Sau khi châm cứu cho ông cụ nhà họ Đường xong, Phương Vỹ Huyền ngồi xuống ở phòng khách với Đường Mạnh Sơn.
“Thần y Phương, tôi nhận được tin tức, Dương Anh Tâm đã được bí mật mang ra nước ngoài trị liệu, bên nhà họ Dương đã đè chuyện xảy ra tối hôm qua xuống rồi.” Đường Mạnh Sơn nói, nhìn thấy trong ánh mắt Phương Vỹ Huyền đầy ngạc nhiên.
Tác phong và thủ đoạn của nhà họ Dương, ông ta biết rõ, chính là một con sói gian ác!
Ai cắn nó một miếng thịt, tất nhiên nó sẽ đuổi theo không bỏ, cho đến khi cắn xé đối phương đến đầu rơi máu chảy mới thôi.
Nhưng chuyện Phương Vỹ Huyền làm hôm qua, cũng không chỉ là cắn nhà họ Dương mất một miếng thịt!
Anh trực tiếp đánh đầu quả tim của nhà họ Dương thành kẻ vô dụng!
Nhưng thế mà phản ứng của nhà họ Dương lại nén giận, thậm chí ngay cả Dương Yến Xuân cũng rời khỏi thành phố Giang Hải trong đêm! Điều này nói rõ, lúc con sói gian ác nhà họ Dương đối mặt với Phương Vỹ Huyền cũng cảm nhận được e ngại!
Người trẻ tuổi này, rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Chỉ là Đường Mạnh Sơn vẫn rất lo lắng.
Dưới gối Dương An Thành có hai con trai một con gái, trong đó con gái Dương Yến Xuân là thiên tài thương nghiệp, vô cùng nổi danh tại Giang Nam.
Mà con trai cả Dương Thiếu Xương là một thiên tài võ đạo, mười năm trước đó đã được võ đạo tông sư nối danh Giang Nam là Cổ Úy Sênh coi trọng, thu làm học trò.
Đi theo thầy Cổ Úy Sênh trong mười năm, Dương Thiếu Xương rất ít khi ở nhà họ Dương, cũng rất ít xuất hiện trong tầm mắt công chúng, rất ít người biết tình huống của anh ta.
Nhưng Đường Mạnh Sơn nghe nói, dưới sự dạy dỗ của Cổ Úy Sênh, Dương Thiếu Xương vốn thiên phú võ đạo khϊếp người đột nhiên tăng mạnh, ba năm trước kia đã bước vào cảnh giới bán bộ tông sư, vô cùng có khả năng đột phá đến tông sư võ đạo trước năm ba mươi tuổi! Thiên phú võ đạo thế này, có thể nói là cực kỳ nổi trội.
Nếu Dương Thiếu Xương trở về, nhìn thấy em trai Dương Anh Tâm bị đánh thành dạng kia, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Phương Vỹ Huyền.
Đường Mạnh Sơn nói sự lo lắng mình cho Phương Vỹ Huyền.
“Võ đạo tông sư?” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền chớp chớp.
Cách nói bây giờ là võ đạo tông sư, so với trước kia chính là Trúc Cơ Kỳ.
Đây chính là cảnh giới anh tu luyện gần năm ngàn năm cũng không thể đạt đến, nhưng thế mà Dương Thiếu Xương trước ba mươi tuổi đã có hy vọng đột phá?
Thật là khiến người ta hâm mộ.
Nhìn thấy nét mặt hâm mộ của Phương Vỹ Huyền, Đường Mạnh Sơn hơi nghi ngờ, lập tức hiểu ra, Phương Vỹ Huyền cũng rất mong chờ đối với cảnh giới võ đạo tông sư này.
“Thần y Phương, lấy thiên phú của cậu, tôi tin tưởng rất nhanh cậu cũng có thể bước vào cảnh giới võ đạo tông sư. Vả lại tôi cho rằng thời gian cậu hao phí còn ít hơn so với Dương Thiếu Xương!” Đường Mạnh Sơn kiên định nói. Nghe lời nói này, Phương Vỹ Huyền chỉ có thể im lặng cười một tiếng.
Dựa theo lúc bình thường, sau tầng mười hai Luyện Khí kỳ, chính là Trúc Cơ Kỳ.
Mà năm đó Phương Vỹ Huyền đột phá đến tầng mười hai Luyện Khí kỳ chỉ dùng thời gian ba tháng, nhanh hơn so với bất kỳ ai.
Lúc đó thầy còn vì chuyện này ngửa mặt lên trời cười to, cảm khái rốt cục ông ấy gặp được một yêu quái!
