“Thời gian gần đây Trần Cao Hạc chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt. Hôm qua lúc cháu gặp Trần Thế Quốc có hỏi một câu, Trần Thế Quốc trả lời úp mở qua loa. Thế nên cháu đoán là có thể gần đây Trần Cao Hạc đang bế quan.” Hàn Minh Lý đáp.
“Bế quan? Không phải mấy năm trước cậu ta vừa đột phá cảnh giới Võ Tôn hay sao? Sao lại bế quan nhanh như vậy?” Hàn Thương Minh nhíu mày hỏi.
“Lần trước khi cháu gặp Trần Cao Hạc là ở núi Bạch Xuyên, tu vi mà khi đó cậu ta thể hiện… Với cảm nhận của cháu, đã có chút gần đến đỉnh cấp Võ Tôn.” Hàn Minh Lý trầm giọng nói.
“Đỉnh cấp Võ Tôn à…” Hàn Thương Minh chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Nhà họ Trần đúng là có phúc lớn mà, có một yêu nghiệt như vậy.”
Hàn Minh Lý cúi đầu, không nói gì.
Trước năm mười lăm tuổi, gã cũng được xem như là thiên tài, có danh tiếng không nhỏ trong giới võ đạo Hoài Bắc. Nhưng từ sau một vụ tai nạn giao thông, Trần Cao Hạc như biến thành một người khác, tu vi đột nhiên tăng mạnh, trong vòng hai năm đã đột phá từ Tiên Thiên cấp năm lên cảnh giới Tông Sư, thời gian ba năm, đột phá từ cảnh giới Tông Sư đến cảnh giới Võ Tôn.
Bắt đầu từ đó, danh tiếng của Trần Cao Hạc vang xa, chèn ép một đám được gọi là thiên tài võ đạo tới mức không thở nổi.
Mà trong đám thiên tài bị chèn ép này, người khó chịu nhất chính là Hàn Minh Lý.
Trong giới võ đạo Hoài Bắc, thực lực của nhà họ Trần và nhà họ Hàn tương đương nhau, hai nhà cũng luôn coi đối phương như kẻ địch giả tưởng, bất kỳ phương diện nào cũng muốn so sánh với nhau.
Nhất là thế hệ trẻ, càng là một điểm mà hai bên coi trọng nhất.
Trước năm mười lăm tuổi, nhà họ Hàn chiếm ưu thế vững chắc. Lúc đó Trần Diệc Khang và Trần Cao Hạc của nhà họ Trần đều lộ ra thiên phú bình thường, xem ra đến cả cơ hội đột phá đến cảnh giới Tông Sư cũng không có.
Còn nhà họ Hàn, thiên phú của hai anh em Hàn Minh Lý và Hàn Thương Thiết đều không tồi, nhất là Hàn Minh Lý, gần mươi lăm tuổi gã đã là võ giả Tiên Thiên cấp mười, tu vi vượt xa Trần Cao Hạc khi đó.
Nhưng sau khi Trần Cao Hạc gặp tai nạn giao thông, Hàn Minh Lý đã bị bỏ xa.
Trần Cao Hạc đứng vững ở đỉnh chóp của thế hệ trẻ giới võ đạo Hoài Bắc, nhìn xuống tất cả những người trẻ tuổi ở Hoài Bắc.
Tuy rằng Hàn Minh Lý và Trần Cao Hạc, còn cả Trịnh Thanh Huỳnh cùng được xưng là ba cậu chủ Hoài Bắc, nhưng trong lòng Hàn Minh Lý biết rõ, danh hiệu này được được định ra từ thực lực của ba thế gia lớn, không phải là thực lực cá nhân. Nếu như định ra theo thực lực, Hàn Minh Lý và Trịnh Thanh Huỳnh vốn không cùng cấp bậc với Trần Cao Hạc.
Bây giờ Trần Cao Hạc đã là cường giả gần đến đỉnh cấp của cảnh giới Võ Tôn, còn Hàn Minh Lý đến cả đỉnh của cảnh giới Tông Sư cũng chưa sờ đến, thậm chí còn có chút xa không với tới.
Đây chính là sự chênh lệch thiên phú.
Hàn Minh Lý rất phẫn nộ, rất không cam lòng, nhưng cuối cùng chỉ đành chấp nhận hiện thực.
Lúc này tiếng thở dài của Hàn Thương Minh vào tai của Hàn Minh Lý càng trở nên chói tai hơn.
