Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 513: Xong thật rồi!



Một luồng khí thế hào hùng lan tràn từ trong hang động.

“Thầy xuất quan rồi!”

Sáu người học trò nhìn vào trong hang động với vẻ mặt vui sướиɠ điên cuồng.

Lát sau, một luồng ánh sáng vàng kim vọt ra từ trong hang động u tối.

Một bóng người lơ lửng giữa không trung ngoài hang động.

“Chúc mừng thầy bước vào cảnh giới Võ Tôn!”

Sáu người học trò đồng thanh hô lớn.

Cổ Uý Sênh đứng chắp tay sau lưng, quét mắt nhìn sáu người học trò bên dưới, cười nói: “Khoảng thời gian này các con đã cực khổ rồi.”

“Được ra sức vì thầy, là niềm vinh hạnh của chúng con!” Sáu người học trò cùng nhau cung kính cúi người.

“Ha ha ha… Sau khi thầy bước vào cảnh giới Võ Tôn nhất định sẽ giúp Long Môn tiếp tục phát triển rạng rõ, các con đều sẽ là người hưởng lợi!” Cổ Uý Sênh ngưỡng mặt lên trời cười to, nói.
Ngay khi Cổ Uý Sênh đang cười, khí thế trên người vẫn đang tăng vọt.

Các học trò bên dưới đều cảm nhận được luồng uy áp mạnh đến nghẹt thở đè lên trên người bọn họ.

Thân hình của Cổ Uý Sênh ngày càng lên cao, chậm rãi bay lên đến độ cao gần trăm mét trên không trung.

“Các học trò, thầy về Long Môn một chuyến, các con phải theo kịp đấy.”

Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng giọng nói của Cổ Như Long vẫn như sấm rền xuyên qua lỗ tai của sáu người học trò.

Một giây sau, Cổ Uý Sênh trên không trung xông thẳng về phía trước.

Một tiếng rồng ngâm vang dài.

Trên bầu trời chỉ còn lưu lại một vết tích màu vàng kim, tập trung nhìn kỹ sẽ có thể nhìn ra đây là thân của một con rồng hoàng kim!

“Thần Long quyết của thầy, có lẽ đã tu luyện đến cảnh giới biến hoá rồi!”Một người học trò thốt lên đầy hoảng sợ.
“Thậm chí tôi cảm thấy lúc thầy nói chuyện còn kèm theo một khí thế cổ xưa mà cao quý nữa! Ban nãy suýt chút nữa là tôi đã quỳ lạy luôn rồi!” Một người học trò khác lên tiếng.

“Thầy… Bây giờ chính là một con rồng lớn danh xứng với thực! Long Môn chúng ta thật sự sắp phất lên rồi!”

Các học trò ngước nhìn vết tích của con rồng hoàng kim trên bầu trên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.



Hoài Bắc, Long Môn.

Gần ba trăm học trò tụ tập ở bãi đất trống trước cổng môn phái.

Cổ Uý Sênh đứng trên đài cao nhìn xuống mấy trăm học trò bên dưới, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt.

“Hôm nay, Long Môn chúng ta trở về Giang Nam!” Cổ Uý Sênh cất lời, giọng nói vang dội như sấm rền.

Long Môn vốn là tông môn thuộc Giang Nam, nhưng Cổ Uý Sênh cho rằng cho rằng hoàn cảnh tu luyện ở Giang Nam không bằng Hoài Bắc nên đã dời địa chỉ của tông môn đến Hoài Bắc.
Nhưng bây giờ, Cổ Uý Sênh đã đột phá đến cảnh giới Võ Tôn.

Đã đến lúc để trở về rồi.

Thân là người đầu tiên bước vào cảnh giới Võ Tôn của giới võ đạo Giang Nam trong gần trăm năm trở lại, ông ta phải trở về nhận lấy niềm vinh quang mà ông ta nên có.

Ngoài ra, ông ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm sau khi trở về Giang Nam.

Đó chính là vì xứng danh Long Môn, báo thù cho Cổ Lạc Xuyên và Dương Thiếu Xương!

Ông ta phải tự tay gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền, lấy máu tươi của Phương Vỹ Huyền tế cho Cổ Lạc Xuyên!

Mà ông ta cũng có thể mượn cơ hội lần này lập uy, triệt để đánh vang danh tiếng của Long Môn!

“Thầy uy vũ, Long Môn vững mạnh!” Gần ba trăm học trò đồng thanh hô lớn.



Vườn rau.

Phương Vỹ Huyền ngồi xổm dưới đất, nheo mắt nhìn mấy cây cải xanh trước mặt.
Anh nghiêm mặt, nhíu chặt mày, dường như đang gặp phải một khó khăn cực lớn.

