Lớp học vốn đang ồn áo nhốn nháo bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Phương Vỹ Huyền từ từ đi lên bục giảng, anh cầm phấn và bắt đầu viết đáp án của mình.
Hồ Danh Nguyên cau mày nhìn từng chữ Phương Vỹ Huyền viết trên bảng.
“Con bà nó, hình như Phương Vỹ Huyền thực sự biết làm! Hình như mấy công thức cậu ta mới viết đều đúng cả.”
“Viết ra mấy công thức ai mà chẳng biết? Tôi viết cũng được!”
“Phần khó nhất của bài này ở chỗ phải chứng minh định lý ở đoạn sau, khúc đầu thì còn dễ, có không ít người làm được…cứ chờ xem đi, chẳng mấy chốc nữa Phương Vỹ Huyền sẽ bị bí thôi.”
Nhóm học sinh dưới bục giảng đều nhìn Phương Vỹ Huyền chằm chằm, nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Phương Vỹ Huyền cầm phấn viết đều đều trên bảng, ngay cả một nhịp ngừng cũng không có. Dù là những phép tính rất phức tạp, anh cũng có thể tính ra đáp án mà không cần bất cứ dụng cụ bổ trợ nào.
Có vài học sinh dùng máy tính kiểm tra thử, tất cả phép tính của anh đều đúng.
Theo thời gian dần trôi, nửa bảng đã được viết kín các bước giải.
Mà mắt của các bạn học trong lớp cũng mở càng lúc càng lớn, vẻ mặt ngạc nhiên càng lúc càng rõ.
Dần dần, họ bắt đầu không hiểu những thứ Phương Vỹ Huyền đang viết, phương pháp chứng minh và công thức được sử sụng trong quá trình giải là những thứ họ chưa từng được học.
Thậm chí giáo viên môn toán, thầy Hồ Danh Nguyên đang đứng trên bục giảng cũng có lúc không theo kịp tiết tấu của Phương Vỹ Huyền.
Ông ta biết cách giải bài toán này nhưng cách Phương Vỹ Huyền dùng để giải có rất nhiều chỗ khác với cách ông ta biết. Có vài chỗ, ông ta còn phải nghĩ một lúc lâu mới hiểu.
Lại hai phút nữa trôi qua, cuối cùng Phương Vỹ Huyền cũng dừng viết, anh xoay người, bỏ nửa viên phấn còn lại vào trong hộp phấn.
“Vừa nãy có bạn nào nói muốn vừa trồng cây vừa ị, bạn nào bảo muốn biểu diễn ăn phân ấy, hai người có thể hợp tác với nhau rồi, tôi rất mong chờ màn biểu diễn của hai người.” Phương Vỹ Huyền chống hai tay trên bục giảng, nói với những bạn học dưới lớp.
Bên dưới là một mảng yên tĩnh hoàn toàn.
Họ nhìn các bước giải chằng chịt trên bảng, không tự chủ được mà há hốc mồm.
Có phải khoa trương quá rồi không?
Phương Vỹ Huyền thực sự giải được bài toán đó?
Bài toán mà biết bao người tài giỏi cũng không giải chính xác được, Phương Vỹ Huyền chỉ dùng mười giây suy nghĩ đã giải được? Tuyệt đối không thể!
“Cậu cho rằng cứ viết nhiều là đúng à? Theo tôi thấy cậu chỉ đang viết bậy viết bạ thôi!” Một bạn nam lớn tiếng nói.
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía cậu ta, mỉm cười nói: “Tôi biết cậu là ai, cậu là người ban nãy bảo muốn vừa chồng cây chuối vừa ị.”
“Phương Vỹ Huyền, cậu vội vàng kết luận thế làm gì? Thầy Hồ còn chưa nói gì cơ mà! Cậu vênh váo cái gì?” Một bạn nam khác cũng lên tiếng.
Phương Vỹ Huyền vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, nói: “Cậu là người bảo muốn ăn phân phải không, tôi vẫn nhớ kỹ.”
“Cậu…” Khuôn mặt cậu bạn nam đó đỏ bừng, tức đến thở hổn hển.
“Yên lặng!” Lúc này, Hồ Danh Nguyên lớn tiếng nói.
Cả lớp lập tức yên lặng, mọi người khẩn trương nhìn Hồ Danh Nguyên.
Hồ Danh Nguyên dùng ánh mắt vô cùng thâm thúy nhìn Phương Vỹ Huyền sau đó nói: “Tuy cách bạn học Phương Vỹ Huyền dùng có hơi khác so với cách giải tham khảo, nhưng mà…cách em ấy dùng là chính xác.” Cả lớp xôn xao hẳn lên.
