đó liên tục nổ hai phát súng.
Hai phát súng này đều không hề bắn lệch!
Nhưng vẫn bị Phương Vỹ Huyền dùng lòng bàn tay bắt được! Nội tâm của tay súng bắn tỉa đã hoàn toàn sụp đổ,
Trong lòng gã cảm thấy rất bất an, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này mà thôi!
Nhưng ngay khi tay súng chuẩn bị thu súng quay về, gã lại nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đang khẽ mỉm cười nhìn về phía mình qua ống ngắm.
Sau đó, tay của Phương Vỹ Huyền đột nhiên hất về phía trước một cái, trong không trung lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng màu bạc!
Chuyện xảy ra kế tiếp, tay súng bắn tỉa này không biết được nữa.
Bởi vì ngay một giây sau đó, trên trán của gã đã xuất hiện một lỗ máu.
“Leng keng!”
Một viên đạn màu bạc xuyên qua trán của tay súng bắn tỉa, đυ.ng vào vách tường ở phía đằng sau, vang lên một loạt tiếng kim loại lảnh lót và bén nhọn, vang vọng trong khắp tòa nhà yên tĩnh.
…
Phương Vỹ Huyền đi tới bên cạnh tay súng bắn tỉa đã bị bắn chết. Hai tròng mắt của tay súng bắn tỉa lồi ra, trong con ngươi vẫn tràn đầy sợ hãi. Thật bất hạnh, gã sẽ vĩnh viễn không biết được bản thân mình đã chết như thế nào.
Từ trong đầu lâu của gã chảy ra một vũng chất lỏng sền sệt, có đỏ, có trắng, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, ngồi xổm người xuống, tìm kiếm ở trên quần áo của tay súng bắn tỉa một hồi nhưng không phát hiện ra manh mối gì hữu dụng.
Vừa rồi ở trên đường tới đây, Phương Vỹ Huyền cũng đã chú ý đến tình hình xung quanh, biết được tối nay có lẽ tay súng bắn tỉa này chỉ hành động đơn độc, không có đồng bọn.
Như vậy thì, tay súng bắn tỉa này là do ai cử tới?
Ở thành phố Giang Hải, Phương Vỹ Huyền cũng không có quá nhiều kẻ thù.
Khả năng duy nhất có thể nghĩ đến, chính là nhà họ Dương. “Nhà họ Dương… Đã đến lúc dạy dỗ lại bọn họ một chút rồi.” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền toát ra vẻ lạnh lùng, lẩm bẩm nói.
…
Nhà họ Dương.
Trên người Dương Yến Xuân mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, lười biếng dựa vào ghế sô pha ở trong phòng khách, trong tay nâng một ly champagne.
Thường ngày vào khoảng thời gian này, cô ta đã đi nghỉ ngơi rồi.
Nhưng tối nay, Dương Yến Xuân biết được sẽ có chuyện tốt diễn ra, vì để ăn mừng thời khắc này, cô ta đã quyết định phá lệ thức khuya một lần.
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, Dương Anh Tâm đi vào phòng khách, thấy Dương Yến Xuân vẫn còn ngồi ở trên ghế sô pha uống champagne, kinh ngạc nói: “Chị, tại sao muộn như vậy rồi mà chị vẫn còn chưa ngủ”
“Chị đang đợi một tin tức.” Dương Yến Xuân khẽ nhếch môi mỉm cười, nói. Ngay sau đó, cô ta chú ý đến dấu tay sưng đỏ ở trên má trái của Dương Anh Tâm, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Mặt của em bị làm sao vậy?”
Dương Anh Tâm sờ gò má, vẫn còn có chút đau.
Một cái tát kia của Phương Vỹ Huyền, sức lực thật sự là không nhỏ.
Nếu đổi lại là thường ngày, bị người ta đánh một cái bạt tai ở trước mặt mọi người như vậy, Dương Anh Tâm chắc chắn sẽ xông lên liều mạng với đối phương.
Mà tối nay vì muốn khiến cho Phương Vỹ Huyền và Đường Thanh Hiền cắt đứt quan hệ, cho nên cậu ta không có làm như vậy.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là Dương Anh Tâm sẽ quên đi chuyện cái tát này.
Nhất định cậu ta sẽ trả thù!
Nếu như Phương Vỹ Huyền không còn Đường Thanh Hiền làm núi dựa, thì chẳng qua cũng chỉ là một tên mồ côi không cha không mẹ. Muốn đối phó với loại người như thế, có đến một ngàn loại phương pháp!
