Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 55: 55




Phương Vỹ Huyền hiểu ý của Vương Duyên Tú, vì vậy anh cũng không từ chối.

Ba người bắt taxi đến nhà hàng Anderson.

Nhà hàng Âu Anderson là một nhà hàng cao cấp được trao ba sao Michelin, đến ăn ở đây phải đặt bàn trước.

Vương Duyên Tú đã đặt bàn từ rất sớm.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cả ba người bước vào phòng ăn, ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ.

Người phục vụ đưa thực đơn cho mỗi người, thực đơn không có quá nhiều món nhưng giá cả lại tương đối cao.

Một miếng thịt thăn bốn trăm gram có giá 800 tệ, một cốc kem trái cây cũng có giá cao ngất ngưởng, 180 tệ.

Nhưng Vương Duyên Tú đã chuẩn bị sẵn tâm lý, mỉm cười với Phương Vỹ Huyền nói: "Vỹ Huyền, muốn ăn gì thì cứ gọi nhé."
Phương Vỹ Huyền nhìn lướt qua thực đơn, gọi một suất ăn chính.

"Ánh Hà, con cũng gọi món đi." Vương Duyên Tú nhìn sang Vu Ánh Hà vẫn còn đang do dự.

Vu Ánh Hà nhìn giá các món ăn trong thực đơn, gọi bừa một món cũng vài trăm tệ, cô ấy nhất thời thấy khó xử, không biết nên gọi gì.

Mặc dù Vương Duyên Tú hiếm khi đề cập với Vu Ánh Hà nhưng cô ấy biết tình hình tài chính của gia đình mình không được tốt.

Lần trước khi Vu Phương Quân đến lấy tiền, bộ dạng cuồng loạn của Vương Duyên Tú vẫn còn in sâu trong đầu cô ấy.

Vì vậy, ngày thường Vu Ánh Hà rất tiết kiệm, mỗi lần Vương Duyên Tú cho tiền tiêu vặt, cô ấy đều dùng rất lâu mới hết.

Khi các nữ sinh trong lớp bàn luận về mỹ phẩm, quần áo, giày dép các kiểu, Vu Ánh Hà lại vùi đầu vào đọc sách.


Cô ấy biết nhà mình khác với nhà người khác, không thể đua đòi theo người ta, làm vậy sẽ khiến mẹ buồn lòng.1
Vu Ánh Hà xem một lúc lâu, sau đó nhìn sang Vương Duyên Tú nói: "Mẹ, thật ra con cũng không đói lắm, con ăn một miếng bánh thôi được không ạ?"
Trong thực đơn, món rẻ nhất là đồ tráng miệng, món đắt nhất cũng không quá 300 tệ.

Chiếu bánh mousse dâu mà Vu Ánh Hà định gọi chỉ có giá 150 tệ.

"Khụ, thưa các vị khách quý, tôi muốn nói rõ một chút, nhà hàng của chúng tôi có quy định là mọi khách hàng đều phải gọi ít nhất một món chính." Người phục vụ ho khan một tiếng, nói.

Giọng điệu của anh ta có hơi mất kiên nhẫn, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Đã không có tiền còn đến đây ăn làm gì?
Có ai không biết các món ăn ở nhà hàng Anderson nổi tiếng là đắt đỏ?
Phương Vỹ Huyền liếc nhìn người phục vụ, nói: "Nếu anh bận thì có thể đi phục vụ bàn khác trước."
Người phục vụ nặn ra một nụ cười nói: "Thưa anh, nhà hàng chúng tôi có quy định mỗi người phục vụ sẽ phục vụ một bàn cho đến khi khách thanh toán ra về."
"Thế có nghĩa là anh không vội đúng không?" Phương Vỹ Huyền nói.

"Đúng vậy." Người phục vụ đáp.

"Vậy sao trông anh có vẻ mất kiên nhẫn vậy?" Phương Vỹ Huyền lại hỏi.

"Tôi không có mất kiên nhẫn, tôi chỉ thấy có vẻ đây là lần đầu tiên mọi người đến nhà hàng Anderson chúng tôi.

Tôi sợ mọi người không hiểu quy định ở đây nên mới nhắc nhở thôi..." Đối mặt với sự nghi ngờ của Phương Vỹ Huyền, người phục vụ nở một nụ cười cứng ngắc, nói.1
"Ồ, hóa ra là thế.

Nếu anh không vội thì tôi yên tâm rồi." Phương Vỹ Huyền cười nói: "Chúng tôi có một thói quen ăn uống không tốt cho lắm, đó là gọi món rất chậm, nhanh thì mười phút, chậm thì nửa tiếng."
Người phục vụ không nói gì thêm, tiếp tục giữ nụ cười trên môi.

