“Đàn chị, em tìm cô có việc gấp, cô đang ở đâu?” Liễu Tiên San nôn nóng hỏi.
“Việc gấp? Có chuyện gì cứ nói với các chị cũng được mà.” Một đàn chị khác nói.
“Không được, chuyện này nhất định phải đi tìm cô. Đàn chị, chị mau nói cho em biết cô đang ở đâu đi.” Liễu Tiên San sốt ruột đến mức giậm chân.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Một người phụ nữ mặc trường bào trắng, hai vai khoác lụa mỏng bước ra từ sau tấm rèm.
Cô ấy có mái tóc xanh dài khác hẳn người thường, vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết, đẹp tựa như một bức tranh vẽ. Chỉ cần đứng đó thôi đã đẹp tựa như một mĩ cảnh.
Nhưng trên người cô ấy lại toát ra một sự lạnh lùng khiến người ta phải cách xa cả ngàn mét.
Trông thấy cô ấy, tất cả học trò của cung Sương Hàn đều cúi đầu, đồng thanh: “Chào cô ạ.” Cô ấy chính là cung chủ đương nhiệm của cung Sương Hàn, Tô Diêu Lăng.
Lúc Liễu Tiên San nhìn thấy Tô Diêu Lăng thì Phương Vỹ Huyền cũng đã nhìn thấy cô ấy.
Quả nhiên vẫn là cô nhóc năm đó.
Tô Diêu Lăng cau mày nhìn Liễu Tiên San nói: “Tôi vừa phạt em bế quan một tháng, sao còn chưa đến hai ngày đã lại tự tiện chạy ra đây rồi…”
“Tạm thời thầy đừng nói cái này vội, em tìm cô có việc gấp thật mà!” Liễu Tiên San cắt lời Tô Diêu Lăng.
Thấy sắc mặt trắng bệch đầy nóng nảy của Liễu Tiên San, Tô Diêu Lăng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Vào trong rồi nói được không?” Liễu Tiên San nhìn mấy đàn chị xung quanh, nhỏ giọng hỏi.
“Vào đây với tôi.” Tô Diêu Lăng quay người đi ra sau rèm.
Sau khi vào trong nội đường, Tô Diêu Lăng nhìn Liễu Tiên San hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Liễu Tiên San lập tức quỳ xuống nói: “Cô ơi, hồn phách của em bị người ta hạ ấn chú, cô nhất định phải cứu em.”
“Gì cơ?” Mặt Tô Diêu Lăng biến sắc, bước về trước vài bước, bàn tay trắng nõn đưa ra đặt lêи đỉиɦ đầu Liễu Tiên San.
Một luồng sáng trắng hiện ra trong tay cô ấy, sau đó cô ấy thực sự đã cảm nhận được một luồng khí khác thường trên người Liễu Tiên San.
Một luồng khí rất nhẹ và không rõ ràng trốn trong người Liễu Tiên San.
Tô Diêu Lăng sử dụng thần thức tìm kiếm luồng khí ấy.
Nhưng tìm mất một lúc vẫn không thể nào tìm ra vị trí chính xác của luồng khí kia.
Tô Diêu Lăng cau mày nói: “Tiên San, em nói cho tôi biết, em trúng ấn chú này từ khi nào?”
Thuật ấn chú thực chất chính là thuật hồn phách.
Mà thuật hồn phách lại là một loại thuật pháp khó hiểu nhất trong số tất cả, người học thành đã ít mà người giỏi về nó càng ít hơn. Tô Diêu Lăng cũng không biết nhiều về thuật hồn phách, gần như bó tay trước nó.
“Là em… á…” Liễu Tiên San còn chưa nói hết câu đã kêu lên thảm thiết rồi ngã nhào ra đất.
Trên người Tô Diêu Lăng lập tức xuất hiện một luồng khí, ánh mắt cô ấy lạnh băng, mở miệng nói: “Là kẻ nào?”
“Khá đấy, mới hơn hai mươi năm đã đột phá đến cảnh giới Vũ Tôn rồi.” Giọng Phương Vỹ Huyền vang lên trong nội đường.
Tô Diêu Lăng thay đổi sắc mặt bởi cô ấy có cảm giác giọng nói rất quen thuộc.