Phương Vỹ Huyền thực sự giải được bài toán Olympic khiến vô số thiên tài phải đau đầu nhức óc?
Kinh khủng nhất là, thời gian Phương Vỹ Huyền dùng để giải bài toán này chỉ chưa đến một phút?
“Bạn học Phương Vỹ Huyền…Thầy xin lỗi em vì những lời đã nói trước đó, em thật sự là một học sinh có thực lực.” Hồ Danh Nguyên nhìn Phương Vỹ Huyền, ông ta nói một cách chân thành.
“Chỉ có điều, thầy thấy em vẫn nên điều chỉnh thái độ học tập của em…Sau này, nếu em có việc bận thì ít nhất phải viết một tờ đơn xin nghỉ cho thầy, tuyệt đối không thể trốn học.” Hồ Danh Nguyên nói.
Tuy những lời này ý chính vẫn là phê bình anh nhưng thực ra thì Hồ Danh Nguyên đã rất nhượng bộ rồi.
Ông ta không nói đến chuyện học hành với Phương Vỹ Huyền tức là đã thừa nhận trình độ của Phương Vỹ Huyền, thật sự không cần nghe giảng. Phương Vỹ Huyền dùng khuôn mặt tươi cười quét một vòng nhìn cả lớp, nhất là khi nhìn tới hai người từng nói muốn vừa chồng cây chuối vừa ị và muốn biểu diễn ăn phân thì có dừng lại lâu hơn một chút.
Lúc này, hai người học sinh nam đó đều cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng, không dám hó hé gì nữa.
Dưới ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, Phương Vỹ Huyền bước xuống bục giảng, trở về chỗ của mình.
Đương nhiên là anh sẽ không thật sự bắt hai người kia phải ị rồi ăn phân thật, quá buồn nôn.
Còn về đề bài trên bảng kia, Phương Vỹ Huyền cảm thấy độ khó của nó không cao.
Ban nãy ngồi dưới nghĩ lâu như vậy là do có mấy công thức anh nhớ không rõ.
“Ai, thực sự là già rồi, trí nhớ càng ngày càng tệ.” Phương Vỹ Huyền thở dài trong lòng.
Sau khi hết tiết, đôi mắt xinh đẹp của Đường Thanh Hiền tỏa sáng lấp lánh, vội vã hỏi anh: “Phương Vỹ Huyền, rốt cuộc là cậu…” Phương Vỹ Huyền lập tức dùng tay ra hiệu cho cô ta ngừng hỏi, anh nói: “Do nãy dùng não quá độ nên giờ tôi có hơi mệt, có việc gì đợi tôi ngủ dậy rồi nói.”
Nói xong Phương Vỹ Huyền gục mặt xuống bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Hừ, tỏ vẻ cái gì!” Đường Thanh Hiền oán thầm một câu rồi quay đầu đi.
Buổi chiều khi tan học, Phương Vỹ Huyền đi thẳng tới cửa sau lớp hai đợi Lưu mập mạp.
Nhưng anh lại thấy cảnh Lưu mập mạp bị một đám học sinh nam vây quanh.
“Mập mạp, nghe nói hôm qua mày bị Hàn Lãnh Mục đánh cho một trận. Chà chà, coi mấy vết thương trên mặt mày đi, nhìn thảm ghê nhỉ…”
“Người anh em Phương Vỹ Huyền của mày đâu? Sao thằng đó không trả thù cho mày? Có phải trốn rồi không? Ha ha…”
“Mập mạp, tao thật thấy không đáng thay cho mày, mày coi mày qua lại thân thiết với Phương Vỹ Huyền như vậy, có được lợi gì không? Phương Vỹ Huyền dựa vào gia cảnh nhà Đường Thanh Hiền mà được tuyển vào lớp chọn. Còn mày? Chỉ có thể ở lại đây để mặc người ta bắt nạt, làm bao cát cho người khác đánh!” Lúc trước đám học sinh nam này chơi khá thân với Hà Phi Quang, sau khi Hà Phi Quang bị ép chuyển trường, bọn họ vẫn luôn tìm cơ hội trả thù Phương Vỹ Huyền.
Chỉ có điều, sau khi được chứng kiến thân thủ của Phương Vỹ Huyền thì họ lại dè chừng và luôn nhẫn nhịn cho tới bây giờ.
Bây giờ, hội trưởng hội tán thủ là Hàn Lãnh Mục cũng ra mặt cho Hà Phi Quang rồi, bọn họ có chỗ dựa nên đương nhiên sẽ không nao núng nữa.
“Mấy người nói đủ chưa?”
