Tốc độ của ông ta vô cùng nhanh, những người đang xem cuộc chiến chỉ có thể nhìn thấy trên bầu trời lóe lên một vệt sáng vàng kim.
Trong chớp mắt, Cổ Úy Sênh đã vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, giơ nắm đấm lên.
Muốn đánh tay đôi với tôi?
Đúng lúc, để tôi kiểm tra thử cơ thể đã trải qua một trăm lần tôi luyện!
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền vui mừng, anh đứng tại chỗ, không làm bất cứ động tác phòng ngự nào.
Đúng là anh muốn để Cổ Úy Sênh đấm anh một phát thật mạnh.
Nhưng ở trong mắt những võ giả đứng xem thì đây là biểu hiện Phương Vỹ Huyền không kịp phản ứng.
“Tôn giả Cổ nhanh quá! Tốc độ này, ai mà phản ứng kịp chứ?” Có võ giả kêu lên.
Cổ Úy Sênh có vẻ mặt thản nhiên, trên nắm đấm ngưng tụ một chùm chân khí, sức mạnh đáng sợ.
“Phương Vỹ Huyền, xuống Địa Ngục sám hối đi.” Một đòn của Cổ Úy Sênh đập mạnh lên ngực Phương Vỹ Huyền.
“Ầm!”
Một tiếng vang trầm, cơ thể Phương Vỹ Huyền bay ra ngoài như một viên đạn với tốc độ cực nhanh.
Phương Vỹ Huyền trúng một đòn chính diện của Cổ Úy Sênh!
Sức mạnh của một đòn này mạnh bao nhiêu, vốn không có cách nào tưởng tượng nổi!
“Cậu ta chết rồi!” Có võ giả hô lớn.
Nhưng Cổ Úy Sênh vẫn không dừng tay, ngay lúc Phương Vỹ Huyền bay ra ngoài, ông ta cũng lắc mình đi theo.
Trên không trung, Cổ Úy Sênh lại xuất hiện bên người Phương Vỹ Huyền một lần nữa, tay trái nắm chặt, một đòn đánh về phía gò má trái của Phương Vỹ Huyền.
“Tôi sẽ không để cho cậu chết sảng khoái như vậy, tôi phải từ từ giày vò cậu, an ủi linh hồn của Cổ Lạc Xuyên ở trên trời.”
Cùng lúc đó, nắm đấm của ông ta đã đánh lên mặt Phương Vỹ Huyền. “Ầm!”
Cơ thể của Phương Vỹ Huyền ngoặt một cái ở trên không trung, bay sang một hướng khác.
Cổ Úy Sênh vẫn không dừng lại, lại kề sát, tiếp tục tay đấm chân đá Phương Vỹ Huyền.
Tất cả mọi người trên hồ Nguyệt Tâm đều mở to hai mắt nhìn cảnh tượng này.
Có người phấn khích, có người thì cảm thấy sợ hãi.
Quá hung tàn! Thật sự là quá hung tàn!
Tôn giả Cổ lại hành hạ một võ giả Tiên Thiên đến chết như vậy!
Thế này phải có bao nhiêu phẫn nộ, thù hận lớn đến nhường nào chứ!
“Anh Phương!”
Cơ Hiểu Nguyệt ở xa xa bên hồ Nguyệt Tâm thấy cảnh này thì vành mắt ửng đỏ, không nhịn được mà hét thành tiếng.
Tần Lăng Thường ở bên cạnh cũng cắn môi, ánh mắt nghiêm nghị.
Tại sao lại như vậy? Không phải Phương Vỹ Huyền rất có lòng tin sẽ đánh bại Cổ Úy Sênh ư? Nhưng với tình hình lúc này thì ngay cả sức đánh trả Phương Vỹ Huyền cũng không có!
Trong lòng Tần Lăng Thường do dự, có cần gọi điện cho Tần Hải Minh hay không.
Nhưng nhớ tới lời Tần Hải Minh nói với cô ấy trước đó, cô ấy lại chần chừ.
Hay là quan sát thêm một lát nữa.
Mà ở một bên khác, Dương Yến Xuân nhìn Phương Vỹ Huyền bị Cổ Úy Sênh hành hạ ở trên không trung, trên mặt hiện lên nụ cười châm biếm độc ác, thậm chí không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Ha ha ha…”
Tốt quá rồi, thật sự là tốt quá rồi!
Tất cả thù hận của cô ta đối với Phương Vỹ Huyền, giờ phút này đã được trút bỏ.
Nhưng vẫn chưa đủ! Còn phải thê thảm hơn một chút nữa! Tôn giả Cổ Úy Sênh, ông đừng để cậu ta chết sớm quá! Ông nhất định phải khiến cậu ta đau đến không muốn sống nữa! …
Giữa không trung, Cổ Úy Sênh đã tung ra mười mấy đòn liên tục.
Cuối cùng, hai tay ông ta chắp lại với nhau, nâng lên, lại giáng thêm một đòn nữa!
“Ầm!”