Dường như Hàn Thương Minh đã phát hiện tâm trạng của Hàn Minh Lý không ổn định, quay người nhìn về phía Hàn Minh Lý, nói: “Minh Lý, không cần suy nghĩ nhiều, cháu đã làm rất tốt rồi. Loại yêu nghiệt như Trần Cao Hạc ngàn năm khó gặp, đúng lúc nhà họ Hàn chúng ta đυ.ng phải, cũng không còn cách nào.” “Bây giờ nhà họ Trịnh sụp đổ, chính là thời cơ tốt để nhà họ Hàn chúng ta trèo lêи đỉиɦ… Nhưng xem ra Trần Cao Hạc cũng sắp đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, đến lúc đó bên phía nhà họ Trần…” Hàn Minh Lý ngẩng đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trên mặt Hàn Thương Minh lộ ra một nụ cười bí hiểm, nói: “Trần Cao Hạc, chúng ta có thể tìm người đối phó.”
“Tìm người đối phó? Nếu như cậu ta đột phá cảnh giới Võ Thánh, chúng ta còn có thể tìm ai để đối phó với cậu ta…” Đôi mắt Hàn Minh Lý trợn to, nói được nửa câu, sắc mặt chợt thay đổi.
Gã đột nhiên hiểu được ý nghĩ của Hàn Thương Minh.
Phương Vỹ Huyền!
Phương Vỹ Huyền có thể đánh bại Trịnh Thiểm Dinh, đương nhiên cũng có thể đánh bại Trần Cao Hạc!
Nếu như nghĩ ra cách để Phương Vỹ Huyền và Trần Cao Hạc khai chiến, nhà họ Hàn bọn họ sẽ có thể ngồi hưởng lợi! Lúc này, Hàn Minh Lý đột nhiên nhớ ra, ban đầu lúc ở núi Bạch Xuyên, hình như Trần Cao Hạc và Phương Vỹ Huyền từng xảy ra va chạm…
“Vâng, Đại trưởng lão, cháu biết phải làm thế nào rồi!” Hàn Minh Lý hơi phấn khích mà nói.
“Vậy thì đi làm đi, chú tin tưởng năng lực của cháu.” Hàn Thương Minh xua tay, nói.
“Nhất định cháu sẽ không để cho Đại trưởng lão thất vọng.” Hàn Minh Lý xoay người, cúi chào Hàn Thương Minh.
…
Phương Vỹ Huyền đứng ở dưới ký túc xá, đợi khoảng mười lăm phút đã thấy Tống Kiều Ngọc vội vã chạy về phía anh.
“Thật, thật ngại quá, để cậu chờ lâu rồi.” Tống Kiều Ngọc chạy đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, thở hổn hển nói.
Bởi vì vận động mạnh nên khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô ta có chút ửng hồng. “Đi thôi, đi ăn cơm.” Phương Vỹ Huyền xoay người đi.
“Ừ, cậu muốn ăn cái gì nào?” Tống Kiều Ngọc hỏi.
“Cái gì cũng được, có thể no bụng là được.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Vậy… đi căng tin trường nhé? Tôi vừa lấy được thẻ sinh viên, có thể quẹt thẻ ở căng tin.” Tống Kiều Ngọc nói.
“Được.” Phương Vỹ Huyền nói.
Sau đó, dựa vào bảng chỉ dẫn ở trên đường, hai người đã nhanh chóng đi tới căng tin gần nhất.
Bởi vì một số chuyên ngành đã khai giảng nên trong căng tin có không ít sinh viên.
Trong căng tin có rất nhiều chủng loại đồ ăn, Phương Vỹ Huyền cầm thẻ sinh viên của Tống Kiều Ngọc quẹt lấy mấy món thịt không chút khách khí, tốn hai mươi mấy tệ.
Khi Phương Vỹ Huyền bưng khay ăn ngồi xuống trước mặt Tống Kiều Ngọc, đôi mắt đẹp của Tống Kiều Ngọc trợn lên. “Cậu ăn được nhiều như vậy à?” Tống Kiều Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Thật ra tôi còn có thể ăn nhiều hơn, tiếc là khay ăn không chứa nổi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“… Không sao, chờ cậu ăn xong chỗ này, nếu như còn muốn ăn thì đi lấy tiếp cũng được.” Tống Kiều Ngọc cười nói.
Phương Vỹ Huyền không nói thêm gì nữa, bắt đầu cắm đầu ăn.
Trong lúc ăn cơm, Phương Vỹ Huyền không nói lời nào.
Nhưng vẻ đẹp của Tống Kiều Ngọc đã thu hút sự chú ý của phần lớn nam sinh ở trong căng tin.
Tiên nữ hạ phàm!
Sau khi nhìn thấy Tống Kiều Ngọc, ánh mắt của rất nhiều nam sinh không thể nào dời đi được nữa.
Đồng thời, cũng có không ít người bắn ánh mắt lên người Phương Vỹ Huyền.