“Là do ai làm?” Dương Yến Xuân thấy sắc mặt Dương Anh Tâm u ám, mở miệng hỏi lại lần nữa.
“Chị, chuyện này em sẽ tự mình giải quyết…” Dương Anh Tâm nói.
“Không, em nói cho chị biết là ai làm.” Mặt mày Dương Yến Xuân lạnh lẽo như bị sương phủ, lạnh lùng nói.
Dương Anh Tâm là cậu chủ của nhà họ Dương, cũng là đứa em trai mà cô ta cưng chiều nhất.
Em trai của cô ta bị người ta tát một cái bạt tai, thì cũng tương đương với Dương Yến Xuân bị tát một cái bạt tai, nhà họ Dương bị tát một cái bạt tai!
Thấy vẻ mặt không cho phép từ chối của Dương Yến Xuân, Dương Anh Tâm không thể làm gì khác hơn là đáp lời: “Do một tên gọi là Dương Anh Tâm làm, tối nay em…” Nghe thấy hai chữ Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Dương Yến Xuân lập tức thay đổi, không do dự cắt ngang lời nói của Dương Anh Tâm, hỏi: “Phương Vỹ Huyền? Là Phương Vỹ Huyền đã tát em một cái bạt tai sao?”
Nhìn phản ứng của Dương Yến Xuân, Dương Anh Tâm cũng sững sờ một chút, sau đó đáp: “Ừ, chị… Chị từng nghe nói đến Phương Vỹ Huyền?”
Trước đây Dương Yến Xuân và dương thiệu vinh chưa bao giờ nhắc đến Phương Vỹ Huyền với Dương Anh Tâm.
Trải qua điều tra, Dương Yến Xuân biết Phương Vỹ Huyền đang đi học trung học ở Giang Hải, hơn nữa từ chỗ của dương thiệu vinh bên kia, cô ta còn biết được Phương Vỹ Huyền có quan hệ không tệ với nhà họ Đường, đường minh đức rất coi trọng Phương Vỹ Huyền.
“Chị, chị cũng không cần phải quá tức giận đâu, em sẽ tự mình giải quyết chuyện này. Tên tạp chủng kia cũng chỉ là một đứa mồ côi, em muốn xử cậu ta, dễ như trở bàn tay.” Dương Anh Tâm nói.
Sắc mặt của Dương Yến Xuân cũng chỉ u ám một chút mà thôi.
Bởi vì cô ta biết rằng, qua tối hôm nay, cái gai Phương Vỹ Huyền ở trong mắt này cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Cô ta đã thuê tổ chức sát thủ chuyên nghiệp nhất đi ám sát Phương Vỹ Huyền trước rồi.
Tổ chức sát thủ này đã từng nhận rất nhiều nhiệm vụ ám sát những võ giả cấp cao, tỷ lệ thất bại là bằng không.
Nghe nói thậm chí còn có mấy Nửa bước tông sư cũng đã phải chết trong trận địa gϊếŧ chóc do bọn họ tỉ mỉ bố trí ra. Phương Vỹ Huyền quả thực rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể ung dung đánh bại một Tiên Thiên cấp chín như bạch chiến.
Nhưng dù Phương Vỹ Huyền có mạnh hơn nữa, liệu có thể vượt qua được Nửa bước tông sư không?
“Không cần em phải ra tay, rất nhanh thôi Phương Vỹ Huyền sẽ phải trả một cái giá thật lớn.” Dương Yến Xuân uống một hớp champagne, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm lạnh lẽo như băng đá, nói.
“Chị, lời này của chị có ý gì?” Dương Anh Tâm nghe vậy thì sững sốt, hỏi lại.
“Ngồi xuống đây, em cũng uống một chút đi.” Dương Yến Xuân tỏ ý bảo Dương Anh Tâm ngồi xuống.
Đầu óc Dương Anh Tâm hoàn toàn mơ màng, không hiểu Dương Yến Xuân nói vậy là có ý gì.
“Em cho rằng muộn như vậy rồi mà chị vẫn còn chưa ngủ là vì cái gì?”
