Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 664: Gϊếŧ sạch trong chớp mắt!



Trên đài cao, đám người nhà họ Long đang hấp thụ long tức không có phản ứng gì, vẫn nhắm chặt hai mắt, vận chuyển tâm pháp, hấp thu long tức.

Chỉ có người đàn ông đứng ở chính giữa bọn họ là mở hai mắt, quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đứng cách hơn một trăm mét, cả người bị ngọn lửa màu tím bao quanh.

Trong nháy mắt vừa nhìn thấy người này, anh ta đã biết, người đến không có ý tốt!

“Cảnh giác!” Người đàn ông trầm giọng mở miệng nói.

Vẻ mặt của võ giả nhà họ Long ở xung quanh lập tức thay đổi, mở mắt ra.

“Anh Hy Quang, chuyện gì vậy?” Long Hy Phượng ở bên cạnh thắc mắc nói.

Long Hy Quang không nói lời nào, chỉ là sắc mặt cứng lại mà nhìn gã đàn ông kia.

Đám võ giả nhà họ Long theo tầm mắt của anh ta mà nhìn qua đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

Vậy mà lại có người định ra tay với bọn họ sao?
Đây chính là đảo Cửu Long đấy!

“Là…” Một tông sư nhìn gã đàn ông kia, đang muốn dò hỏi.

“Ầm!”

Cũng chính vào lúc này, gã đàn ông nâng tay phải lên, đánh ra một luồng chân khí cực lớn!

“Tản ra!”

Long Hy Quang lạnh giọng quát một tiếng, dưới chân nhẹ giẫm, cả người bay lên không trung.

Mà những võ giả khác ở trên đài cao, cũng tránh ra khắp xung quanh.

Có thể tới tắm gội long tức, đều là những người xuất sắc trong thế hệ này của nhà họ Long, tu vi thấp nhất cũng phải đến cảnh giới bán bộ tông sư.

Đối với một chưởng này, phản ứng của bọn họ cực kỳ nhanh, trong hai giây đã tránh được hết.

“Ầm ầm!”

Cột trụ trên đài cao, bị luồng chân khí kia đánh cho nổ tan tành.

Hơn một ngàn du khách cách khoảng hai trăm mét đều phát ra tiếng hét to, vẫn chưa hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.
“Lớn mật! Có biết đang làm gì không?” Một tông sư của nhà họ Long nhìn chằm chằm vào gã đàn ông bị ngọn lửa màu tím bao quanh, sắc mặt khó coi mà quát.

Gã đàn ông đứng yên tại chỗ, trên mặt nở nụ cười xán lạn, nói: “Tao đến để hút long tức.”

“Long tức?”

Nghe thấy lời của gã đàn ông này, sắc mặt của đám võ giả nhà họ Long ở đây đều thay đổi.

Dưới ban ngày ban mặt, vậy mà lại có người dám ngấp nghé long tức của Long gia bọn họ sao?

Đây là gốc rễ gầy dựng nên nhà họ Long bọn họ đấy!

Sở dĩ nhà họ Long có địa vị của ngày hôm nay, đều là dựa vào long tức mà tổ tiên để lại cho bọn họ!

Ai muốn động vào long tức, cũng chính là muốn động vào nguồn cội của nhà họ Long!

Gϊếŧ không tha!

Sắc mặt Long Hy Quang tối tăm, nhìn thoáng qua mất tên tông sư nhà họ Long xung quanh, mở miệng nói: “Lập tức ra tay đi, khống chế người này, đưa về trong tộc rồi xử lý tiếp.”
“Vâng!”

Bảy trên tám tông sư ở đây, đều đồng thanh đáp.

Rồi sau đó, bảy gã tông sư lập tức lao về phía gã đàn ông kia.

“Ra tay nhớ để ý sức lực, cố gắng đừng để bị thương đến người phàm xung quanh.” Long Hy Quang lại dùng chân khí truyền âm nói.

“Đã rõ!”

Bảy tên tông sư phát ra khí thế, lao về phía gã đàn ông.

Mà nụ cười trên mặt của gã đàn ông lại không hề rút đi.

“Đúng vậy, đến đây đi, tới nhiều người một chút.” Đôi mắt của gã đàn ông mở rất lớn, trong mắt chỉ có khát máu và tàn nhẫn.

“Cuồng đồ to gan, chịu chết đi!”

Bảy tên tông sư lần lượt từ tám hướng khác nhau, dùng chân khí đánh về phía gã đàn ông.

