Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 695: Kiếm Thiên Đạo chuyên chém súc sinh!



Đây là… tình huống gì vậy?

Phương Vỹ Huyền bị Trịnh Thiểm Dinh đang trong trạng thái cuồng bạo hành hung liên tục, cho dù không chết hẳn là cũng bị thương nặng chứ?

Không ai có thể ngờ được rằng Phương Vỹ Huyền bị đánh cho không có sức đánh trả thế mà lại đột nhiên phản kích, hơn nữa còn hung hăng đạp Trịnh Thiểm Dinh xuống đất!

“Anh ta, hình như trên người anh ta không hề có vết thương…”

Lúc này, có người mắt sáng phát hiện ra điều này thì giật mình không thôi nói.

Lời vừa thốt lên, tầm mắt của mọi người đã chuyển lên trên người Phương Vỹ Huyền đang ở giữa bầu trời.

Sau đó bọn họ quả nhiên phát hiện ra trừ quần áo bên ngoài hơi rách nát ra thì trên người Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không có một miệng vết thương đang chảy ra máu tươi nào.

“Này… Sao có thể?”
Trong mắt mọi người chỉ còn sự rung động và không thể tin nổi.

Nhiều người bọn họ đã tận mắt chứng kiến Trịnh Thiểm Dinh hành hung Phương Vỹ Huyền, mỗi một đòn đều giã thẳng lên người anh, đều phát ra tiếng vang khiến trong lòng người khác run rẩy cơ mà.

Với sức mạnh ở trạng thái trước mắt của Trịnh Thiểm Dinh thì e rằng mỗi đòn đánh đều có thể tạo ra những tổn thương cực lớn!

Mà Phương Vỹ Huyền hứng hơn mười đòn thế mà ngay cả máu cũng chẳng rớt giọt nào ư?

Điều này quả thật là không theo lẽ thường!

“Ầm!”

Lúc mọi người ở đây đang ngạc nhiên sợ hãi thì Trịnh Thiểm Dinh vừa rơi vào trong nền đất lại bay lên trời!

Cơ thể được ngọn lửa đỏ đậm thiêu đốt nhanh chóng tiếp cận Phương Vỹ Huyền, đồng thời hai móng tay cũng tung ra hai quả cầu lửa.
“A…”

Sự phẫn nộ của Trịnh Thiểm Dinh đã lên tới cực hạn. Ông ta phát ra một tiếng gầm giận dữ khàn khàn.

Đối mặt với Trịnh Thiểm Dinh đang tiếp cận một cách cực nhanh, Phương Vỹ Huyền không chút hoang mang nâng chân lên.

Trịnh Thiểm Dinh vọt tới trước người Phương Vỹ Huyền, muốn chụp hai quả cầu lửa trong móng vuốt lên người anh.

Cánh tay phải vốn đã bị Phương Vỹ Huyền bẻ gãy nhìn qua cũng chẳng có gì khác thường.

“Gọi nguyên anh trong cơ thể ra ngoài, lấy sức mạnh của nguyên anh đắp thêm vào thân mình để nâng cao tốc độ và lực lượng của cơ thể. Không ngờ đến bây giờ vẫn còn người sử dụng loại thuật pháp kiểu tự sát này, thế nhưng lại biến tinh thần và trí tuệ trở nên mơ hồ.” Phương Vỹ Huyền đạp ra một đạp với Trịnh Thiểm Dinh đang đứng trước mặt.
Hai quả cầu lửa trên móng của Trịnh Thiểm Dinh còn chưa kịp chạm vào Phương Vỹ Huyền, cả người ông ta đã bay ngược ra ngoài như đạn pháo.

Phương Vỹ Huyền nhanh chóng đuổi kịp rồi siết chặt nắm đấm tay phải, đạp mạnh một cú lên ngực Trịnh Thiểm Dinh!

"Ầm!

Trịnh Thiểm Dinh lại rơi xuống càng nhanh!

Trong lúc rơi xuống, Trịnh Thiểm Dinh trợn to đôi mắt đỏ quạch, trừng trừng nhìn Phương Vỹ Huyền phía trên.

Sau khi vận dụng bí pháp, thực lực của ông ta tăng vọt lên theo cơn giận trong lòng.

Mà bây giờ ông ta đã phẫn nộ đến cực hạn.

Khí thế trên người Trịnh Thiểm Dinh bùng nổ. Ông ta nhanh chóng ổn định lại cơn đau quặn từ bụng dưới, chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Nhưng cho dù là vậy thì trong nháy mắt lúc rơi xuống, mặt đất dưới chân ông ta vẫn văng lên tung tóe!

Đây là sức mạnh ngập trời mà bây giờ ông ta có thể nắm giữ!
Nếu muốn thì ông ta có thể thoải mái hủy diệt hết tất cả mọi thứ xung quanh đây!