Thầy còn phỏng đoán cứ tiếp tục như vậy, tất nhiên tương lai Phương Vỹ Huyền sẽ siêu việt hơn ông ấy, trong vòng ba trăm năm có thể phi thăng thành tiên.
Kết quả, một câu thành sấm.
Gần năm ngàn năm trôi qua, Phương Vỹ Huyền còn ở Luyện Khí kỳ.
Nhớ tới những chuyện cũ này, Phương Vỹ Huyền lại thở dài.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền thở dài, Đường Mạnh Sơn cho là anh cảm thấy ưu sầu vì Dương Thiếu Xương. Thế là Đường Mạnh Sơn mở miệng nói: “Thần y Phương, đối với Dương Thiếu Xương, cậu cũng không cần quá mức lo lắng. Cha tôi quen biết một vị võ đạo tông sư, đến lúc đó có thể mời ông ấy đến hòa giải. Cảnh giới võ đạo của Dương Thiếu Xương cao hơn cậu nhiều, nếu cậu ta ra tay với cậu, tương đương với lấy lớn hϊếp nhỏ, đây tuyệt đối không phù hợp với quy tắc võ đạo!”
Phương Vỹ Huyền từ chối cho ý kiến gật đầu.
Hoài Bắc, Nam Đô, một căn biệt thự cao cấp.
Dương Yến Xuân ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, dùng ipad nhìn báo cáo kiểm tra.
Tay chân bị vỡ nát gãy xương, không thể chữa trị. Xương sống lưng bị tổn thương, có thể dẫn đến thần kinh tứ chi tê liệt. Bên dưới bị vỡ, đại khái mất đi khả năng sinh đẻ…
Nhìn báo cáo chẩn bệnh này, sắc mặt Dương Yến Xuân càng ngày càng khó coi, hai mắt đỏ bừng. “Phương Vỹ Huyền… Tôi muốn anh chết! Tôi muốn anh chết!” Dương Yến Xuân nghiến răng vang lên ken két, ánh mắt vô cùng oán độc.
Lúc này, một cấp dưới đi vào phòng khách nói: “Cô chủ, bên phía cậu chủ Dương Thiếu Xương đã hồi âm!”
Dương Yến Xuân lập tức ngẩng đầu nhìn cấp dưới, vội vàng nói: “Mau nói!”
“Tông sư Cổ nói cậu chủ Dương Thiếu Xương đã bế quan gần nửa năm, gần đây sắp xuất quan… Vả lại mục tiêu cậu chủ Dương Thiếu Xương bế quan lần này là muốn đột phá đến cảnh giới võ đạo tông sư!” Tên cấp dưới kích động nói.
Dương Yến Xuân kích động đứng dậy.
Tốt, quá tốt rồi!
Nếu như anh cả thật sự đột phá đến Võ Đạo tông sư thì đối phó Phương Vỹ Huyền đơn giản hơn nhiều.
“Phương Vỹ Huyền, anh nhất định phải quỳ gối dập đầu tạ tội với liệt tổ liệt tông nhà họ Dương chúng tôi! Vết thương trên người em trai tôi, tôi muốn trả lại cho anh gấp mười lần!” Sắc mặt Dương Yến Xuân dữ tợn lẩm bẩm, hai tay run nhè nhẹ. Nhà họ Đường.
Phương Vỹ Huyền để Đường Mạnh Sơn hỗ trợ tìm chỗ ở.
“Tôi còn có một căn biệt thự ở gần đây, đưa cho thần y Phương nhé!” Đường Mạnh Sơn nói.
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, nơi này cách thôn Kiến Nam quá xa.
Mỗi hai ngày anh vẫn phải đến vườn rau sau núi tưới nước, ở nơi này rất không tiện.
“Có chỗ nào ở gần thôn Kiến Nam không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Đường Mạnh Sơn trầm tư một hồi, lắc đầu nói: “Tạm thời là không, nhưng nếu như thần y Phương cần, tôi có thể lập tức cho người mua một căn gần đó cho cậu…”
“Được, vậy ông giúp tôi mua một căn ở gần đó đi, cảm ơn.” Phương Vỹ Huyền nói.
Đường Mạnh Sơn lập tức khoát tay, nghiêm mặt nói: “Thần y Phương, cậu giúp nhà họ Đường chúng tôi nhiều lần như vậy, chúng tôi giúp cậu chút ít cũng là nên làm! Cần gì phải cảm ơn!” Phương Vỹ Huyền nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hành động của Đường Mạnh Sơn rất nhanh, chỉ dùng không đến một tiếng đã giúp Phương Vỹ Huyền mua một căn hộ trong khu chung cư Lệ Giang cách thôn Kiến Nam không xa.