Trên lá của mớ cải xanh trước mặt xuất hiện mấy cái lỗ không lớn không nhỏ.

Có sâu!

Không chỉ có một cây, mà là tất cả cải xanh trong vườn rau đều có sâu!

“Sao lại thế này?” Phương Vỹ Huyền vạch cây cải xanh trước mặt ra, phát hiện không chỉ có lá cây, đến cả phần rễ của cây cũng có mấy cái lỗ bị con sâu cắn ra, còn có cả vật bài tiết của con sâu để lại!

Rệp cây!

Nhìn thấy đống lỗ sâu này, sắc mặt Phương Vỹ Huyền trở nên thật khó coi.

Xong rồi, xong thật rồi!

Cải xanh trong vườn rau này đều bị sâu đυ.c đến thủng nghìn lỗ trăm hổng!

Nhất định là vì mấy ngày nay trời cứ mưa rả rích suốt, làm cho đất trồng bị ẩm quá mức, cộng thêm việc mớ cải xanh này trồng quá sát nhau, nên mới sinh ra rệp cây.
Phải làm gì với tình huống bây giờ đây?

Phun thuốc trừ sâu?

Không được, mớ cải xanh này đều để Phương Vỹ Huyền ăn, tuyệt đối phải là rau sạch tốt cho sức khỏe.

Nếu như phun thuốc trừ sâu, chi bằng anh đến thẳng siêu thị mua rau luôn cho rồi.

Không phun thuốc trừ sâu, vậy chỉ đành nhổ hết đống cải xanh này, trồng lại một lần nữa…

Thậm chí đến cả đất trồng cũng phải xới lại một lần…

Điều quan trọng hơn cả chính là Phương Vỹ Huyền không nỡ bỏ đống cải xanh này!

Mấy ngày trước còn xanh tươi mơn mởn, tràn đầy sức sống, mới chớp mắt đã phải nhổ hết lên, sao mà đành lòng?

Ngay khi Phương Vỹ Huyền phiền não không gì sánh được thì một tiếng rền vang của động cơ vang lên, một chiếc Hummer đậu ngay trước vườn rau.

“Vừa đến nhà cậu tìm cậu thì phát hiện cậu không có ở nhà, quả nhiên lại đến chỗ này.” Tần Lăng Thường mặc trên người bộ đồ thường ngày bước vào vườn rau.
Tâm trạng lúc này của Phương Vỹ Huyền không được tốt cho lắm, không muốn để ý đến Tần Lăng Thường.

Tần Lăng Thường đánh một chút phấn trang điểm lên mặt, trông vô cùng đáng yêu.

Chỉ có điều, vẻ mặt của cô ấy lại vô cùng nghiêm nghị, đôi mày nhíu chặt, tựa như đang có nỗi âu sầu rất lớn.

“Phương Vỹ Huyền, tôi muốn nói cho cậu biết một tin tức quan trọng.” Tần Lăng Thường trầm giọng nói.

Phương Vỹ Huyền vẫn nhìn đám cải xanh dưới đất mà chẳng nói gì.

“Cổ Uý Sênh, xuất quan rồi… Ông ta đã thành công đột phá đến cảnh giới Võ Tôn. Bây giờ, ông ta đang trở về Giang Nam.” Tần Lăng Thường nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, nói với vẻ trầm trọng.

Cổ Uý Sênh từng tuyên chiến với Phương Vỹ Huyền trên hồ Nguyệt Tâm, bây giờ ông ta đã xuất quan thật rồi, và tất nhiên Phương Vỹ Huyền sẽ là mục tiêu hàng đầu của ông ta.
Kẻ địch cảnh giới Võ Tôn không phải là trò đùa.

Khắp Hoa Hạ, người có thể đột phá đến cảnh giới Võ Tôn đều là những nhân vật lớn uy danh hiển hách. Còn ở Giang Nam, đã hơn trăm năm nay chưa từng xuất hiện cường giả cảnh giới Võ Tôn.

“Bây giờ tôi có hai phương án, phương án thứ nhất là tôi đưa cậu đến nhà họ Tần, dưới sự bảo vệ của nhà họ Tần, Cổ Uý Sênh không có cách nào làm gì được cậu. Phương án thứ hai là bắt đầu từ bây giờ, cậu phải dùng hình tượng của Đạo Thiên để gặp mọi người, đi theo bên cạnh tôi, như vậy thì Cổ Uý Sênh mãi mãi cũng không có cách nào tìm được cậu…”

“Cậu chọn phương án nào?” Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền, hỏi.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền trông có vẻ hồn bay phách lạc.

