Mà Hạ Vi Vãn, lúc này cũng đã nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, nhíu chặt lại mày đẹp.
Chàng trai này là sao đây? Theo dõi cô ta sao?
Thấy Phương Vỹ Huyền nhìn chằm chằm vào cô ta, trong tay còn cầm một cây kem, Hạ Vi Vãn không hiểu sao cảm thấy ghê tởm.
Tên này chính là một tên biếи ŧɦái chăng?
Hạ Vi Vãn lập tức dừng tay, không đàn tiếp nữa, đứng dậy rời đi.
“Đang nghe hay, sao đột nhiên lại ngừng rồi?” Phương Vỹ Huyền có hơi nghi ngờ, nhưng cũng không quá để ý, ăn kem, chậm rãi đi về phía trước.
Sau giờ tan học buổi chiều, Lý Vũ Kiêu vội vã chạy lên lầu, tìm thấy Phương Vỹ Huyền nói: “Đại ca, hôm nay là ngày đầu tiên tôi trở thành đàn em của anh, để tôi mời anh ăn một bữa cơm, có được không?”
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, anh đồng ý cho Lý Vũ Kiêu trở thành đàn em lúc nào? Tiếp đó, Lý Vũ Kiêu cũng kéo cả Lưu mập mạp tới.
“Đại ca à, nể chút mặt mũi, ăn một bữa cơm đi.” Lý Vũ Kiêu bám dai như đỉa nói.
Đối với chuyện ăn cơm, Phương Vỹ Huyền gần như là ai đến cũng không từ chối.
“Ăn cơm cũng được thôi, nhưng tôi không nhận đàn em.” Phương Vỹ Huyền nói.
Hành vi thu nhận đàn em này, chỉ có học sinh trung học mười mấy tuổi mới có thể làm được.
Một người già gần năm ngàn tuổi giống như Phương Vỹ Huyền, đúng là khó mà làm được trò trẻ con này.
Lý Vũ Kiêu thấy Phương Vỹ Huyền đồng ý thì cực kỳ vui sướиɠ.
Đối với anh ta mà nói, Phương Vỹ Huyền có nhận anh ta làm đàn em hay không cũng không phải là vấn đề, chỉ cần anh ta có thể thường xuyên xuất hiện chung với Phương Vỹ Huyền, thì chẳng cần phải nói gì, người khác cũng sẽ cho rằng anh ta là anh em của Phương Vỹ Huyền. Ba người cùng đi ra ngoài trường, đã có một chiếc xe Porsche Cayenne đỗ ở bên ngoài.
“Đại ca, mời lên xe.” Lý Vũ Kiêu giống như một tay sai vặt, mở cửa xe cho Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp ngồi trên xe của Lý Vũ Kiêu, rời đi.
Mấy phút sau, Hạ Vi Vãn cũng đi ra từ cổng trường, ngồi lên một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh ở ven đường.
Một cô gái tóc ngắn ngồi trên xe, chính là Hạ Tuyết Nhan đi theo ông cụ Hạ câu cá ở bên cạnh Lệ Giang ngày đó.
“Chị, sao chị lại ở đây?” Hạ Vi Vãn nhìn thấy Hạ Tuyết Nhan hỏi.
“Đúng lúc chị đi ra ngoài làm việc, vừa mới trở về, cho nên tiện đường tới đây đón em, cũng nhân thể xem em học ở trường mới thế nào.” Hạ Tuyết Nhan nói.
Hạ Vi Vãn khẽ lắc đầu, nói: “Thật ra em không thích ngôi trường này lắm.” “Sao thế? Ông nội nói đây chính là trường trung học tốt nhất thành phố Giang Hải đó.” Mắt đẹp của Hạ Tuyết Nhan trợn to, hỏi.
Nhớ lại chuyện gặp phải Phương Vỹ Huyền ngày hôm nay, sắc mặt Hạ Vi Vãn lập tức xấu đi, nhưng cô ta cũng không muốn nói ra.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Vi Vãn, Hạ Tuyết Nhan căng thẳng ngược lại, gấp giọng hỏi: “Vi Vãn, có phải ở trường bị ai bắt nạt không? Em mau nói cho chị biết, chị sẽ ra mặt giúp em!”
Hạ Vi Vãn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Thật ra cũng không có gì…”
“Em mau nói đi! Em chính là cành vàng lá ngọc của nhà họ Hạ chúng ta, sao có thể để cho người khác bắt nạt chứ?” Hạ Tuyết Nhan bắt lấy hai vai Hạ Vi Vãn, nói.
“Haiz, có lẽ em đã gặp phải một tên biếи ŧɦái…” Hạ Vi Vãn thở dài, nói.
