“Trịnh Thanh Huỳnh, anh đúng là người nhu nhược, rõ ràng anh đã đồng ý với em, sẽ gϊếŧ chết tên tạp chủng Phương Vỹ Huyền này! Sẽ giao thi thể Phương Vỹ Huyền cho em xử lý! Anh đúng là thứ vô dụng! Tất cả người nhà họ Trịnh đều là đồ vô dụng!” Hai mắt Dương Yến Xuân đỏ như máu, cất giọng nghẹn ngào quát lên.
Lúc này khuôn mặt cô ta đã méo mó vô cùng, đầu tóc đen hỗn loạn rũ trước mặt, bộ mặt đáng sợ.
“Mấy tháng nay, em làm cho nhà họ Trịnh mấy người nhiều chuyện như thế! Giúp cho nhà họ Trịnh các người mở rộng ảnh hưởng trong giới thương mại nhiều như vậy, kết quả anh lại chẳng làm xong chuyện mà em coi trọng nhất!” Giọng nói của Dương Yến Xuân bén nhọn, nói.
Trịnh Thanh Huỳnh quỳ gối bên cạnh nghiến răng, ngẩng đầu trợn mắt lườm Dương Yến Xuân, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và uy hϊếp. Đã đến lúc này rồi Dương Yến Xuân lại còn nổi điên!
Cô ta không muốn sống thì thôi, đừng kéo gã ta xuống nước!
“Phương Vỹ Huyền, tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết anh! Tôi muốn lột da anh xuống, moi xương của anh ra…” Lúc này, Dương Yến Xuân quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền, điên cuồng quát lớn.
Phương Vỹ Huyền nhìn Dương Yến Xuân đang nổi điên, hơi híp mắt lại, không nói gì.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có giọng nói vô cùng nghẹn ngào của Dương Yến Xuân.
Mọi người đứng phía xa lẳng lặng nhìn Dương Yến Xuân, ánh mắt khác nhau.
Trong mắt bọn họ, Dương Yến Xuân chính là một bà điên vô dụng, điên cuồng.
Cho dù nhà họ Trịnh sắp sụp đổ, một người phụ nữ đi nương nhờ nhà họ Trịnh như cô ta là cái thá gì?
Càng điên khùng thì càng xấu xí.
“Rầm!” Trịnh Thanh Huỳnh nặng nề dập đầu với Phương Vỹ Huyền, lớn tiếng nói: “Đại sư Phương, nhà họ Trịnh chúng tôi bị con ả đê tiện Dương Yến Xuân mê hoặc và xúi giục, mới có thể tùy tiện ra tay với cậu… Xin cậu…”
Trong lòng Trịnh Thanh Huỳnh sợ hãi không thôi, muốn phủi sạch quan hệ với Dương Yến Xuân.
Gã ta chỉ muốn giữ mạng! Gã ta không muốn chết!
Nghe thấy lời của Trịnh Thanh Huỳnh, cả người Dương Yến Xuân chấn động, rồi sau đó nhìn về phía Trịnh Thanh Huỳnh, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, rồi sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Ha ha ha… Trịnh Thanh Huỳnh, quả nhiên tôi không nhìn lầm anh, anh đúng là một kẻ ti tiện bỉ ổi yếu đuối, gì mà cậu cả nhà họ Trịnh, đến con chó cũng không bằng!”
Trịnh Thanh Huỳnh chẳng hề để ý tới lời nói của Dương Yến Xuân, chỉ liên tục dập đầu với Phương Vỹ Huyền. Cảnh tượng này làm trong lòng những vị đại diện các thế gia đang đứng phía xa cảm thán.
Đây chính là kẻ mạnh được tôn sùng trong giới võ đạo!
Chỉ hôm qua, nhà họ Trịnh vẫn là thế gia võ đạo số một Hoài Bắc, trong giới võ đạo Hoài Bắc không có ai dám đắc tội nhà họ Trịnh, tất cả đều tôn kính nhà họ Trịnh, tôn kính đại trưởng lão Trịnh Thiểm Dinh nhà họ Trịnh.
Ban đầu nhà họ Trịnh tưởng rằng họ có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình mà hành hạ Phương Vỹ Huyền đến chết, hơn nữa còn lập uy trước mặt tất cả thế gia Hoài Bắc.
Nhưng kết quả lại là tự vác đá đập chết mình!
Hiện giờ, nhà họ Trịnh đã sụp đổ!
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Dương Yến Xuân điên khùng, ánh mắt rất thờ ơ, mở miệng nói: “Tự làm bậy, không thể sống.”