Là giọng của người mà suốt bao nhiêu năm qua cô ấy vẫn hằng nhớ nhung.
“Tôi không có ác ý với cô học trò này của cô, ngược lại cô ta còn muốn ra tay với tôi trước vì một trăm triệu đô la mỹ. Hiện giờ tôi chỉ trừng phạt cô ta một chút, sai cô ta làm giúp tôi vài chuyện mà thôi.” Phương Vỹ Huyền nói. “Anh… là ai?” Tô Diêu Lăng do dự hỏi.
Phương Vỹ Huyền không trả lời câu hỏi đó mà lại nói với Liễu Tiên San: “Nhớ làm cho xong chuyện tôi đã dặn.”
Nói rồi Phương Vỹ Huyền cũng không nói gì nữa.
Tô Diêu Lăng ngẩn người ra một lúc.
Liễu Tiên San sắc mặt phờ phạc, bò dậy từ dưới đất.
Thấy thầy mình đang ngây ra, Liễu Tiên San nơm nớp lo sợ hỏi: “Cô… có phải em hết cứu được rồi không?”
Tô Diêu Lăng bình tĩnh lại hỏi: “Tiên San, người hạ ấn chú với em là ai?”
“Anh ta tên là Phương Vỹ Huyền. Anh ta kì lạ lắm, rõ ràng trông chưa tới hai mươi tuổi, tu vi võ giả cũng chỉ là bậc Tiên Thiên giống em nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa con người cũng nham hiểm vô cùng, em…” Liễu Tiên San cứ thao thao bất tuyệt mà không chú ý đến sự thay đổi trong mắt Tô Diêu Lăng. Lúc này Tô Diêu Lăng đứng đó ngây ra, hốc mắt đỏ lên.
Đúng thật là anh!
Là Phương Vỹ Huyền!
Cô ấy cứ tưởng đời này sẽ chẳng còn gặp lại Phương Vỹ Huyền nữa.
Lúc nãy, khi vừa mới nghe được giọng nói thân quen đó, cô ấy đã giật mình.
Cô ấy tưởng là mình nghe nhầm.
Nhưng nghe Liễu Tiên San nói vậy, cô ấy đã chắc chắn rồi.
Người đó thực sự là Phương Vỹ Huyền!
“Tiên San, em gặp được anh ấy ở đâu?” Tô Diêu Lăng nhìn Liễu Tiên San hỏi.
“Ở thành phố Giang Hải Giang Nam…” Thấy mắt thầy mình đỏ ửng, Liễu Tiên San cũng thấy sửng sốt.
Lẽ nào… cô ta vô phương cứu chữa thật rồi?
“Cô à, có phải em không cứu được nữa đúng không?” Liễu Tiên San mặt cắt không còn giọt máu, run run hỏi.
“À… không, em vẫn cứu được. Em sẽ không sao đâu.” Do bản thân quá kích động nên lúc nói chuyện Tô Diêu Lăng cũng rối cả lên. Cô trong lòng Liễu Tiên San luôn là hình ảnh bình tĩnh, lạnh lùng.
Nhưng hôm nay, thậm chí đến nói chuyện Tô Diêu Lăng còn không nói được rõ chữ, hốc mắt cũng đỏ cả lên.
“Cô đang an ủi em thôi… Chắc chắn cơ thể em đã bị bệnh nặng lắm, em sắp chết rồi…” Liễu Tiên San thấy cơ thể mình như bị rút cạn sức lực.
Cô ta mới chỉ hai mươi ba tuổi, cuộc đời cô ta còn rất dài, cô ta còn chưa kiếm đủ tiền nữa!
Cứ chết đi như vậy thì thảm quá.
“Em có biết chỗ ở hiện tại của Phương Vỹ Huyền không?” Tô Diêu Lăng lại hỏi.
“… Biết.” Liễu Tiên San ủ rũ đáp.
“Tốt lắm, mai tôi đi với em đến thành phố Giang Hải tìm anh ấy.” Tô Diêu Lăng cắn môi, che giấu sự kích động trong lòng.
“Cô, cô muốn đi tìm Phương Vỹ Huyền với emá?” Mắt Liễu Tiên San sáng rực.