Lưu mập mạp nãy giờ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng chịu không nổi mà bùng nổ.
“Ái chà? Cáu giận ghê nhỉ? Nghe không lọt tai mấy câu thật lòng này à?” Tên cầm đầu với dáng người cao lớn trực tiếp ra tay, hắn ta dùng sức đẩy đầu Lưu mập mạp.
“Cậu!” Lưu mập mạp từ từ đứng thẳng dậy, cậu ta dùng ánh mắt căm hận nhìn thẳng tên cao to đó. “Lưu Minh Thời, con mẹ mày, mày nghĩ mày là ai? Còn muốn đánh? Hôm qua Hàn Lãnh Mục dẫn người đánh mày một trận, hôm nay đến tao đánh mày một trận! Mày thử nghĩ coi, người anh em Phương Vỹ Huyền của mày có ra mặt giúp mày không!” Tên cao lớn vừa mắng vừa vén tay áo định ra tay đánh Lưu mập.
Thế nhưng ngay giây sau đó, hắn cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, cả người bị nhấc bổng lên không trung.
“Ai…” Tên cao lớn chửi ầm lên, nhưng khi hắn liếc thấy khuôn mặt không chút cảm xúc của Phương Vỹ Huyền thì lập tức hoảng loạn trong lòng.
“Phương, Phương Vỹ Huyền…” Mấy tên đứng xung quanh bị dọa đến lùi về sau mấy bước.
Tình cảnh khi cánh tay còn đang bình thường của Hà Phi Quang bị bẻ gãy vẫn còn in đậm trong trí nhớ họ.
“Không thể không nói, giọng mày lớn thật.” Phương Vỹ Huyền nhìn tên cao lớn, nói. “Mày, mày mau bỏ tao xuống…” Sắc mặt tên cao lớn trắng bách, sự sợ hãi trào dâng trong lòng.
“Mập mạp, cậu nói coi tôi đánh hắn ta mấy cái thì được?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Lưu mập, hỏi.
Lưu mập nhìn tên cao lớn đang bị Phương Vỹ Huyền nhấc bổng, cậu ta có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “Phương Vỹ Huyền…thôi bỏ đi.”
Trong phòng học có nhiều người nhìn như vậy, nếu Phương Vỹ Huyền ra tay chắc chắn sẽ lại gây nên một trận xôn xao lớn.
Lưu mập không hy vọng Phương Vỹ Huyền vì cậu ta mà bị nhà trường xử phạt.
“Được, cậu nói bỏ qua thì bỏ qua.” Phương Vỹ Huyền vừa nói vừa ném tên cao lớn trong tay đi.
“Rầm!”
Tên cao lớn té ngồi trên mặt đất một cách nặng nề, hắn ta kêu lên một tiếng thảm thiết, cơn đau dữ dội truyền từ phần mông lên thẳng đại não. “Chuyện này có thể bỏ qua nhưng chuyện có liên quan đến Hàn Lãnh Mục thì tuyệt đối không thể bỏ qua.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.
“Phương Vỹ Huyền…” Lưu mập mạp thật không ngờ Phương Vỹ Huyền sẽ thật sự đến tìm Hàn Lãnh Mục, lòng cậu ta nóng như lửa đốt.
“Đi thôi, tôi không biết hội tán thủ ở đâu cả, cậu dẫn đường.” Phương Vỹ Huyền kéo Lưu mập mạp rời phòng học.
Trong phòng học có không ít học sinh nghe được điều Phương Vỹ Huyền nói.
Anh vì ra mặt cho Lưu mập mạp nên đến hội tán thủ?
Có trò vui để xem rồi!
Không ít học sinh mau chóng dọn dẹp sách vở, chạy từ trong phòng học ra.
Tên cao lớn cũng lồm cồm bò dậy từ mặt đất, sắc mặt hắn tái xanh tái mét.
“Đừng tức giận, đuổi theo xem trò vui đi! Đợi chốc nữa Hàn Lãnh Mục sẽ trả thù cho mày!” một tên học sinh nam vỗ bả vai tên cao lớn rồi nói. Tên cao lớn gật đầu, ánh mắt hiện vẻ độc ác.
Phương Vỹ Huyền, mày dám gây sự với Hàn Lãnh Mục, tao muốn tận mắt nhìn thấy mày chết thế nào!
Học sinh lớp hai chạy ra ngoài hơn nửa, phần lớn đều vì hóng chuyện mà chạy đi…hoặc có thể nói là do họ muốn coi Phương Vỹ Huyền thành trò cười.
Đôi mắt của Tưởng Bắc Lâm đang sắp xếp sách vở trước cửa lớp bỗng lóe sáng.