Dù thế nào đi chăng nữa anh ta cũng không thể tức giận, nếu không lương thưởng một tháng sẽ không cánh mà bay.


Vương Duyên Tú thấy bầu không khí giữa Phương Vỹ Huyền và người phục vụ hơi căng thẳng, vội vàng nói: "Vỹ Huyền, không sao, chúng ta xem thực đơn cũng khá lâu rồi."
"Ánh Hà, con mau gọi một món chính đi, đừng để người ta chờ lâu quá." Vương Duyên Tú nói với Vu Ánh Hà.

Lúc này có một đôi nam nữ bước vào nhà hàng.

Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trên cổ đeo dây chuyền vàng, bụng bia.

Người phụ nữ nhìn còn khá trẻ, nhưng gương mặt lại trang điểm đậm, mặc váy ngắn gợi cảm, trên người tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc.

Vừa bước vào cửa nhà hàng, người đàn ông đã nhìn thấy Vương Duyên Tú đang ngồi bên cửa sổ.

Là bà ấy?
Bà ấy lại có tiền để đây ăn?
Người đàn ông nở một nụ cười đầy mỉa mai, kéo tay người phụ nữ đi tới.

"Đầu bếp Vương, không ngờ lại gặp được cô ở đây, chúng ta có duyên thật đấy." Người đàn ông đến bàn của Vương Duyên Tú, cười nói.

Nhìn thấy người đàn ông, sắc mặt Vương Duyên Tú lập tức trở nên khó coi.

Đây là chủ nhà hàng nơi bà ấy từng làm việc, Lương Cẩn Mạnh.

Lương Cẩn Mạnh là một nhà giàu mới nổi, lúc trẻ rất nghèo, năm ba mươi tuổi ông ta mua xổ số và trúng rất nhiều tiền, sau đó bắt đầu đầu tư vào kinh doanh, nhà hàng kia là một trong những khoản đầu tư của ông ta.

Lương Cẩn Mạnh gặp Vương Duyên Tú trong một cuộc họp nhà hàng, từ đó ông ta nghĩ đủ cách để lấy được thông tin liên lạc của Vương Duyên Tú, sau đó ngày nào cũng gửi những tin nhắn mập mờ cho Vương Duyên Tú.

Vương Duyên Tú không thèm để ý, vì vậy ông ta trực tiếp đến nhà hàng tìm Vương Duyên Tú.


Vương Duyên Tú rất tức giận về hành vi quấy rối của Lương Cẩn Mạnh, nhưng không thể làm gì được.

Bà ấy không dám đắc tội với Lương Cẩn Mạnh.

Nhưng sau đó, Vu Phương Quân phát hiện ra chỗ bà ấy làm việc, nhiều lần tới nhà hàng gây rối.

Lương Cẩn Mạnh điều tra gia cảnh của Vương Duyên Tú, biết bà ấy đang một mình nuôi con, cuộc sống rất khó khăn.

Vì vậy, ông ta lấy việc Vu Phương Quân đến gây rối nhiều lần làm lý do để đuổi việc Vương Duyên Tú, trừ khi Vương Duyên Tú đồng ý làm người tình của ông ta thì ông ta mới tha cho.

Đương nhiên là Vương Duyên Tú đã từ chối yêu cầu này, vì vậy bà ấy bị sa thải.

Hôm nay là lần đầu tiên Vương Duyên Tú gặp lại Lương Cẩn Mạnh sau khi bị đuổi việc.

"Ông chủ...!Lương." Vương Duyên Tú vẫn lên tiếng chào hỏi Lương Cẩn Mạnh.

"Vương Duyên Tú, gần đây có phải vớ được tên nào nhà giàu không? Lại có tiền đến nhà hàng ăn tối cơ đấy? Đúng là khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác xưa." Lương Cẩn Mạnh trợn mắt, dùng biểu cảm đầy khoa trương để nói chuyện.

Những lời Lương Cẩn Mạnh nói ra rất bẩn thỉu, Vương Duyên Tú nghe xong mặt biến sắc.

"Ông chủ Lương, anh có ý gì?"
"Có ý gì?" Lương Cẩn Mạnh nở một nụ cười khả ố, nói: "Bà còn không hiểu ý tôi là gì sao?"
Sắc mặt Vương Duyên Tú rất khó coi, bà ấy nói: "Ông chủ Lương, tôi không hiểu tại sao anh lại cố ý vu khống tôi như vậy, mời anh đi cho, đừng làm ảnh hưởng đến bữa ăn của chúng tôi."
Kể từ khi Lương Cẩn Mạnh trở nên giàu có, tính tình cũng trở nên rất tệ.