Với thực lực của cô chắc có thể đánh bại Phương Vỹ Huyền! Nếu thực sự có thể đánh bại Phương Vỹ Huyền thì ấn chú trên người cô ta cũng tự khắc được hóa giải thôi!
“Cô, cảm ơn cpp!” Liễu Tiên San quỳ xuống lần nữa.
…
Phương Vỹ Huyền nằm trên giường trong phòng suy đi tính lại vài chuyện.
Khoảng hai mươi năm trước hay cũng có thể là mười mấy năm trước, anh đã gặp Tô Diêu Lăng.
Lúc ấy anh đang sống ở Dương Châu, Hoài Bắc.
Nhà họ Tô là một dòng họ thế tục ở Dương Châu, nói rõ hơn thì hoàn toàn có thể xếp vào một trong ba dòng họ đứng đầu Dương Châu.
Nhưng vì khi đó người đứng đầu nhà họ Tô quá chính trực, không muốn bắt tay với các dòng họ khác làm những chuyện thương thiên hại lý nhằm kiếm lấy món lợi nhuận khổng lồ.
Không chỉ như vậy, ông ấy còn tố cáo với chính phủ chuyện làm ăn bất hợp pháp của những dòng họ kia. Về sau, càng lúc càng có nhiều dòng họ xem như họ Tô như kẻ thù.
Vậy nên, các dòng họ nãy đã cấu kết với nhau, tốn cả bộn tiền thuê mười mấy tên sát thủ xông vào nhà họ Tô, gϊếŧ hết không chừa lại ai.
Đêm ấy, Phương Vỹ Huyền ra ngoài ăn khuya, vừa khéo đi qua cổng lớn nhà họ Tô nên đã phát hiện chuyện xảy ra trong đó.
Anh vốn không định xen vào chuyện của kẻ khác nhưng tiếng khóc của một cô bé đã thu hút sự chú ý của anh.
Anh quay lại xem thử thì thấy một cô bé chừng sáu bảy tuổi ngã ngồi ra đất trong sân của tòa nhà.
Cô bé có mái tóc xanh da trời trông rất kì lạ.
Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô bé, trên người có vô số các vết thương không ngừng chảy máu nhưng vẫn đứng đó giang tay bảo vệ cô bé.
“Các người có thể gϊếŧ tôi, nhưng có thể tha cho con gái tôi được không?” Người đứng đầu nhà họ Tô đỏ mắt, gào lên giận dữ. “Xin lỗi ông Tô, chúng tôi nhận được chỉ thị phải diệt sạch cả nhà họ Tô của ông.”
Sát thủ cười lạnh lùng rồi giơ kiếm lên chém về phía cô bé.
Người đứng đầu nhà họ Tô dùng hết toàn bộ sức lực lao tới, lấy lưng đỡ một kiếm này thay cô bé.
Cô bé bị dọa sợ, gào khóc gọi cha.
Nhưng cha cô không đáp lại.
Lúc này, sát thủ lại giơ thanh kiếm lên.
Cô bé gào khóc, bò ra ngoài theo bản năng, vừa hay trông thấy Phương Vỹ Huyền đang đứng ở cửa.
Phương Vỹ Huyền trông thấy sự sợ hãi, đau khổ và nước mắt long lanh trong đôi mắt to tròn của cô bé.
Giây phút ấy, Phương Vỹ Huyền ngây ra, có chút mềm lòng.
Vậy là anh đã cứu lấy cô bé đó và xử hết đám sát thủ.
Về sau, anh dẫn theo cô bé ấy, sống với nhau khoảng nửa năm.
Nửa năm sau, do thể chất toàn âm của cô bé rất hợp để luyện Băng Tâm quyết của cung Sương Hàn nên Phương Vỹ Huyền đã dẫn cô bé đến cung Sương Hàn, rồi rời khỏi Hoài Bắc. Lần nữa gặp lại cô bé chính là hôm nay.
Cô bé đó chính là Tô Diêu Lăng, cung chủ đương nhiệm của cung Sương Hàn.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, trong trí nhớ của mình, cô ấy vẫn còn là một đứa nhóc thích ăn kẹo.” Phương Vỹ Huyền nghĩ.
…
Sáng hôm sau, Phương Vỹ Huyền ra trước cửa khu nhà, đυ.ng phải hai tên đàn ông mặc quần áo bình thường phía đối diện.