Tần Ảnh Huân đứng ở một bên thấy cảnh này lập tức thay đổi sắc mặt.
Thông qua tiếng động, uy lực ẩn chứa trong cú đấm này không thấp.
Chỉ có điều Phương Vỹ Huyền nhận một đấm trước mặt không hề phản ứng, hơn nữa còn không lùi ra phía sau nửa bước.
Phương Vỹ Huyền bỏ tay vào trong khói đen, bỗng kéo cái bóng trong sương mù u tối ra, sau đó vung một cái ra phía sau.
“Ầm!”
Bóng dáng ấy nặng nề va vào trên vách tường đằng sau, khiến cho vách tường xuất hiện vết nứt.
Người này chính là người tộc Huyền Minh, chỉ có điều lúc này trên mặt đã đeo mặt nạ quỷ.
Phương Vỹ Huyền xoay người, từ từ đi qua.
Người đàn ông đeo mặt nạ chỉ cảm khắp người từ trên xuống dưới đều đau đớn.
Anh ta không ngờ anh ta đeo mặt nạ đối đầu Phương Vỹ Huyền cũng không có cơ hội nào. Mặt nạ rơi xuống, trong ánh mắt người đàn ông đầy vẻ hoảng sợ.
Phương Vỹ Huyền đi đến trước mặt người đàn ông ngồi xổm xuống.
Toàn thân người đàn ông run lên, hai tay nắm chặt, còn muốn ra tay với Phương Vỹ Huyền.
Nhưng động tác của Phương Vỹ Huyền càng nhanh, trong nháy mắt đã đặt lên trên mặt nạ quỷ của người đàn ông.
“Răng rắc.”
Mặt nạ quỷ lập tức nứt ra.
“A…”
Người đàn ông chỉ cảm thấy trên mặt đau đớn, ngã quỵ xuống đất, hét lên một cách thê lương, toàn thân co quắp.
Phương Vỹ Huyền nắm tóc anh ta, nhấc cả người anh ta lên.
“Nói cho tôi biết, là ai phái người ám sát Tần Lăng Thường?” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng hỏi.
Lúc nói chuyện, hai mắt Phương Vỹ lóe lên một tia sáng đỏ mờ nhạt.
Người đàn ông lập tức không hét nữa, vẻ mặt dại ra. “Là tộc trưởng phái tôi ám sát Tần Lăng Thường…” Người đàn ông mở miệng trả lời.
Nghe được câu trả lời này, Phương Vỹ Huyền cau mày, hỏi tiếp: “Hiểu rõ bao nhiêu về Tần Lăng Thường?”
“Không biết, tất cả tình báo về người phụ nữ này đều là tộc trưởng cung cấp cho tôi… Tôi chỉ có một nhiệm vụ là hạ cổ với Tần Lăng Thường.” Người đàn ông nói.
Xem ra ý nghĩa bắt được người đàn ông này cũng không lớn.
Đương nhiên tất cả tình báo đều nằm trong tộc trưởng trong miệng người đàn ông này.
Phải tìm bàn tay tội ác phía sau màn, phải tìm được tộc trưởng tộc Huyền Minh trước.
“Tên gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Ô Minh Huy.” Người đàn ông đáp.
“Tên tộc trưởng là gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi tiếp.
“Ô Tinh Hãn.” Ô Minh Huy đáp.
“Đại bản doanh của tộc Huyền Minh ở đâu?” Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt, hỏi vấn đề mấu chốt nhất. “Ở khu Tây Nam…” Ô Minh Huy đang nói, bỗng thay đổi sắc mắt, ánh mắt căng thẳng.
Phương Vỹ Huyền híp mắt, lập tức đưa tay phải ra, ngón tay chỉ lên trán Ô Minh Huy.
Vệt trắng lóe lên, thần thức Phương Vỹ Huyền lập tức tiến vào trong linh hồn của Ô Minh Huy.
Mà lúc này Phương Vỹ Huyền lại nhìn thấy một sức mạnh như dao sắc đang cắt vào linh hồn Ô Minh Huy.
Phương Vỹ Huyền lập tức dùng thần thức đánh vào nguồn sức mạnh này.
“Ầm.”
Nguồn sức mạnh này trong nháy mắt bị Phương Vỹ Huyền đánh tan.
