“Trên người tôi không mang tiền, không mua được.” Phương Vỹ Huyền buông tay nói.
“Không mang tiền thì đi ra dạo phố cái gì… Bỏ đi, dù sao lát nữa tôi cũng phải ăn cơm, tiện thể mời anh ăn luôn.” Cô gái nhỏ có chút bất đắc dĩ nói.
“Đàn em! Em chạy tới đây thế nào vậy.”
Lúc này, ba bóng người xuất hiện ở đầu đường, hai nam một nữ, đi về phía cô bé.
“Đàn anh đàn chị, em đã bắt được tà tu bà cụ Huyễn Quỷ rồi!” Cô bé vui rạo rực nói, ưỡn ngực tranh công.
Bà cụ Huyễn Quỷ?
Ba người nghe cái tên này, sắc mặt hơi thay đổi.
Đây chính là một lão tà tu vẫn luôn bị Hiệp hội Võ đạo Văn An treo giải thưởng truy nã, có người nói bà ta nắm giữ ma thuật quỷ thần khó lường, khá nguy hiểm.
“Đàn em Lam Nhiên, em không bị thương chứ?” Một cô gái trẻ tuổi trong ba người quan tâm hỏi. “Đàn chị Thủy Nhu, em không sao, thật ra bà cụ Huyễn Quỷ này không giỏi lắm, hoàn toàn không phải đối thủ của em.” Lam Nhiên ngẩng đầu lên, dương dương tự đắc nói.
“Không sao là tốt, sau này không được đột nhiên chạy đi một mình như vậy! Nếu như thầy biết được, không chỉ có em bị cấm túc mà bọn chị cũng sẽ bị trách phạt.” Khương Thủy Nhu sờ sờ đầu Lam Nhiên, dịu dàng nói.
“Ui chao, chỉ cần đàn anh đàn chị không nói thì thầy cũng sẽ không biết.” Lam Nhiên cười hì hì nói.
“Đàn em Hồng Dĩ Thâm, em đưa bà cụ Huyễn Quỷ đến Hiệp hội Võ đạo đi, có thể lấy được rất nhiều tiền thưởng. Sau đó em hãy tới địa chỉ mà anh nói lúc trước để tìm bọn anh.”
“Hiểu rồi, đàn anh Lâm Thanh Quan.” Hồng Dĩ Thâm nói. Nói xong, Hồng Dĩ Thâm vác bà cụ Huyễn Quỷ trọng thương ngất đi đang nằm vật trên mặt đất lên.
“Vậy em đưa người đến Hiệp hội Võ đạo trước.” Hồng Dĩ Thâm nói với Lâm Thanh Quan và Khương Thủy Nhu.
“Ừ, đi đi.” Lâm Thanh Quan gật đầu.
Hồng Dĩ Thâm đưa bà cụ Huyễn Quỷ đi, rời khỏi con đường này.
Lúc này, Lâm Thanh Quan nhìn về phía Phương Vỹ Huyền chưa nói gì bên cạnh Lam Nhiên, hơi híp mắt lại hỏi: "Vị này là… "
“Anh này bị trúng ma thuật của bà cụ Huyễn Quỷ, suýt chút nữa là chết rồi, sau đó em cứu anh ta.” Lam Nhiên trả lời.
“Ồ, anh tên là gì?” Lâm Thanh Quan nhìn Phượng Vỹ Huyền, hỏi.
“Đạo Thiên.” Phượng Vỹ Huyền đáp.
“Đạo Thiên?” Cái tên này nghe hơi kỳ lah, Lâm Thanh Quan khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Không có chuyện gì khác thì chúng ta cứ làm theo kế hoạch cũ đi đến nhà ăn đi.” Lâm Thanh Quan nói. "À, đàn anh, em muốn dẫn anh ta theo, có được không? Anh ta đói bụng, cũng không mang theo tiền, em đã đồng ý mời anh ta ăn một bữa cơm rồi… " Lam Nhiên hơi ngượng ngùng hỏi.
Lâm Thanh Quan nhìn Phương Vũ Huyền một chút, khẽ cau mày.
“Thêm một người ăn cơm thôi, không sao đâu.” Lúc này, Khương Thủy Nhu cười nói.
Nói xong, Khương Thủy Nhu nhìn về phía Lâm Thanh Quan, nói: “Đàn anh, Lam Nhiên đã đồng ý với người ta rồi, bây giờ đổi ý cũng không tốt lắm.”
Lâm Thanh Quan nhìn Phương Vũ Huyền, ánh mắt lấp lóe.