“Cái gì? Biếи ŧɦái? Cậu ta đã làm gì với em? Cậu ta tên là gì? Bây giờ chị sẽ đi tóm cổ cậu ta!” Hạ Tuyết Nhan nghe xong, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, nói xong lập tức định kéo cửa xe ra xuống xe. Hạ Vi Vãn vội vàng giữ chặt Hạ Tuyết Nhan, nói: “Chị, không nghiêm trọng như vậy đâu. Với cả, ở một chỗ như trường học này, thì ai có thể ra tay với em chứ?”
Hạ Tuyết Nhan nghe xong mới bình tĩnh lại. Nghĩ đến em gái là võ giả Tiên Thiên bậc chín, thiên phú võ đạo còn tốt hơn cô ấy nhiều, ở trường vốn không ai có đủ khả năng có thể bắt nạt được em gái.
“Vậy em nói xem tên biếи ŧɦái kia, cuối cùng đã làm gì?” Hạ Tuyết Nhan hỏi.
Hạ Vi Vãn bèn nói ra chuyện đã gặp phải ngày hôm nay.
“Đúng là đồ lưu manh không biết liêm sỉ! Lại còn dám còn dám to gan trắng trợn theo dõi em? Sao lúc ấy em không dạy dỗ cho cậu ta một trận?” Nghe xong lời nói của Hạ Vi Vãn, Hạ Tuyết Nhan giận dữ nói.
“Dù gì em cũng vừa mới chuyển trường tới đây chưa bao lâu, muốn khiêm tốn một chút, không muốn chọc thêm nhiều chuyện như vậy…” Hạ Vi Vãn nói. “Vậy để chị giúp em! Buổi trưa ngày mai, chị đến nhà ăn của trường em, đến lúc đó em chỉ cần chỉ ra tên biếи ŧɦái kia, chị sẽ lập tức dạy dỗ cậu ta giúp em.” Hạ Tuyết Nhan nói.
“Chị, hay là thôi đi… Anh ta cũng chưa làm gì em mà…” Hạ Vi Vãn nhỏ giọng nói.
“Còn phải chờ cậu ta làm gì em mới được hay sao? Tuyệt đối không được! Loại nguy hiểm ngầm này nhất định phải loại bỏ đầu tiên!” Hạ Tuyết Nhan thẳng thắn mà nói.
…
Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên xe Lý Vũ Kiêu, đúng lúc gặp phải một đèn xanh đèn đỏ thời gian khá lâu, xe ngừng lại.
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đinh Thanh Trúc xách một chiếc túi xách, đang đi qua ở trên một bên lối đi bộ.
Phản ứng của Phương Vỹ Huyền rất nhanh, lập tức muốn đóng cửa sổ xe lại. Nhưng phản ứng của Lưu mập mạp còn nhanh hơn, đã lên tếng gọi: “Cô Đinh!”
Đinh Thanh Trúc nghe thấy tiếng gọi, nhìn về phía bên Phương Vỹ Huyền, mắt đẹp hiện lên chút ngạc nhiên, đi lên trước hỏi: “Chào các em, các em định đi đâu đây?”
Lưu mập mạp đang định trả lời, nhưng đột nhiên đùi lại bị Phương Vỹ Huyền nhéo, đau đớn khiến cho cậu ta hít vào một hơi.
“Chúng em đi ăn cơm, cô Đinh cô có muốn đi cùng không?” Lý Vũ Kiêu nhìn thấy Đinh Thanh Trúc, hai mắt tỏa sáng hỏi.
Đinh Thanh Trúc nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền, vui vẻ đồng ý: “Được chứ, dù sao cũng đang định đi ăn cơm một mình, nhiều người như vậy thì càng vui hơn.”
“Cô Đinh, mau lên xe.” Lý Vũ Kiêu cực kỳ vui mừng, lập tức mở cửa xe.
Là một thành phần háo sắc, Lý Vũ Kiêu đã sớm tìm hiểu hết về dàn gái xinh của trường trung học Giang Hải, mỗi một người ở đâu, anh ta đều biết rất rõ. Ví dụ như Đinh Thanh Trúc, mặc dù cô ấy dạy lớp mười hai, cũng chưa từng gặp qua Lý Vũ Kiêu, nhưng Lý Vũ Kiêu lại biết cô ấy.
“Bạn học này, em là…” Ngồi ở sau xe, Đinh Thanh Trúc nhìn Lý Vũ Kiêu hỏi.
“Em là Lý Vũ Kiêu lớp 11/1, sang năm chính là học sinh của cô Đinh.” Lý Vũ Kiêu tự giới thiệu.
“À.” Đinh Thanh Trúc hơi gật đầu.
Đinh Thanh Trúc liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, phát hiện Phương Vỹ Huyền đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn để ý tới cô ấy
“Các em định đi ăn ở đâu?” Đinh Thanh Trúc hỏi.
“Đến một nhà hàng thật ngon ạ, hôm nay là ngày đầu tiên em trở thành đàn em của đại ca Phương Vỹ Huyền, cho nên em mời khách.” Lý Vũ Kiêu nói không lựa lời.