“Chị đang đợi tin tức về cái chết của Phương Vỹ Huyền.” Dương Yến Xuân rót cho Dương Anh Tâm một ly champagne, sau đó nói lại những chuyện mà trước đây Phương Vỹ Huyền đã làm cho cậu ta nghe. Sau khi nghe xong, sắc mặt Dương Anh Tâm vô cùng khó coi, nói: “Cái tên Phương Vỹ Huyền đáng chết này! Hóa ra là đã gây hấn với nhà họ Dương chúng ta từ sớm rồi! Tại sao chị và cha không nói cho em biết những chuyện này từ trước?”
“Những chuyện này chị và cha có thể xử lý được, đương nhiên sẽ không hy vọng làm ảnh hưởng đến em.” Dương Yến Xuân nói.
Ánh mắt Dương Anh Tâm toát lên vẻ ác độc, nói: “Chị, đợi lát nữa em phải đi đến hiện trường nhìn xem thi thể của Phương Vỹ Huyền kia một chút.”
Lời nói của Dương Anh Tâm vừa mới dứt, điện thoại ở trên chiếc bàn bên cạnh đã vang lên.
Dương Yến Xuân liếc mắt nhìn Dương Anh Tâm một cái, sau đó đứng dậy đi tới nghe điện thoại.
Trên mặt Dương Anh Tâm lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, bởi vì cậu ta biết cuộc điện thoại này được gọi tới, cũng có nghĩa rằng Phương Vỹ Huyền đã chết. Nhưng mà, sắc mặt của Dương Yến Xuân đang nghe điện thoại lại dần trở nên vô cùng u ám.
“Tại sao lại thất bại được? Không phải bọn họ đã nói tỷ lệ thất bại của bọn họ bằng không hay sao?”
“Cô Dương… Tôi cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng dường như tổ chức của bọn họ ở bên kia cũng rất giật mình, nghe nói tay súng bắn tỉa kia bị chết rất thảm…”
“Tôi không quan tâm đến sống chết của bọn họ, tôi chỉ muốn biết, tại sao nhiệm vụ lại thất bại? Tôi đã trả cho bọn họ mức thù lao cao đến như vậy, tuyệt đối không cho phép có sự thất bại!” Dương Yến Xuân vô cùng tức giận, tông giọng cũng nâng cao lên không ít.
“… Tổ chức của bọn họ vừa mới gửi cho tôi một tin nhắn mới, nói là vẫn còn kế hoạch thứ hai, nhưng mà kế hoạch này sẽ làm ngộ thương đến cả những người khác…” “Bảo bọn họ lập tức tiến hành! Chỉ cần có thể gϊếŧ chết được Phương Vỹ Huyền, những thứ khác đều không thành vấn đề!” Dương Yến Xuân lạnh lùng nói.
Nói xong, Dương Yến Xuân nặng nề đập điện thoại xuống mặt bàn.
“Chị, làm sao thế?” Dương Anh Tâm vội vàng hỏi.
“Nhiệm vụ tối nay thất bại rồi, bọn họ không chỉ không gϊếŧ chết được Phương Vỹ Huyền, ngược lại còn tự tổn thất mất một tay súng bắn tỉa.” Dương Yến Xuân thở ra một hơi thật dài, nói.
“Rầm!”
Dương Anh Tâm hung hãn đấm một nắm đấm lên trên chiếc bàn uống trà nhỏ, nói: “Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cái tên tạp chủng Phương Vỹ Huyền đó thật sự có bản lĩnh lật trời sao?”
“Đừng nóng vội,
“Đừng nóng, bọn họ vẫn còn một kế hoạch thứ hai nữa… Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.” Dương Yến Xuân tỉnh táo lại, nói. …
Ngày hôm sau, Phương Vỹ Huyền đi đến trường học.
Sau khi trải qua bữa tiệc mừng sinh nhật tối qua của triệu song nhi, không có một người bạn cùng lớp nào tỏ ra hòa nhã với Phương Vỹ Huyền nữa.
Bọn họ thậm chí còn muốn tập hợp lại thành nhóm rồi đi tìm giáo viên chủ nhiệm yêu cầu đá Phương Vỹ Huyền ra khỏi lớp trọng điểm, chỉ có điều, tạm thời bọn họ vẫn còn thiếu một lý do thích hợp.
Phương Vỹ Huyền không để ý đến những ánh mắt này, ngồi vào vị trí của mình.
Mấy phút sau, Đường Thanh Hiền cũng đi vào phòng học, cô ta nhìn về phía Phương Vỹ Huyền một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua, quan hệ của cô ta và Phương Vỹ Huyền đã rơi xuống điểm đóng băng.