Gã đàn ông đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

“Ầm ầm!”

Bảy luồng chân khí cùng đánh vào chỗ của gã đàn ông, trong nháy mắt mặt đất xuất hiện chấn động nhẹ, khói bụi nổi lên khắp xung quanh.
Hơn một ngàn du khách liên tục gào thét, đồng thời trên mặt cũng hiện lên vẻ phấn khích.

Đa phần người trong số họ, đều là lần đầu tiên nhìn thấy trận chiến giữa những võ giả có cảnh giới cao đến như thế.

“Chuyện gì thế này? Sao lại đột nhiên đánh nhau rồi? Chẳng lẽ bây giờ rồi mà hội Long Tức còn định biểu diễn tiết mục nữa hay sao?” Vẻ mặt Lý Vũ Kiêu khϊếp sợ mà nói.

“Biểu diễn kiểu này thì cũng chơi hơi lớn rồi nha? Đây rõ ràng là đánh thật ra chiêu thật mà! Đến đài cao kia còn bị đánh nát nữa…” Lưu mập mạp ở bên cạnh nói.

Vu Ánh Hà hơi sợ hãi, khẽ rụt về sau, nhìn về bên cạnh, muốn tìm Phương Vỹ Huyền.

Nhưng cô ấy vừa quay đầu, lại không nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đâu.

“Ủa?”

Vu Ánh Hà sửng sốt, ngay lập tức nhìn khắp xung quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phương Vỹ Huyền.
“Anh Phương Vỹ Huyền đi đâu rồi?” Vu Ánh Hà nghi ngờ nói.

“Không phải vẫn đứng ở phía sau à?” Lý Vũ Kiêu nói, quay đầu, lại không nhìn thấy Phương Vỹ Huyền.

Anh ta cũng quét mắt nhìn khắp xung quanh một lần, cũng không phát hiện Phương Vỹ Huyền.

“Đúng vậy, đại ca đi đâu rồi? Sao lại không thấy nữa?” Lý Vũ Kiêu khẽ gãi đầu, nói.



“Trên đời này lại có người ngu như vậy, to gan dám ra tay với nhiều người chúng ta như vậy sao… Đây chẳng phải là tự tìm chết?” Long Hy Phượng nhìn về chỗ khói bụi mù mịt ở nơi xa, hai tay khoanh trước ngực, giễu cợt mà cười nói.

Ở trong mắt cô ta, người kia đã chết.

Ngay trước mặt nhiều thành viên chủ chốt của nhà họ Long như vậy, lại nói muốn nhận long tức, điều này đối với nhà họ Long mà nói, chính là tội chết.

Bảy gã tông sư đồng thời ra tay, kẻ đó sẽ không thể có một con đường sống.
“Bao giờ chả có kẻ bị lợi ích che mờ mắt, nhà họ Long chúng ta đứng đầu đảo Cửu Long nhiều năm như vậy, trước giờ không có ai dám tới trêu chọc. Hay là do bởi vì lâu rồi không ra tay, cho nên mới bị người khác xem thường chăng? Đúng lúc hôm nay có thể mượn cơ hội này, cho nhiều người ở đây như vậy xem thử, đến cùng thì trong nhà họ Long chúng ta mạnh như thế nào.” Người bên cạnh nói.

“Đám người phàm này hiểu được chắc? Nội tình mà chúng ta muốn bày ra, cũng không phải là cho những người này xem.” Long Hy Phượng khinh thường mà nói.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, chỗ kia cũng dần dần tan đi khói bụi.

Lúc này, mặt đất ở chỗ ấy đã bị đánh thành một cái hố đất không lớn không nhỏ.

Nhưng mà, bóng dáng của gã đàn ông kia, lại vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.
Nhìn thấy màn này, bảy tông sư của nhà họ Long đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ liếc nhau, ánh mắt sắc bén, đều có chung suy nghĩ.

Phải tăng thêm sức mạnh!

Trong lúc suy nghĩ, khí thế trên người bảy gã tông sư hoàn toàn bùng phát ra hết.

Nhưng cũng chính vào lúc này, gã đàn ông đứng yên tại chỗ, lại khẽ lắc đầu.

Bị bảy tên tông sư cùng tấn công một lúc, nhưng trên người gã lại không hề có lấy một miệng vết thương.

“Quá yếu, thật sự là quá yếu, đúng là nhàm chán.”

Gã đàn ông tự mình lẩm bẩm, cùng lúc đó, gã giơ hai tay lên.

“Soạt soạt!”