Nhưng linh hồn Ô Minh Huy đã bị cắt một nửa.
Tổn thương trong linh hồn đều không thể đảo ngược.
Linh hồn Ô Minh Huy bị chém một nửa, không có cách nào chữa trị.
Phương Vỹ Huyền rút thần thức ra, hai mắt Ô Minh Huy trước mắt trợn lên, trong mắt không còn thần sắc.
Mặc dù anh ta vẫn hít thở, nhưng anh ta đã mất đi năng lực suy nghĩ và hoạt động, không khác người chết mấy. “Bên trong linh hồn quả nhiên vẫn giữ lại dấu ấn… Hơn nữa giấu rất sâu, trước đó vậy mà tôi không phát hiện.” Phương Vỹ Huyền cau mày rồi đứng dậy.
Tần Ảnh Hân đi lên phía trước, nhìn Ô Minh Huy ngây người như phỗng hỏi: “Anh Phương, anh ta…”
“Người này đã tàn phế, xử lý anh ta đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Cùng lúc đó, trong vùng núi vắng vẻ của một khu Tây Nam.
Trong phòng đá, một ông lão đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc như dao.
Người này chính là tộc trưởng tộc Huyền Minh, Ô Tinh Hãn.
“Minh Huy xảy ra vấn đề rồi… Mình chỉ bảo cậu ta thương lượng với Vu Thần Giáo thôi, đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Ô Tinh Hãn nghiêm túc, đi qua đi lại trong phòng đá.
Trên linh hồn của mỗi một người tộc Huyền Minh ông ta đều để lại dấu ấn.
Tác dụng của dấu ấn này ngoại trừ đề phòng người trong tộc phản bội, tác dụng lớn nhất chính là ông ta có thể nhanh chóng biết tình huống của mỗi một người trong tộc. Ngay vừa nãy, ông ta cảm nhận được dấu ấn trong linh hồn Ô Minh Huy chấn động dữ dội, sau đó bỗng tan biến.
Tình huống như thế rất rõ ràng là Ô Minh Huy đã rơi vào tay kẻ địch, hơn nữa bị ép nói ra chuyện không nên nói, từ đó khiến dấu ấn nổ tung.
Ô Tinh Hãn thắc mắc là vì sao Ô Minh Huy lại xảy ra chuyện?
Anh ta đi tới Hoài Bắc, căn cứ của Vu Thần Giáo, thương lượng chuyện hợp tác với Vu Thần Giáo.
Bây giờ Vu Thần Giáo đang cầu tộc Huyền Minh trở về, chắc chắn sẽ không cần thiết ra tay với Ô Minh Huy.
Nói cách khác, toàn bộ quá trình Ô Minh Huy tới Hoài Bắc thương lượng hợp tác với Vu Thần Giáo đều không có nguy hiểm.
Điều này nói rõ Ô Minh Huy xảy ra chuyện rất có thể là bởi vì chuyện khác.
Chuyện khác…
Ô Tinh Hãn rất nhanh nhớ tới một công việc hơn hai tháng trước đã nhận. Chủ thuê là một nhân vật lớn, mà mục tiêu ám sát cũng là một nhân vật lớn.
Ô Tinh Hãn vốn không muốn nhận nhiệm vụ kia, bởi vì tính nguy hiểm thực sự quá lớn, không biết sao điều kiện chủ thuê nói thực sự quá phong phú, cuối cùng Ô Tinh Hãn vẫn không chống đỡ được sự mê hoặc, nhận lấy việc này.
Sau đó ông ta phái Ô Minh Huy tinh thông cổ thuật nhất trong đám thanh niên, đi trước hạ cổ cho nhân vật mục tiêu…
Tuyệt đối không ngờ đã hoàn thành nhiệm vụ hạ cổ, nhưng khi Ô Minh Huy liên hệ với cổ trùng để kiểm soát sự bùng phát của cổ độc thì đã xảy ra một vấn đề lớn.
Mối liên hệ của Ô Minh Huy với cổ trùng bị người ta chặt đứt, hơn nữa còn bị lần ra vị trí.
Ở tình huống như vậy, Ô Hãn Tinh lập tức ra lệnh cho Ô Minh Huy rời khỏi bản địa, trở về trong tộc. Chẳng qua mặc dù nhiệm vụ này không hoàn thành trọn vẹn, chủ thuê vẫn giao một nửa điều kiện đã nói trước đó cho Ô Tinh Hãn.