Câu nói vốn dĩ cũng không phải là bạn bè kia của Phương Vỹ Huyền lại càng làm tổn thương hoàn toàn nội tâm của Đường Thanh Hiền. Đường Thanh Hiền ngồi vào chỗ ngồi, sau đó lập tức cầm sách lên bắt đầu học bài, không có bất cứ sự trao đổi nào với Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền ngược lại càng thêm vui vẻ và yên tĩnh, chẳng qua là có chút đáng tiếc, ban đầu là anh đã đánh cuộc thắng, mỗi ngày đều được mời ăn bữa sáng, nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Chuông báo tiết học đầu của buổi sáng vang lên, nhưng Dương Anh Tâm cũng vẫn không có mặt ở phòng học.
Vốn dĩ Phương Vỹ Huyền còn muốn tìm Dương Anh Tâm ra ngoài “nói chuyện một chút” về việc ám sát tối ngày hôm qua nữa.
Xem ra hôm nay không có cơ hội rồi.
Đến giờ ra chơi, Triệu Đàm Tuyết đi tới bên cạnh bàn của Đường Thanh Hiền, đầu tiên cô ta dùng ánh mắt chán ghét để nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, sau đó nói chuyện với Đường Thanh Hiền. “Đàm Tuyết, có phải là Dương Anh Tâm bị thương rất nặng hay không? Tại sao hôm nay lại không đến lớp vậy?” Đường Thanh Hiền cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Không chuyện gì lớn, chỉ là trên mặt bị sưng to một cục, không dễ nhìn, cho nên đã xin nghỉ.” Triệu Đàm Tuyết nói.
“Vậy thì tốt.” Đường Thanh Hiền thở phào nhẹ nhõm, nói.
Đường Thanh Hiền coi triệu song nhi là người bạn tốt nhất, cô ta không muốn bởi vì chuyện tối ngày hôm qua mà ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người.
Nếu như Dương Anh Tâm thật sự bị Phương Vỹ Huyền đánh cho bị thương quá nặng, vậy thì Đường Thanh Hiền sẽ rất áy náy.
Dẫu sao thì cũng là do cô ta dẫn theo Phương Vỹ Huyền đến, Phương Vỹ Huyền gây ra chuyện, cô ta cũng có trách nhiệm.
“Đàm Tuyết, tớ thật sự xin lỗi cậu lần nữa nhé, tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy… Thật xin lỗi.” Đường Thanh Hiền nói. “Không sau đâu, cậu cũng không phải là người làm sai! Người thật sự làm sai lại có da mặt rất dày, đến giờ vẫn còn bày ra dáng vẻ giống như mình không hề có lỗi vậy.” Triệu Đàm Tuyết liếc Phương Vỹ Huyền một cái, nói.
Những lời này vừa được nói ra, những người bạn học khác đang im lặng đứng nhìn ở xung quanh cũng rối rít lên tiếng chỉ trích.
“Đúng vậy, có một vài người da mặt quá là dày, khăng khăng muốn bạn cùng bàn phải xin lỗi mình? Tôi cũng không biết cậu ta có cái gì hay mà kiêu căng thế.”
“Có lẽ là do ngày hôm qua cậu Dương đã quá mức nhân từ, cho nên cậu ta mới ảo tưởng như vậy. Bây giờ chắc hẳn cậu ta đang cho rằng là mình rất trâu bò, đánh cậu chủ nhà họ Dương xong mà vẫn không có chuyện gì.”
“Tối hôm qua tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy tức giận rồi, nếu như không phải do cậu Dương cản tôi lại, tôi đã đi lên đánh cho cậu ta một trận nhớ đời từ lâu rồi!” Tông giọng của bọn họ rất lớn, rõ ràng là cố ý nói để cho Phương Vỹ Huyền nghe.
Quá ồn ào.
Phương Vỹ Huyền đang xem tiểu thuyết, lại bị những âm thanh ồn ào này làm cho trải nghiệm đọc sách trở nên rất tệ.
Thật sự là không thể nhịn được nữa.
Cho dù bọn họ chỉ là đám trẻ ranh, cũng phải dạy dỗ lại bọn họ một chút mới được.
“Cho các người ba giây, toàn bộ im miệng hết cho tôi.” Phương Vỹ Huyền không nhịn được mở miệng nói.