“Đại ca? Đàn em?” Mày đẹp của Đinh Thanh Trúc nhíu lại, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, ánh mắt kỳ lạ. Phương Vỹ Huyền cũng lười giải thích. Một lát sau, xe dừng lại ở trước cửa một nhà hàng.
“Đại ca, anh đừng thấy bên ngoài nhà hàng này bình thường, chứ mùi vị món ăn ở đây cực kỳ tốt. Tôi vốn đã đặt chỗ ở khách sạn năm sao, nhưng nghĩ lại, vẫn quyết định đưa mọi người tới chỗ này.” Lý Vũ Kiêu nói.
Đây là một nhà hàng cơm Tàu, bảng hiệu và vẻ ngoài nhà hàng đều khá xưa cũ, hẳn là một nhà hàng lâu đời.
Lý Vũ Kiêu dẫn theo Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp đi vào trong nhà hàng.
Đại sảnh của tầng một rất lớn, tổng cộng có ba mươi bàn tất cả, gần như đều đã ngồi đầy người.
“Nhà hàng này không có phòng, cũng không thể đặt bàn trước. Có điều, cha tôi là anh em với ông chủ của nhà hàng này, cho nên tôi vẫn có thể lấy được một bàn.” Lý Vũ Kiêu cười đắc ý nói.
Anh ta dẫn đám người Phương Vỹ Huyền đi đến một bàn khá khuất tầm nhìn, ngồi xuống. Một người đàn ông đầu trọc đeo tạp dề đi tới, nhìn thoáng qua Đinh Thanh Trúc, trong mắt hiện lên một sự ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Vũ Kiêu, cháu đã tới rồi?”
“Chú Ngưu, cháu đưa anh em và cô giáo của cháu tới đây ăn cơm, chú đưa hết đồ ăn ngon nhất ở đây lên đi, để cho bọn họ nếm thử tài nghệ nấu ăn của chú.” Lý Vũ Kiêu khí phách nói.
“Không thành vấn đề, mọi người cứ ngồi trước đi, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi.” Chú Ngưu nói xong, xoay người rời đi.
Lý Vũ Kiêu đứng lên, rót trà cho đám người Phương Vỹ Huyền nói: “Ở đây lên đồ ăn nhanh lắm, sẽ không chờ lâu đâu.”
Phương Vỹ Huyền gật đầu, nhìn quanh bốn phía.
Khung cảnh của nhà hàng này rất ồn ào, không ít thực khách đang vung tay uống rượu, tiếng kêu la rất lớn.
Đinh Thanh Trúc nhìn Phương Vỹ Huyền, mắt đẹp chớp chớp nói: “Bạn học Phương Vỹ Huyền, hôm qua em lại nghỉ một buổi à, tôi nghe thấy chủ nhiệm lớp của em có vẻ rất bất mãn với em ở trong văn phòng đó.” “Quên xin nghỉ.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Em tiếp tục như vậy sẽ không được đâu, mặc dù thành tích thi thử của em lần trước rất tốt, nhưng vì nhà trường chấn chỉnh phong cách học tập, nên vẫn sẽ ghi tội xử phạt em.” Đinh Thanh Trúc nói.
Phương Vỹ Huyền nhún vai, vô cùng thản nhiên.
Thấy Phương Vỹ Huyền không hề để ý, mày đẹp của Đinh Thanh Trúc nhăn lại, đang định nói thêm gì đó.
Nhưng lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu lên đồ ăn.
Giống như lời của Lý Vũ Kiêu nói, tốc độ lên đồ ăn của nhà hàng này rất nhanh, chưa tới mười phút, đã bày đầy cả bàn.
“Vũ Kiêu, cháu và các bạn cứ từ từ ăn, ăn không đủ thì lại gọi thêm, những món này đều là món ăn tiêu biểu trong nhà hàng của chú đó, mùi vị chắc chắn sẽ ngon.” Chú Ngưu nói.
Sau đó Phương Vỹ Huyền cũng bắt đầu ăn. Mùi vị của các món ăn trên bàn đúng là không tồi, Phương Vỹ Huyền ăn rất ngon.
“Đại ca, để chúc mừng hôm nay chúng ta chính thức trở thành anh em, khui một chai rượu được chứ?” Lý Vũ Kiêu nói với Phương Vỹ Huyền.
“Tôi đã nói, tôi không phải là đại ca của cậu, tôi chỉ tới ăn một bữa cơm thôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Lý Vũ Kiêu cười ha ha, tìm nhân viên phục vụ, bảo cô ta lấy hai chai rượu tới đây.
Rất nhanh, người phục vụ đã mang theo hai chai rượu thủy tinh đi tới.
“Đây là cốc.” Người phục vụ đặt bốn cái cốc ở trên bàn cơm.
Lý Vũ Kiêu dùng đồ mở nắp mở nắp rượu ra, sau đó rót rượu vào bốn cái cốc, bưng một ly cho Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền khẽ lắc đầu nói: “Tôi không uống rượu.”