Mấy ngọn lửa màu tím quấn quanh thân thể gã, lập tức tản ra ngoài! Tốc độ cực nhanh!

Bảy tên tông sư nhà họ Long xung quanh, vốn chưa kịp phản ứng lại, đã bị ngọn lửa màu tím này nuốt hết sạch!

“A…”

Một tràng tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, phát ra từ trong miệng mỗi một gã tông sư.
Mà tràng tiếng kêu thảm thiết này, vang lên liên tục gần hai giây, rồi bỗng đột nhiên im bặt!

Sau khi bị ngọn lửa màu tím nuốt hết chưa đến hai giây, bảy tên võ đạo tông sư này đang sống sờ sờ chớp mắt đã biến thành một khối than đen, từ trên cao rơi xuống.

Không ít mảnh vụn của than đen, bay loạn lên ở giữa không trung.

Xung quanh hoàn toàn yên ắng.

Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, đừng nói đến hơn một ngàn du khách ở nơi xa, mà ngay cả mấy người võ giả của nhà họ Long cũng còn chưa kịp phản ứng lại!

Long Hy Quang là người lấy lại tinh thần nhanh nhất.

Nhìn bảy người tông sư hóa thành than đen, sắc mặt anh ta xanh mét, hai mắt nổi lên tơ máu.

Bảy tên tông sư này, có anh em cùng tông với anh ta, cũng có cấp dưới của anh ta!

Vậy mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bày người này đều đã biến thành tro!
Long Hy Quang quay đầu, quát lớn với đám võ giả nhà họ Long còn đang sững sờ: “Lập tức trở về cầu cứu gia chủ và cả trưởng lão! Bảo bọn họ chạy tới đây!”

“Còn nữa, những ai dưới cảnh giới tông sư, đều phải rời hết khỏi đây! Không được tới gần!”

Đám võ giả nhà họ Long bị tiếng quát lớn đột ngột của Long Hy Quang dọa sợ, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Bọn họ cũng nhận ra, gã đàn ông trước mặt kia, thực lực vượt xa tưởng tượng của bọn họ!

Long Hy Phượng vừa rồi còn vẻ mặt khinh thường, lúc này đã mặt cắt không còn một giọt máu.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà thôi.

Trong vài giây, bảy người tông sư võ đạo của nhà họ Long bọn họ cứ như vậy mà hóa thành tro!

Đây là loại thực lực khủng bố gì vậy?

Hơn một ngàn du khách ở đằng xa, lúc này cũng đã nhận ra tình hình không bình thường.
Đây đâu phải là biểu diễn chứ?

Biểu diễn thì sẽ thiêu chết người thành cây đuốc thật sao?

“Hình như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn…” Sắc mặt Lưu mập mạp hơi tái nhợt, nói.

“Này… Đến cùng thì tình hình là như thế nào vậy? Sao lại tự dưng đánh nhau, rồi hình như còn chết người nữa?” Vẻ mặt Lý Vũ Kiêu mờ mịt mà nói.

“Đâu chỉ chết người thôi chứ? Không nhìn thấy à? Bảy người kia trực tiếp bị đốt thành tro…” Lưu mập mạp nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn mà nói.

Sau khi nhận ra tình hình không bình thường, đám du khách bắt đầu sợ hãi hoảng loạn.

Không ít người chạy tới chỗ bến tàu lúc đến, muốn rời khỏi đây.

“Chúng ta… Cũng mau chạy đi thôi? Mấy người này mà đánh nhau thật, chúng ta chắc chắn sẽ bị liên lụy mất.” Lưu mập mạp nói.

“… Nhưng không thấy đại ca đâu cả!” Lý Vũ Kiêu nói.
“Không cần lo cho cậu ấy, hẳn là cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện đâu, chúng ta đi trước đi!” Lưu mập mạp nói.

Lý Vũ Kiêu ngẫm nghĩ, cảm thấy Lưu mập mạp nói cũng đúng.

Lấy thực lực của Phương Vỹ Huyền, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.

Vì thế, anh ta lập tức dẫn Vu Ánh Hà và Lưu mập mạp chạy về phía bến tàu.

Nhưng vừa mới đi tới, anh ta đã trợn tròn mắt.

Trước bến tàu chỉ có một chiếc ca nô, mà ca nô cũng chỉ chứa được tối đa là hai mươi người.

Trên đảo nhỏ có hơn một ngàn du khách, từng đám một rời đi, ít nhất cũng phải đến năm sáu mươi chuyến.