Nghe câu này, vẻ mặt Dương Yến Xuân khựng lại. Cô ta quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, hai mắt trợn lên, tròng mắt trừng to, cất giọng the thé nói: “Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà anh mãi không chết? Dựa vào đâu mà anh có được thực lực mạnh mẽ hơn người khác?”
Phương Vỹ Huyền chỉ cười nhạt, không nói gì.
Dương Yến Xuân còn muốn nói thêm gì đó.
Lúc này trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh đang quỳ ngay trước mặt Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên đứng dậy.
Ông ta xoay người, hai mắt đỏ như máu, ánh mắt rất kinh khủng, đi về phía Dương Yến Xuân.
Tay phải của ông ta lóe lên tia sáng bạc, bất ngờ xuất hiện một lưỡi liềm.
Nhìn thấy ánh mắt Tứ trưởng lão, có vẻ như Dương Yến Xuân đã cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết, vẻ điên cuồng trên mặt đã biến mất sạch, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
Cô ta vội vàng lùi về sau, cất giọng the thé nói: “Ông muốn làm gì?” Dương Yến Xuân nhìn về phía Trịnh Thanh Huỳnh đang quỳ gối một bên, cầu cứu nói: “Trịnh Thanh Huỳnh! Anh…”
“Bịch!”
Dương Yến Xuân còn chưa nói dứt lời, lưỡi liềm trong tay trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh đã xẹt qua một đường cong trên không trung.
Trên cổ Dương Yến Xuân xuất hiện một vệt máu, cái đầu bay ra ngoài.
Ở vết cắt trên cổ, máu tươi văng tung tóe.
Cơ thể mất đầu còn đứng tại chỗ, một lát sau lắc lư vài cái rồi ngã xuống.
Mà đầu Dương Yến Xuân rơi xuống đất cách đó vài mét, lăn mạnh vài vòng mới dừng lại.
Trong mắt cô ta ngập tràn hoảng sợ và không cam lòng, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng vặn vẹo.
Dù thế nào cô ta cũng không dám tin người gϊếŧ chết mình không phải Phương Vỹ Huyền, mà là người nhà họ Trịnh mà cô ta đi nương nhờ!
Tứ Trưởng lão nhà họ Trịnh nắm chặt lưỡi liềm, chém từng nhát từng nhát vào thi thể mất đầu của Dương Yến Xuân. “Xẹt! Xẹt! Xẹt!”
Từng tiếng từng tiếng chém vang lên, làm người nghe không rét mà run.
Quá tàn nhẫn.
Hai mắt Tứ trưởng lão nhà họ Trịnh đỏ bừng, trong ánh mắt chỉ có sát ý và hận thù.
Ông ta đổ hết mọi hận thù về kiếp nạn mà nhà họ Trịnh gặp phải lên trên người Dương Yến Xuân!
Nếu không phải do con ả Dương Yến Xuân này thì nhà họ Trịnh vốn không chọc vào vị đại thần như Phương Vỹ Huyền!
Phương Vỹ Huyền lẳng lặng nhìn động tác của trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh, trong ánh mắt không có chút gợn sóng.
Hôm nay anh đi vào nhà họ Trịnh, mục đích chính là thanh trừ sạch sẽ mối phiền toái nhà họ Trịnh này.
Dương Yến Xuân và đám võ giả trung tâm nhà họ Trịnh, anh sẽ không tha cho một kẻ nào.
Bởi vậy, mặc dù Tứ trưởng lão nhà họ Trịnh chủ động gϊếŧ Dương Yến Xuân gϊếŧ, cũng vô ích thôi. Phương Vỹ Huyền nắm lấy thanh kiếm ngắn trong tay.
“Oong…”
Một tràng tiếng kiếm vang lên.
Trịnh Thanh Huỳnh quỳ rạp trên đất đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.
Trịnh Thanh Huỳnh cảm nhận được sát ý của Phương Vỹ Huyền, mặt cắt không còn chút máu!
“Đại sư Phương, chúng tôi đã gϊếŧ Dương Yến Xuân, cậu không thể tha cho chúng tôi một con đường sống sao?”
Trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh quay đầu, cầm lưỡi liềm đang vấy máu trong tay, nhìn Phương Vỹ Huyền, giận dữ hét.
Lúc này, khuôn mặt ông ta đã dính đầy máu tươi.
Thi thể Dương Yến Xuân dưới chân ông ta đã bị chém thành từng đoạn, thảm không nỡ nhìn.