Cả người Phương Vỹ Huyền rơi xuống từ trên không trung, nặng nề đập lên mặt đất, đập ra một cái hố to có đường kính hơn ba mươi mét!
Thậm chí người cách gần đó còn cảm thấy như có động đất!
“Này… còn có thể toàn thây hả?” Mọi người ngơ ngác nhìn có hố to kia.
Cổ Úy Sênh dừng ở giữa không trung, đứng chắp tay, liếc nhìn cái hố to phía dưới.
“Hửm?”
Vài giây sau, ông ta nhíu mày.
Ông ta cảm nhận được hơi thở của Phương Vỹ Huyền vẫn chưa biến mất.
Chuyện này… nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Vừa rồi ông ta ra đòn liên tục, tuy rằng chỉ dùng năm phần sức mạnh, nhưng muốn gϊếŧ chết một Phương Vỹ Huyền thì chắc chắn thừa sức. Sau khi bước vào cảnh giới Võ Tôn, mức độ nắm giữ Thần Long quyết của ông ta đã tới hóa cảnh, sức mạnh cơ thể đã đạt đến trình độ cực kỳ khủng khϊếp.
Phương Vỹ Huyền bị ông ta đánh liên tục mười mấy đòn, thế mà vẫn chưa chết?
Có điều, như vậy cũng tốt.
Ông ta có thể để Phương Vỹ Huyền thưởng thức nhiều đau khổ và sợ hãi hơn.
Phương Vỹ Huyền đứng dậy từ trong hố.
“Đù, quần áo nát hết rồi.” Phương Vỹ Huyền cúi đầu nhìn quần áo rách rưới, lẩm bẩm.
Nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Sau khi chịu mười mấy đòn của Cổ Úy Sênh, trên người Phương Vỹ Huyền ngoài quần áo rách rưới ra thì không có tổn thương nào khác.
Da dẻ hoàn hảo, xương cốt hoàn hảo, thậm chí còn không có cảm giác đau.
“Thầy à, có lẽ đây mới là cực hạn của cơ thể. May mà lúc trước không nghe thầy, nếu như em chỉ tôi luyện cơ thể mấy chục lần đã dừng lại, vậy thì sẽ không có tấm thân như bây giờ.” Phương Vỹ Huyền cúi đầu nhìn hai tay, lúc này xương cốt bên trong cánh tay đang hiện lên ánh vàng kim nhàn nhạt. …
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người nhìn Cổ Úy Sênh ở trên không trung, trong mắt ngoài ngưỡng mộ và sợ hãi thì không còn cảm xúc gì khác.
Cơ Hiểu Nguyệt đã không kìm được nước mắt.
Anh Phương chết rồi…
Anh Phương đã cứu mạng cô ta hai lần, chết rồi.
Đường Mạnh Sơn và Đường Nam Tư ở bên cạnh cũng sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời.
Tất cả mọi người đều cho rằng, dưới sự công kích như vậy của Cổ Úy Sênh, Phương Vỹ Huyền không thể nào còn sống.
Nhưng Tần Lăng Thường lại nhìn chằm chặp cái hố to ở xa xa.
Ánh mắt của cô ấy rất kiện định, không chỉ là tin tưởng Phương Vỹ Huyền, mà còn là tin tưởng ông nội Tần Hải Minh!
Phương Vỹ Huyền tuyệt đối không thể bị đánh bại như vậy được!
…
“Không… hình như Phương Vỹ Huyền kia vẫn chưa chết, tôi cảm nhận được hơi thở của cậu ta!” Mấy giây trôi qua, có một võ giả cảnh giới Tông Sư hoảng sợ nói.
Người đó vừa kêu lên như vậy, những võ giả cảnh giới Tông Sư khác cũng lấy lại tinh thần.
Quả thật bọn họ có thể cảm nhận được khí tức võ giả nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Phương Vỹ Huyền.
Điều này chứng tỏ Phương Vỹ Huyền còn sống!
“Bị hành hung như vậy mà còn có thể sống được… Người này cũng mạnh lắm rồi.” Có võ giả cảm khái.
Ở phía trên cái hố to, hai tay Cổ Úy Sênh bấm quyết, một sức mạnh dọa người lan ra từ giữa hai tay ông ta, bao phủ cả trời đất trong phạm vi vài trăm mét!
“Thăng Dương kình!”
Ánh mắt của Cổ Úy Sênh lạnh như băng, hai tay hợp lại, ngưng tụ ra một cái miệng tam giác!
Một chùm sáng vàng kim cực lớn phun ra từ trong miệng tam giác, đánh thẳng xuống hố to bên dưới! “Ầm ầm!”
Đất trời chấn động, khói bụi nổi lên bốn phía!
Không ít võ giả sợ đến nỗi lùi về phía sau, liên tục thốt lên vì hoảng sợ.
Cổ Úy Sênh tàn nhẫn quá đó!
Đối phương đã không bò ra nổi cái hố kia rồi, thế mà còn muốn dùng thuật pháp mạnh mẽ như vậy để đánh thêm một lần nữa!
Lần này, chắc hài cốt của Phương Vỹ Huyền không còn thật rồi?