“Được rồi, vậy thì cùng đi đi.” Lâm Thanh Quan nói xong, quay đầu lập tức rời đi: “Đi nhanh lên, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Lúc này đã là chạng vạng sáu giờ bốn mươi phút, sắc trời tối mờ.
Phương Vũ Huyền nhìn Lâm Thanh Quan ở trước mắt, khẽ híp mắt lại. Vừa nãy, lúc Lâm Thanh Quan nhìn về phía anh, vậy mà trong mắt lại chợt hiện sát ý.
Sát ý này rất không rõ ràng, chỉ là một chốc, thoáng qua nhưng vẫn bị Phượng Vỹ Huyền bắt được.
Phượng Vỹ Huyền và Lâm Thanh Quan chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, tại sao Lâm Thanh Quan lại nảy sinh sát ý với anh?
Việc này cũng quá khó hiểu.
Hơi thở trên người Lâm Thanh Quan đã thể hiện rằng anh ta có tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười hai, là một người đã bán bộ tông sư.
Cuối cùng anh ta muốn làm gì?
Sát khí không tên của Lâm Thanh Quan đã dẫn tới hứng thú của Phượng Vỹ Huyền.
Anh lập tức quyết định cọ nhờ bữa cơm này, theo sau ba người, chậm rãi đi tới.
…
“Này, tên của anh là Đạo Thiên thật à?”
Khi đi trên đường phố, Lam Nhiên nhìn Phượng Vỹ Huyền, tò mò hỏi.
“Ừ.” Phượng Vỹ Huyền gật gật đầu. “Cái tên này thật kỳ lạ đó? Lẽ nào họ của anh là Đạo?” Lam Nhiên nói.
“Đúng thế.” Phượng Vỹ Huyền trả lời.
"Em thấy hình như anh cũng là một võ giả, có điều thiên phú có vẻ rất kém cỏi… Tuổi tác cũng lớn như vậy mới đến Tiên Thiên tầng bảy… " Lam Nhiên lại nói.
“Đàn em Lam Nhiên!” Khương Thủy Nhu dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lam Nhiên một chút.
Sau đó, cô ấy lại áy náy nói với Phượng Vỹ Huyền: “Ngại quá, Lam Nhiên còn nhỏ tuổi, không biết nói chuyện, mong anh đây bỏ qua cho.”
“Không sao đâu, đúng là thiên phú của tôi rất kém.” Phượng Vỹ Huyền nói.
Những lời này là lời thật lòng thật dạ của Phượng Vỹ Huyền.
Thật sự là thiên phú tu luyện của anh kém nhất từ trước tới giờ.
Nếu không anh cũng đã tu luyện sắp được năm ngàn năm, cũng không chỉ dừng lại ở Luyện Khí kỳ. “Hừ hừ, anh vẫn tự biết lấy mình mà, có điều cũng đừng quá buồn, anh có thể tới cảnh giới Tiên Thiên tầng bảy đã rất tốt rồi. Trên thế giới này có rất nhiều người còn không có cả tư cách tu luyện nữa!” Lam Nhiên nói thẳng.
“Lam Nhiên!” Khương Thủy Nhu dùng tay bóp bóp khuôn mặt thịt của Lam Nhiên.
“Đàn chị! Đừng bóp, dạo này mặt của em càng ngày càng tròn, chắc chắn là do bị chị bóp!” Lam Nhiên tủi thân nói.
…
Trên đường đi đến nhà hàng, Lâm Thanh Quan vẫn không lên tiếng, Phượng Vỹ Huyền, Khương Thủy Nhu còn có Lam Nhiên lại nói chuyện phiếm đến không tệ.
Phượng Vỹ Huyền rất để ý đến cảm giác quen thuộc không tên trên người Lam Nhiên, vì lẽ đó nên khi nói chuyện, anh không khỏi sử dụng một ít kỹ xảo giao tiếp, thu được không ít thông tin.
Ba người ở trước mặt này, thêm cả Hồng Dĩ Thâm lúc nãy đã bắt bà cụ Huyễn Quỷ đến Hiệp hội Võ đạo lãnh tiền thưởng đều đến từ một môn phái nhỏ tên Chân Nguyên môn. Mà thầy của họ chính là tông chủ Chân Nguyên môn.
Còn Lam Nhiên, chính là một đứa trẻ mồ côi được tông chủ thu dưỡng.
Thiên phú võ đạo của Lam Nhiên khác hẳn với người thường, từ khi lên năm đã bắt đầu tu luyện võ đạo, chỉ ngắn ngủi hai ba năm đã đột phá đến cảnh giới Tông Sư.
Loại thiên phú tu luyện giống như yêu nghiệt này, khiến tông chủ rất khϊếp sợ.