Quyền sở hữu của căn nhà này, Phương Vỹ Huyền để Đường Mạnh Sơn ghi danh nghĩa mẹ con Vương Duyên Tú.
Vu Ánh Hà vì Phương Vỹ Huyền liên luỵ mà bị thương, đây coi như là Phương Vỹ Huyền đền bù tổn thất cho cô ấy.
Sau đó Phương Vỹ Huyền đến bệnh viện đón mẹ con Vương Duyên Tú ra, đưa họ vào khu chung cư Lệ Giang, lên tới tầng hai mươi tám.
Mở cửa nhà, thấy được tình huống bên trong căn nhà.
Đồ dùng trong nhà hoàn thiện, sửa sang tinh tế, vả lại bởi vì số tầng cao, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng rất tốt.
Sau khi trùng tu xong căn nhà này, giá bán chí ít ba trăm vạn trở lên. Vu Ánh Hà hết nhìn đông tới nhìn tây, mặt mũi đầy phấn khởi, quay đầu lại hỏi Phương Vỹ Huyền: “Anh Phương Vỹ Huyền, sau này chúng ta ở nơi này sao?”
“Ừm.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.
“Quá tốt rồi! Nơi này thật đẹp!” Vu Ánh Hà vui vẻ lanh lợi.
Nhưng sắc mặt Vương Duyên Tú hơi căng thẳng, bà ấy lén kéo Phương Vỹ Huyền qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Vỹ Huyền, tiền thuê nơi này hẳn là rất đắt à?”
Trước đó bà ấy vay Phương Vũ Huyền mười vạn, sáu vạn chuyển về nhà cho cha chữa bệnh, còn dư lại bốn vạn, vốn định để dành để làm học phí học kỳ sau cho Ánh Hà.
Thật không nghĩ, thế mà hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đồ trong nhà hủy sạch.
Vương Duyên Tú không mua bảo hiểm, thứ tổn thất chỉ có thể tự mình mua về.
Quần áo, giày, túi sách, sách vở của Vu Ánh Hà… Đây đều phải bỏ tiền mua!
Bây giờ bà ấy còn chưa tìm được việc làm, nếu tiền thuê quá đắt đỏ thì thật sự không chịu đựng nổi.
Phương Vỹ Huyền biết suy nghĩ của Vương Duyên Tú nói: “Căn nhà này là bạn cháu để đó không dùng, không thu tiền thuê.”
Vương Duyên Tú sững sờ, sau đó lo lắng nói: “Làm sao có thể được? Căn phòng đẹp thế này, sao chúng ta có thể ở miễn phí?”
“Không sao, bạn cháu rất có tiền, vốn không thèm để ý chút tiền thuê ấy. Dì Vương, dì yên tâm ở đây đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Vương Duyên Tú nhìn mặt Phương Vỹ Huyền, hình như đang suy đoán có phải anh nói dối không.
Một lát sau, bà ấy chân thành nói: “Vậy phải cảm ơn người bạn của cháu thật tốt…”
Thật ra căn phòng này đã đứng tên Vương Duyên Tú rồi.
Nhưng Phương Vỹ Huyền biết, nếu bây giờ nói ra, lấy tính cách Vương Duyên Tú thì chắc chắn sẽ không nhận. Không bằng chờ sau này có cơ hội thích hợp lại nhắc đến việc này. Căn nhà này có hai tầng, lầu hai có hai căn phòng.
Phương Vỹ Huyền chọn phòng ở tầng một, để hai phòng trên lầu hai cho Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà.
Sửa sang lại căn phòng một chút, Phương Vỹ Huyền nhận được điện thoại của Cơ Hiểu Nguyệt.
“Anh Phương, mấy võ giả muốn đi vào rừng rậm nguyên thủy, đại khái bọn họ sẽ đến nhà chúng tôi trong nửa tiếng nữa, hiện tại tôi đi đón anh đến đây nhé?”
“Được, tôi ở khu chung cư Lệ Giang.” Phương Vỹ Huyền nói.
Đại khái sau một giờ, Phương Vỹ Huyền đi vào nhà họ Cơ.
“Anh Phương, cô chủ và khách đang ở phòng khách lầu hai, tôi dẫn cậu lên đó.” Quản gia đã quen biết Phương Vỹ Huyền từ lâu, cung kính dẫn Phương Vỹ Huyền lên lầu đến cửa phòng khách.
Quản gia gõ cửa một cái, nghe được đáp lại mới đẩy cửa ra nói: “Cô chủ, cậu Phương tới.”