Suy cho cùng thì vẫn là người trẻ tuổi chưa đến hai mươi, bình thường có ra vẻ trường thành đến đâu cũng vô dụng, gặp phải những lúc nguy cấp thì vẫn sẽ cảm thấy hoang manh lúng túng.
Có điều, dù Phương Vỹ Huyền lộ ra vẻ sợ sệt thì Tần Lăng Thường cũng không vì thế mà xem thường anh, mà ngược lại còn cảm thấy Phương Vỹ Huyền càng giống một người bình thường hơn.

“Phương Vỹ Huyền, không cần quá lo đâu. Chỉ cần cậu chọn một trong hai phương án mà tôi đưa ra, tôi nhất định có thể bảo vệ cậu bình an vô sự. Cổ Uý Long có ngang ngược đến đâu cũng không dám chọc đến trên đầu nhà họ Tần chúng tôi đâu.” Tần Lăng Thường an ủi.

Phương Vỹ Huyền nhìn đám cải xanh dưới đất đến ngây ngốc, thở dài một hơi.

“Thế nào? Cậu chọn được chưa? Tôi đề nghị cậu nên chọn phương án thứ nhất, vừa hay cậu có thể đến gặp ông nội của tôi, hình như ông của tôi rất muốn gặp cậu…” Tần Lăng Thường nói.

“Đau dài chi bằng đau ngắn, cứ nhổ hết đám cải xanh này đi, trồng một luống mới vậy.” Phương Vỹ Huyền tự mình lẩm bẩm.
“…” Tần Lăng Thường đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau đó lửa giận bốc lên, hít thở càng lúc càng nặng nề.

Cô ấy nói chuyện quan trọng đến vậy, thế mà Phương Vỹ Huyền lại đặt chú ý lên đám cải xanh dưới đất!

“Phương Vỹ Huyền!” Tần Lăng Thường không nhịn nổi nữa, gào lên.

Phương Vỹ Huyền sững sờ, sau đó cười nói: “Chuyện của Cổ Uý Sênh không cần nói nữa, tôi biết rồi.”

“Vậy rốt cuộc cậu muốn ứng phó chuyện này như thế nào?” Tần Lăng Thường nghiến răng hỏi.

Nếu như có thể, cô ấy thật sự không muốn quản cái con người này nữa!

Cứ mãi là cái bộ dạng không tim không phổi này!

Tức chết người ta!

“Không cần phải đối phó thế nào cả, đợi ông ta đến tìm tôi là được rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.

Tần Lăng Thường nhìn vẻ mặt thản nhiên như không của Phương Vỹ Huyền, vốn là muốn nổi giận.
Nhưng cô ấy đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

Phương Vỹ Huyền luôn có thể vượt khỏi dự liệu của cô.

Bây giờ đối mặt với Cổ Uý Sênh đã bước vào cảnh giới Võ Tôn, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên như vậy.

Cũng chính là nói, anh không hề sợ Cổ Uý Sênh.

Lẽ nào… Thực lực của anh đã vượt lên trên cả cảnh giới Võ Tôn rồi?

Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền đứng trước mặt mình, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên một vệt sáng khác thường.

Một người còn chưa đến hai mươi tuổi, thực lực có thể so với cảnh giới Võ Tôn.

Người như vậy e rằng không thể gọi là thiên tài, mà chỉ có thể gọi là yêu quái!

Ngay cả trong các thế gia võ đạo lớn trong Kinh Thành cũng chẳng thể tìm được thể loại yêu quái như Phương Vỹ Huyền!

Suy nghĩ trong giây lát, Tần Lăng Thường mở miệng nói: “Nếu cậu đã cảm thấy mình có thể đối phó Cổ Uý Sênh thì tôi sẽ không hỏi lại chuyện này nữa. Nhưng nếu cậu gặp phải khó khăn gì thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Bây giờ tôi đang gặp khó khăn, cô có thể giúp tôi không?” Phương Vỹ Huyền quay đầu, hỏi.

“Khó khăn gì?” Tần Lăng Thường sững sờ.

“Cô có cách nào cứu đám cải xanh bị sâu ăn hư hết này của tôi hay không?” Phương Vỹ Huyền hỏi với vẻ khẩn thiết.

Vẻ mặt Tần Lăng Thường cứng đờ, sau đó hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống ý muốn gào to mắng lớn, xoay người rời đi.

“Sao lại đi thế? Nếu như có thể cứu vớt đám cải xanh này, tôi có thể tặng cho cô hai cây!” Phương Vỹ Huyền đứng sau hét lớn.