Đặc biệt là khi đối mặt với một người phụ nữ không tiền không quyền như Vương Duyên Tú, ông ta lại càng không nể nang gì.1
Nhớ lại trước đây mình nhiều lần theo đuổi nhưng Vương Duyên Tú không chịu đáp lại, trong lòng ông ta dâng lên sự sỉ nhục.

Đồ gái điếm bẩn thỉu, còn ở đó giả bộ thanh cao?
Mày khiến ông đây không vui thì ông đây cũng không để mày được vui vẻ!
"Vương Duyên Tú, cô còn ở đó cố chấp làm gì? Chẳng qua tôi chỉ nói giỡn với cô vài câu, cô bày bản mặt đấy ra cho ai xem? Còn không tự nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi?" Lương Cẩn Mạnh trừng mắt nhìn Vương Duyên Tú.

Sắc mặt Vương Duyên Tú tái nhợt, hô hấp ngày càng gấp gáp.


Bà ấy rất tức giận, nhưng không dám làm gì cả.

"Mẹ, mẹ đừng tức giận, cứ mặc kệ ông ta là được." Vu Ánh Hà kéo tay Vương Duyên Tú, nhỏ giọng nói.

"Ái chà! Đây là con gái cô đúng không? Cũng xinh xắn đấy, chỉ là không biết sau này lớn lên có giống cô, trở thành góa phụ không." Lương Cẩn Mạnh ôm eo người phụ nữ bên cạnh, nhoẻn miệng cười.

Nghe được những lời ác độc như vậy, Vương Duyên Tú không nhịn nổi nữa, sắc mặt tái nhợt, căm tức nhìn Lương Cẩn Mạnh.

"Sao nào? Muốn đánh tôi hả?" Lương Cẩn Mạnh nhìn Vương Duyên Tú đầy vẻ khinh thường, ăn nói không coi ai ra gì.

Vương Duyên Tú nhìn người phục vụ đang đứng xem trò vui, nói: "Nhà hàng các người nên mời những người có tư chất thấp kém như này ra ngoài mới đúng chứ?"
Người phục vụ giấu đi ý nhạo báng trong mắt, lắc đầu nói: "Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi không có quy định này."
"Ui chao, còn muốn gọi cứu binh hả? Tôi nói cho cô biết, tôi và chủ nhà hàng này đã từng đi nhậu với nhau! Cô cho rằng nhà hàng sẽ vì một người phụ nữ như cô mà đắc tội với một vị khách quý như tôi sao?" Lương Cẩn Mạnh cười ha hả không ngừng, nói.

Nói xong, ông ta quay đầu lại, nhìn người phục vụ nói: "Này, tôi nói cho anh biết một chuyện, người phụ nữ này rất nghèo, sợ rằng tí nữa không trả nổi hóa đơn đâu, tôi khuyên anh tốt hơn hết là không nên bán gì cho cô ta."
Nhìn đã biết Lương Cẩn Mạnh là người có tiền, người phục vụ rất tin tưởng lời ông ta nói.

Người phục vụ nở một nụ cười châm biếm nói: "Thưa quý ông, tôi sẽ kiểm tra chuyện này, nếu thật sự là vậy, tôi sẽ mời họ ra khỏi nhà hàng."
Nói xong, người phục vụ tiến đến chỗ Vương Duyên Tú nói: "Thưa quý bà, mời bà đưa thẻ ngân hàng ra cho chúng tôi kiểm tra một chút."
Đối mặt với sự sỉ nhục này, sắc mặt Vương Duyên Tú tái nhợt, hai mắt đỏ bừng.

Bà ấy chỉ đến đây để ăn một bữa cơm, không đắc tội với bất kỳ ai cả.

Vẻ mặt của người phục vụ vô cùng lạnh lùng, anh ta đưa tay ra, nhìn Vương Duyên Tú.

Rất nhiều khách xung quanh đã chú ý đến tình huống trên bàn ăn của Vương Duyên Tú, tất cả đồng loạt quay ra nhìn.

Dù Vương Duyên Tú cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng cũng không còn cách nào khác, đành rút ví ra.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền đứng dậy, đi tới chỗ người phục vụ, nở nụ cười hỏi:
"Tôi muốn biết, nhà hàng của các người có quy định nào về việc được gọi món miễn phí sau khi đánh người không?"1.