Đám người đại diện cho thế gia lớn phía sau kia không đỡ nổi một đấm của ông ta đâu!

Nhưng sau khi đánh cận chiến với Phương Vỹ Huyền, ông ta lại vẫn không thể khiến Phương Vỹ Huyền bị thương.

Cơ thể của Phương Vỹ Huyền vượt xa khỏi tưởng tượng của ông ta!

Nếu cận chiến đã không thể khiến anh bị thương, vậy thì dùng thuật pháp vậy!

Sử dụng môn thuật pháp kia!

Cơn tức giận thiêu đốt trong l*иg ngực Trịnh Thiểm Dinh tới cực hạn khiến một chút lý trí cuối cùng của ông ta biến mất.

Trịnh Thiểm Dinh đứng thẳng trên mặt đất, ngẩng đầu lên, bấm hai tay lại niệm chú, nhắm ngay vào Phương Vỹ Huyền giữa không trung.

“Ầm!”

Giữa hai tay Trịnh Thiểm Dinh bộc phát ra một uy thế khủng bố vô cùng, một luồng khí mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía!
“Vυ"t!”

Cùng lúc đó, một ngọn lửa cháy bỏng ngưng tụ ra giữa hai tay ông ta.

Ngọn lửa nhanh chóng lớn lên, ở trong đó thế mà lại hiện lên từng gương mặt quỷ vặn vẹo!

Một hơi thở mục nát tản ra.

Mặc dù mọi người đã đứng cách đó cả trăm mét nhưng vẫn cảm thấy run rẩy một trận!

“Đây là…”

Cho dù là đám Võ giả nhà họ Trịnh đi chăng nữa thì vẻ mặt bọn họ lúc này cũng trở nên tái nhợt.

“Đại trưởng lão phải sử dụng Diệt Thiên Quyết! Nhanh lùi lại! Nhanh lùi lại! Ít nhất cũng phải cách xa nơi này năm trăm mét!” Lúc này, vẻ mặt Nhị trưởng lão đứng phía trước đột nhiên thay đổi. Ông ta quát lên.

“Vâng!” Đám Võ giả nhà họ Trịnh lấy lại tinh thần, nhanh chóng lùi về phía sau.

Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Tình huống đã hơi mất khống chế rồi.

Bọn họ không ngờ rằng Trịnh Thiểm Dinh sẽ bị dồn đến mức phải sử dụng đến chiêu này!

Diệt Thiên Quyết!

Đây chính là bí pháp cuối cùng mà năm đó vị cao nhân kia đã để lại cho nhà họ Trịnh!

Cao nhân kia đã từng dặn dò rằng chưa đến thời khắc cuối cùng thì không thể sử dụng Diệt Thiên Quyết!

Bởi vì sức mạnh của thuật pháp này đủ để hủy diệt tất cả mọi thứ trong phạm vi vài trăm mét, dù là sinh vật gì thì cũng không thể nào tránh được!

Thậm chí bản thân người sử dụng Diệt Thiên Quyết cũng sẽ lọt vào phản phệ, sau đó là tử vong!

Với trạng thái trước mắt của Trịnh Thiểm Dinh mà còn vận dụng Diệt Thiên Quyết thì e rằng uy lực sẽ càng khủng bố hơn!

Nếu không lùi về phía sau đủ khoảng cách thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ gặp họa lớn!
“Lùi về phía sau ngay lập tức! Lùi về phía sau ngay lập tức!” Nhị trưởng lão nhà họ Trịnh dùng chân khí hét lớn, giọng nói truyền vào tai tất cả mọi người ở đây.

Theo sau giọng điệu kích động sợ hãi của Nhị trưởng lão nhà họ Trịnh là một hơi thở mục nát dần bao phủ bầu trời. Mọi người đều biết rằng nguy hiểm đang buông xuống!

Người đại diện cho các thế gia lúc này đều tan tác trốn chạy!

Trước khi đi vào nhà họ Trịnh, bọn họ đều cho rằng hôm nay chỉ đơn giản là tới xem một trận đấu đơn phương hành hạ đến chết, mở mang tầm mắt với phong thái của Võ Thánh nhà họ Trịnh mà thôi.

Có nằm mơ bọn họ cũng không ngờ được rằng tình hình sẽ phát triển đến tình trạng này!

Ngay cả người đang xem cuộc chiến như bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Hai người trên đài tỷ võ kia không phải là tồn tại cùng cấp bậc với bọn họ!

Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!

“Yến Xuân, chúng ta cũng nhanh chóng lùi về phía sau thôi!” Trịnh Thanh Huỳnh nói với Dương Yến Xuân bên cạnh.

“Không, em muốn tận mắt chứng kiến Phương Vỹ Huyền chết!” Dương Yến Xuân kiên định lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền.

Cô ta có thể cảm nhận được sức mạnh mang tính hủy diệt ẩn chứa trong một đòn này của Trịnh Thiểm Dinh.