Đồng thời tông chủ cũng hiểu rõ, chuyện này tuyệt đối không thể truyền đi.
Nếu không, lấy thiên phú này của Lam Nhiên, nhất định sẽ gặp sự tranh giành từ các tông môn lớn, thậm chí là các thế gia võ đạo lớn, không thể ở lại Chân Nguyên môn.
Đương nhiên, bản thân Lam Nhiên cũng không muốn đi, cô bé coi tông chủ như người thân của mình, cũng không có chút ngóng trông nào với các tông môn lớn và thế gia võ đạo. Bởi vậy, thường ngày tông chủ coi Lam Nhiên như thịt đầu quả tim. Rất ít khi cho phép Lam Nhiên đi ra ngoài, để tránh gây sự chú ý của những người có tâm tư đó hoặc là gặp phải chuyện nguy hiểm.
Thỉnh thoảng Lam Nhiên cảm thấy buồn chán, nhất định phải đi ra ngoài thì tông chủ sẽ cử hai ba đàn anh đàn chị đi bên cạnh, phụ trách bảo vệ cô nhóc.
Trường hợp ngày hôm nay chính là như vậy.
Đã hơn một tháng Lam Nhiên không rời khỏi Chân Nguyên môn, ngày hôm nay muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.
Đàn anh Lâm Thanh Quan nói muốn dẫn cô bé tới một nhà ăn rất ngon, mời cô bé ăn một bữa.
Lúc đi ngang qua đường phố vừa rồi, dựa vào năng lực cảm ứng nhạy cảm, Lam Nhiên đã nhận ra không đúng, sau đó một mình chạy ra ngoài.
Chuyện tiếp theo, chính là những gì Phượng Vỹ Huyền đã tự trải qua. Những tin tức này, đều là dựa vào kỹ xảo nói chuyện cao siêu của Phượng Vỹ Huyền, từng chút từng chút dụ cô bé nói ra.
Trong quá trình nói chuyện, Phượng Vỹ Huyền phát hiện tuổi tác cô nhóc Lam Nhiên này không lớn, thế nhưng nói chuyện lại rất trưởng thành, hoàn toàn không giống một đứa bé mới chỉ có bảy, tám tuổi.
"Ôi… Sao em lại nói hết mọi chuyện ra ngoài như vậy… "
Sau khi nói chuyện phiếm xong, im lặng một lúc, Khương Thủy Nhu mới nhận ra được, cô ấy đã nói ra hết rất nhiều chuyện không thể nói rồi.
Đạo Thiên ở trước mặt này chỉ là một người xa lạ mới làm quen chưa được một tiếng, sao có thể cái gì cũng nói cho anh được?
“Anh Đạo Thiên… Tất cả những lời tôi nói vừa nãy, mong anh không truyền ra ngoài.” Khuôn mặt Khương Thủy Nhu ửng hồng, nhẹ giọng nói. “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói.” Phượng Vỹ Huyền mỉm cười nói.
Khương Thủy Nhu thấy tu vi Phượng Vỹ Huyền không cao, nhìn lời nói cử chỉ cũng chỉ là một người bình thường, cũng không quá lo lắng.
Ba người đi theo phía sau Lâm Thanh Quan, quẹo trái quẹo phải, đi qua vài con phố, rẽ vào một đoạn đường vắng vẻ ít người.
“Đàn anh, chúng mình đi cũng hơn tiếng rồi, vẫn chưa đến sao?” Lam Nhiên oán giận nói.
“Nhà ăn này là một cửa hàng lâu đời, hơi khó tìm, những cũng không xa.” Lâm Thanh Quan trả lời.
Lại đi thêm khoảng năm phút, sau khi đi xuyên qua một con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng thấy một nhà ăn khá cũ nát.
Lúc này, bọn họ đã đi đến một khu vực hẻo lánh không biết tên.
Sau khi đi vào nhà ăn này cũng không có nhìn thấy vị khách nào.
Một người trẻ tuổi mặc áo may ô đi tới chào đón, chỉ vừa mới trao đổi một ánh mắt với Lâm Thanh Quan, đã ra hiệu cho Lâm Thanh Quan đi lên lầu. “Lên lầu đi, bên trên có phòng riêng.” Lâm Thanh Quan nói với Khương Thủy Nhu và Lam Nhiên ở phía sau.
Nói xong, Lâm Thanh Quan lập tức đi lên cầu thang đầu tiên.
Phượng Vỹ Huyền nhìn Khương Thủy Nhu và Lam Nhiên bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cũng đã rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ hai người này còn không nhận ra được có gì không đúng sao?