Chuyện này đã qua hơn hai tháng, Ô Tinh Hãn đã gác nó qua một bên.
Cũng không ngờ hôm nay sau hơn hai tháng thì Ô Minh Huy lại xảy ra chuyện lớn.
Điều này nói rõ hậu quả chuyện này đưa tới đã bắt đầu lên men.
Việc này quả nhiên không dễ nhận.
Thân phận nhân vật mục tiêu quả thực quá tôn quý, chuyện nguy hiểm như vậy dòng họ của họ chắc chắn sẽ không giảng hòa.
Ô Tinh Hãn càng nghĩ càng nhíu mày thật sâu.
Ông ta đi qua đi lại trong phòng đá, lòng chìm xuống.
Ông ta có hơi hối hận.
Lúc trước còn bị lợi ích làm mê muội.
Loại tranh đấu cấp bậc thế gia này, ông ta không nên cuốn vào.
Một lần cuốn vào, phiền phức không ngừng.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích. Việc đã đến nước này, vẫn phải nghĩ cách giải quyết mới được.
Bây giờ tộc Huyền Minh và Vu Thần Giáo đang thương lượng chuyện hợp tác, chuẩn bị làm chuyện lớn.
Tuyệt đối không thể phân tâm quá nhiều lên những chuyện khác.
“Haizz, Minh Huy không còn… Bây giờ cũng không biết nhà họ Tần biết được bao nhiêu chuyện…” Ô Tinh Hãn lần nữa ngồi lại trên chiếu, hai mắt nhắm nghiền, cưỡng ép mình bình tĩnh lại, tự suy nghĩ đối sách giải quyết.
Sau gần mười phút, hai mắt Ô Tinh Hãn mở ra, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Trước tiên liên lạc với chủ thuê ban đầu… Bọn họ chắc chắn hiểu rõ tình huống của nhà họ Tần…”
Phương Vỹ Huyền ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà Tần Ảnh Huân, uống tách trà Tần Ảnh Huân pha.
“Trà này khẳng định không phải thuần tự nhiên, vị chưa đủ thuần túy, vị khói lửa quá nặng.” Phương Vỹ Huyền uống một hớp rồi đánh giá. “Xin lỗi, anh Phương, nếu ngài không thích trà này, tôi lập tức sai người đổi cho anh loại khác…” Tần Ảnh Huân vội nói.
Phương Vỹ Huyền khoát tay áo nói: “Không cần, tôi chỉ tùy tiện nói tí thôi.”
Tần Ảnh Huân nghiêm túc hỏi: “Anh Phương, bây giờ tôi nên làm sao? Hiện tại Ô Minh Huy đã biến thành người thực vật… Manh mối cũng đứt đoạn.”
Phương Vỹ Huyền bắt chéo hai chân, nhìn Tần Ảnh Huân nói: “Nhà họ Tần đắc tội ai, chẳng lẽ trong lòng Tần Hải Minh không cân nhắc? Tôi nhớ lúc Tần Lăng Thường trúng cổ, còn có người liên lạc với Tần Hải Minh bàn điều kiện mà? Như vậy mà vẫn không thể xác định mục tiêu?”
Nghe được vấn đề này, Tần Ảnh Huân nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Anh Phương, trong lòng ông nội thật ra có đối tượng nghi ngờ… Nhưng theo tình huống trước mắt thì hoàn toàn không có chứng cứ, không thể làm bất cứ chuyện gì.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.
Anh có thể hiểu tình huống đó.
“Dù Ô Minh Huy đã tàn phế, nhưng manh mối cũng không đứt.” Phương Vỹ Huyền nói.
Tần Ảnh Huân thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền hỏi: “Anh Phương, ý của anh là…”
“Hôm nay người Ô Minh Huy gặp, nếu như tôi không đoán sai thì có lẽ là người của Vu Thần Giáo. Có từng nghe nói cái tên Vu Thần Giáo chưa?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Vu Thần Giáo… Hình như là một giáo tông hoạt động trong khu Giang Nam Hoài Bắc? Tôi từng nghe nói rồi, nhưng không hiểu sâu lắm.” Tần Ảnh Huân đáp.