Một đòn này chắc chắn có thể gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền.

Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy tình huống đó!

Cô ta muốn thấy Phương Vỹ Huyền hồn phi phách tán, bị đánh cho cặn cũng không còn!

Như vậy thì cái bóng đè trong người cô ta mới có thể tiêu tan!

“Nơi này rất nguy hiểm! Không thể tiếp tục đợi trong này nữa! Nhị trưởng lão đã bảo chúng ta…” Trịnh Thanh Huỳnh còn định nói tiếp thì lại đột nhiên cảm nhận được một hơi thở khác thường truyền tới từ phía không trung.
Sau khi dời tầm mắt qua, Trịnh Thanh Huỳnh nhìn thấy trong tay của Phương Vỹ Huyền đang đứng giữa không trung xuất hiện một thanh kiếm, một thanh kiếm gãy.

Lưỡi của thanh kiếm này bị gãy ngang, trên thân của nó xuất hiện tia sáng màu lam nhạt.

Mà hơi thở khác thường kia lại đến từ phần chuôi của thanh kiếm gãy này.

“Lại là một sức mạnh mục nát… Thật đúng là không để ý đến sống chết của người khác mà.” Phương Vỹ Huyền nắm thanh kiếm gãy, nhìn về phía Trịnh Thiểm Dinh đã ngưng tụ ngọn lửa thành một cái đầu lâu phía dưới.

“Cũng tốt thôi, kiếm Thiên Đạo chuyên chém súc sinh mà.”

Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền rất lạnh nhạt. Trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Thiểm Dinh của anh không hề có chút gợn sóng nào.

Anh nắm chặt thanh kiếm gãy trong tay, mũi nhọn màu lam trên thân kiếm lại chói mắt hơn.
“Đã vô dụng nhiều năm rồi, rất nhiều năm rồi.” Phương Vỹ Huyền đặt thanh kiếm gãy lên ngang tầm mắt rồi cẩn thận nhìn.

Nếu Tần Ảnh Huân có thể nhìn thấy thanh kiếm gãy lúc này thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên không nói nên lời cho mà xem.

Vốn là một thanh kiếm gãy gỉ sét như đồ đồng nát, bây giờ lại lóe lên ánh sáng thần thánh vô cùng.

Vết gỉ sét đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những tia sáng lóe lên như một loại binh khí của thần!

Mặc dù thanh kiếm này là kiếm gãy nhưng lại có thể mang lại cho người ta một hơi thở còn hung hiểm hơn cả kiếm lành!

Trên mặt đất, ngọn lửa giữa hai tay Trịnh Thiểm Dinh đã mở rộng lớn đến nỗi có thể so với hình người.

Hơi thở mục nát kia đã đến cực hạn!

“Phương Vỹ Huyền, chết đi!”

Trịnh Thiểm Dinh nghiến răng đánh ra ngọn lửa kia, hóa thành một con rồng lửa rồi chạy thẳng về phía Phương Vỹ Huyền ở giữa bầu trời.
“Ầm ầm!”

Một cú giật này khiến chỗ đất mà Trịnh Thiểm Dinh đang đứng cũng bị đánh nát!

Sau khi nghe thấy chấn động phía này, không ít người dừng bước quay đầu nhìn về phía không trung xa xa.

Chỉ thấy một con rồng lửa ẩn chức sức mạnh mục nát lao thẳng lên không trung, sắp va chạm vớ Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền lại không hề trốn đi.

“Xong rồi!”

Thấy tình cảnh này, trong lòng mọi người đều xuất hiện suy nghĩ như vậy.

Bị công kích cấp bậc này đánh thẳng mặt, cho dù có là thần tiên cũng phải diệt vong thôi!

Mà ngay giờ phút này, Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên vung thanh kiếm gãy trong tay lên.

“Vèo…”

Âm thanh của kiếm vang lên tận trời cao, xâm nhập vào tâm linh mỗi người!

Thanh kiếm gãy xẹt qua giữa không trung, trên không bỗng xuất hiện một lỗ hổng tối đen!
Chém nứt không gian!

Cùng lúc đó, một kiếm khí trăng lưỡi liềm màu xanh cực lớn xuất hiện!

Kiếm khí trăng lưỡi liềm này nhắm thẳng về phía rồng lửa vọt tới!

Hai người va chạm vào nhau giữa không trung!

“Vυ"t!”

Gần như là trong nháy mắt, kiếm khí trăng lưỡi liềm đã xâm nhập vào trong rồng lửa rồi xẹt qua nó.

Kiếm khí từ trước đến nay chưa từng có chém rồng lửa thành hai nửa.

Trịnh Thiểm Dinh đang đứng dưới nền đất đối mặt với kiếm khí màu lam bay nhanh tới này, mắt mở trừng trừng, hai chân như dính chặt vào mặt đất, không kịp phản ứng lại!