Sau khi khói bụi tản đi đã có thể nhìn thấy cái hố to trở nên càng lớn hơn!
Lần này, ngay cả sắc mặt của Tần Lăng Thường cũng thay đổi.
Sức mạnh một đòn này của Cổ Úy Sênh khủng khϊếp như thế, sao Phương Vỹ Huyền còn có thể bình yên vô sự được?
“Ha ha ha…”
Dương Yến Xuân cười ra nước mắt, giống như một kẻ điên cuồng.
Cô ta rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Cô ta mãi không thể báo thù, hôm nay Cổ Úy Sênh đã giúp cô ta báo hết! Đây chính là kết cục của Phương Vỹ Huyền mà cô ta muốn nhìn thấy!
Chết thê thảm!
…
Khi tất cả mọi người cho rằng Phương Vỹ Huyền đã chết, sắc mặt của Cổ Úy Sênh lại đột nhiên thay đổi!
Ông ta cảm nhận được một luồng hơi thở đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ông ta!
“Tuy rằng vẫn muốn tiếp tục kiểm tra cơ thể, nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ là quần áo của tôi không chịu được nữa.” Giọng nói của Phương Vỹ Huyền truyền vào trong tai Cổ Úy Sênh!
Lông tơ trên người Cổ Úy Sênh dựng đứng, ông ta cảm nhận được nguy hiểm!
“Vù!”
Ông ta lập tức lắc mình, rời khỏi chỗ cũ!
Lúc xoay người lại, ông ta không hề nhìn thấy Phương Vỹ Huyền!
Ở đâu?
Cổ Úy Sênh cảnh giác quan sát xung quanh.
“Tôi ở đây nè.” Giọng nói của Phương Vỹ Huyền lại xuất hiện ở bên tai Cổ Úy Sênh! Ánh mắt của Cổ Úy Sênh trở nên nghiêm túc, đang định phản ứng lại thì cảm thấy sau lưng có một cơn đau!
“Ầm!”
Cổ Úy Sênh bay ra ngoài!
Mọi người ở bên dưới phát ra một tràng trầm trồ!
Bọn họ đứng ở góc độ người xem nên thấy rất rõ ràng!
Phương Vỹ Huyền đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Cổ Úy Sênh, đá một phát vào lưng Cổ Úy Sênh, đạp Cổ Úy Sênh bay ra ngoài!
Thế mà Phương Vỹ Huyền vẫn chưa chết!
Không chỉ không chết, thậm chí anh còn có thể tấn công… Không chỉ tấn công, anh còn thành công tung một cú đạp bay Cổ Úy Sênh!
Đây chính là võ giả Tiên Thiên và Võ Tôn đánh nhau đó!
Sao Phương Vỹ Huyền có thể… có thể gây tổn thương cho Cổ Úy Sênh?
“Anh Phương!”
Cơ Hiểu Nguyệt kích động nhảy dựng lên!
Mấy người Tần Lăng Thường ở bên cạnh cũng hiện lên vẻ vui mừng. Quả nhiên Phương Vỹ Huyền không sao!
“Không thể nào? Tại sao cậu ta còn sống?”
Một bên khác, nụ cười của Dương Yến Xuân cứng đờ ở trên mặt, tiếp đó là nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền đang đứng trên một tảng đá lớn ở đằng xa.
Trịnh Thanh Huỳnh ở bên cạnh nhìn bóng dáng của Phương Vỹ Huyền, mắt hơi híp lại.
…
Cổ Úy Sênh miễn cưỡng dừng lại ở trên không trung.
Khóe miệng ông ta có một dòng máu tươi chảy ra.
Ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền ở phía xa, trong mắt lóe lên một tia khϊếp sợ.
Một cú đá này của Phương Vỹ Huyền đã khiến cho chân khí trong kinh mạch của ông ta rối loạn!
Chỉ là một võ giả Tiên Thiên, sao có thể có được sức mạnh lớn như vậy?
Hoặc là nói, võ giả có được sức mạnh lớn như vậy, tại sao chỉ là một võ giả Tiên Thiên? “Thảo nào có thể liên tiếp chiến thắng Dương Thiếu Xương và Cổ Lạc Xuyên… Tôi đã xem thường cậu.” Cổ Úy Sênh nhìn Phương Vỹ Huyền, chậm rãi nói.
Một luồng hơi thở tinh khiết mà mạnh mẽ dâng lên trong cơ thể ông ta.
Ông ta phải nghiêm túc rồi.
Hai mắt Cổ Úy Sênh đốt lên ngọn lửa màu vàng kim, trong miệng đọc quyết.
Trên người ông ta chậm rãi ngưng tụ ra một bộ áo giáp lấp lánh ánh sáng vàng kim, bao trùm toàn thân.
Trên mặt ông ta xuất hiện từng đường hoa văn vàng kim, tỏa ra một loại khí tức cổ xưa.
Cùng lúc đó, chân khí màu vàng óng xung quanh cơ thể ông ta ngưng tụ thành một hình đầu rồng.