Phương Vỹ Huyền nhìn Trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh, mở miệng nói: “Tôi đã cho nhà họ Trịnh các người mấy cơ hội rồi, nhưng các người không chịu quý trọng.” “Còn về Dương Yến Xuân, ông gϊếŧ cô ta chỉ để xả giận, có liên quan gì đến tôi đâu?”
Trong lúc nói, Phương Vỹ Huyền giơ thanh kiếm ngắn trong tay lên.
“Chết tiệt!”
Hai mắt trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh đỏ bừng, dùng chân khí truyền âm nói với những người đại diện các thế gia đang đứng phía xa kia.
“Các vị đạo hữu, nếu mọi người tình nguyện ra tay giúp đỡ, ngày sau nhà họ Trịnh chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ mọi người!”
Nghe thấy câu này, sắc mặt các đại diện đến từ những thế gia kia đều thay đổi.
Đồng thời, ánh mắt họ nhìn về phía trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh giống như nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.
Đã đến lúc nào rồi, ông ta còn cho rằng nhà họ Trịnh vẫn là thế gia võ đạo số một Hoài Bắc sao?
Sau khi chứng kiến được thực lực khủng khϊếp của Phương Vỹ Huyền còn ai dám đứng ra? Còn ai sẽ đứng ra? Huống chi các thế gia lớn ước gì nhìn thấy nhà họ Trịnh sập!
Trước kia nhà họ Trịnh dựa vào sức mạnh mạnh mẽ của mình mà không để ai vào mắt, muốn có được lợi ích gì thì lập tức tạo áp lực lên các thế gia khác.
Những nhà đó giận mà không dám nói gì.
Hiện giờ nhà họ Trịnh gặp nạn, bọn họ không cười nhạo ở đây đã là cố sức nhịn lắm rồi!
Nhìn thấy nhóm người này im lặng không lên tiếng, trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông ta biết, hôm nay nhà họ Trịnh có chạy trời không khỏi nắng.
“Trịnh Nguyên Ân tôi dù có chết cũng phải lột xuống một lớp da của cậu!”
Trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía Phương Vỹ Huyền.
Cùng lúc đó, ông ta làm chân khí trong kinh mạch chảy ngược, Kim Đan trong cơ thể bắt đầu phình to. “Lại muốn tự bạo?”
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ nhúc nhích, nắm chặt thanh kiếm, đánh về phía trước một nhát.
Mũi kiếm xẹt qua hư không, kiếm khí sắc bén chém về phía Trịnh Nguyên Ân.
“Xoạt!”
Giữa không trung, Trịnh Nguyên Ân vốn chẳng kịp né tránh, kiếm khí lập tức xẹt qua eo ông ta!
Trịnh Nguyên Ân còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người đã bị cắt thành hai khúc trên không trung, bay về hai phía.
Trong đó nửa người trên đúng lúc rơi xuống trước mặt Trịnh Thanh Huỳnh.
Trịnh Thanh Huỳnh vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ đến méo mó của Trịnh Nguyên Ân.
“Á…”
Trịnh Thanh Huỳnh sợ đến há to miệng, hét thảm thiết, nửa người dưới đã hoàn toàn mất khống chế.
Bản năng sống đã thúc đẩy gã ta đứng dậy, dùng hết toàn bộ sức mạnh của bản thân, nhanh chóng lùi ra sau bỏ chạy. Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ vươn một lóng tay về hướng Trịnh Thanh Huỳnh đang liều mạng chạy trốn.
Đầu ngón tay lóe lên tia sáng vàng nhạt, lướt qua không trung, nháy mắt xuyên thấu qua ngực trái Trịnh Thanh Huỳnh.
Trịnh Thanh Huỳnh cúi đầu, nhìn thấy trên ngực trái của mình xuất hiện một cái lỗ máu, gã ta há to miệng nhưng lại không phát ra âm thanh gì, rồi ngã vật xuống mặt đất.
Trước khi chết, trong lòng gã ta chỉ có hối hận.
Vì sao lại phải trêu chọc vào loại quái vật như Phương Vỹ Huyền?
Vì sao…
“Nhà họ Trịnh… Hoàn toàn sụp đổ rồi…”
Đám đại diện cho các thế gia đang đứng phía xa nhìn thấy Trịnh Thanh Huỳnh ngã xuống, nhìn thấy cái hố sâu trước mặt, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Nhà họ Trịnh có sức mạnh thâm hậu như vậy, thế mà lại bị một mình Phương Vỹ Huyền phá hủy. Người này… Đúng là hung thần đương thời!
Quá mạnh! Thật sự là quá mạnh!
Người này tuyệt đối không thể trêu chọc!
Chuyện hôm nay nếu truyền ra thì toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ đều sẽ bị rúng động!