“Má nó, ngồi mặt đối mặt ăn cơm với một cô gái như vậy mà thằng nhóc này còn vùi đầu ăn lấy ăn để, không ngẩng đầu lên lần nào? Đây là ý gì? Không thích phụ nữ?” “Ôi, vị trí kia nhường cho tôi thì tốt biết mấy! Chắc chắn tôi sẽ không ăn miếng cơm nào, cứ thế nhìn chằm chằm vào mặt của tiên nữ kia ở khoảng cách gần như vậy…”
“Cậu hơi buồn nôn rồi đấy, nếu như là tôi, có thể tôi sẽ lựa chọn nói chuyện phiếm với cô ấy, co giãn hợp lý…”
Không ít nam sinh bắt đầu thì thầm nghị luận.
Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu nhìn Tống Kiều Ngọc một cái, phát hiện cô ta khá ung dung, hình như đã quen với việc bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn vào.
“Cô là người ở đâu?” Phương Vỹ Huyền ăn xong một cái đùi gà, ngẩng đầu hỏi.
“Quê tôi là một thị trấn nhỏ ở vùng Hoài Bắc xa xôi, tên là thị trấn Phúc La, chắc cậu chưa từng nghe đến nơi này đâu nhỉ?” Tống Kiều Ngọc nói.
“Ừ, chưa từng nghe nói, hoàn cảnh ở đó thế nào?” Tay trái của Phương Vỹ Huyền cầm lên một cái bánh bao nhân thịt, nhét vào trong miệng. “Rất đẹp, sông núi đan xen, khi còn bé tôi thích đi bắt cá con ở con suối trước cửa nhà lắm…” Hai tay Tống Kiều Ngọc chống cằm, cả khuôn mặt là vẻ hồi ức.
“Nói như vậy là cô còn từng làm ruộng?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Đương nhiên! Người nhà tôi dựa vào làm ruộng để bán lương thực, chu cấp cho tôi đi học bao nhiêu năm nay đó! Hàng năm về nghỉ hè, tôi đều sẽ giúp đỡ…” Tống Kiều Ngọc đáp.
“Tôi cũng rất thích làm ruộng, tôi còn có một vườn rau.” Phương Vỹ Huyền nói.
Nghĩ tới vườn rau, trái tim Phương Vỹ Huyền hơi siết lại.
Trước khi rời khỏi Hoài Bắc, anh giao cho Cơ Hiểu Nguyệt chăm sóc vườn rau giúp anh, cũng không biết đã chăm sóc thế nào rồi.
Vườn rau đó là tâm huyết của anh, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.
“Cậu còn có vườn rau cơ à?” Đôi mắt đẹp của Tống Kiều Ngọc mở to, con ngươi đen nhánh tỏa sáng lấp lánh. “Đúng vậy, có điều bây giờ giao cho người khác chăm sóc rồi. Nhưng nếu có cơ hội, tôi có thể tặng cậu hai cây rau xanh, thuần tự nhiên không thuốc trừ sâu, vô cùng an toàn.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Được!” Tống Kiều Ngọc gật đầu.
Sau khi Phương Vỹ Huyền cắm đầu ăn một lúc nữa mới ngẩng đầu nói: “Cậu cũng học cấp ba ở thị trấn Phúc La luôn à?”
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi đến thành phố lớn như vậy đó. Hôm qua lúc vừa xuống tàu hỏa, tôi thật sự cực kỳ kích động…” Tống Kiều Ngọc hăng hái kể cho Phương Vỹ Huyền nghe tâm trạng của cô ta lúc đó.
Mà khi nghe thấy câu trả lời của Tống Kiều Ngọc, ánh mắt của Phương Vỹ Huyền hơi lấp lóe một chút.
Lại một lát sau, đồ ăn trong khay ăn của Phương Vỹ Huyền đã được giải quyết hết.
Phương Vỹ Huyền đứng dậy, nhận lấy thẻ sinh viên của Tống Kiều Ngọc, lại tiếp tục đi về phía cửa sổ bán đồ ăn. Nhân lúc Phương Vỹ Huyền rời đi, một nam sinh cũng coi như đẹp trai đi đến trước mặt Tống Kiều Ngọc.
“Đàn em này, chào em. Anh là Cao Thanh Tùng, là hội trưởng Hội Sinh viên trường mình, năm nay học năm ba.” Nam sinh mỉm cười nói.
Tống Kiều Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cao Thanh Tùng hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì không?”
“À, anh chỉ muốn hỏi đàn em xem, em có hứng thú gia nhập Hội Sinh viên của bọn anh không? Vốn dĩ cần phải thi vào, nhưng nếu như em có nguyện vọng, bây giờ anh có thể để em gia nhập hội luôn.” Cao Thanh Tùng nói.