Gần trăm người cùng hô những lời này, âm thanh vô cùng vang dội.
Đám người Lý Vũ Kiêu ngồi ở bên trong xe, chỉ cảm thấy cả chiếc xe đều đang chấn động, trái tim kinh hoàng không ngừng.
Bị cả trăm tên côn đồ cầm gậy sắt vây quanh, cảnh tượng như vậy, cho dù ngay cả trong phim cũng thấy nhiều, huống chi là ở ngoài đời?
“Tôi, để tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, với cả bảo cha tôi phái người tới đây…” Mặt Lý Vũ Kiêu không còn chút máu, lấy ra điện thoại ra muốn gọi số, nhưng tay lại run cực kỳ, điện thoại cũng không cầm chắc, rơi xuống đất.
“Để tôi gọi.” Thịt trên mặt Lưu mập mạp đều đang run lên, lấy di động từ trong túi quần ra.
Phương Vỹ Huyền đè tay cậu ta lại nói: “Không cần báo cảnh sát đâu, tôi sẽ giải quyết bọn họ.”
Đối với Phương Vỹ Huyền mà nói, báo cảnh sát sẽ còn sinh ra nhiều phiền phức hơn. “Phương Vỹ Huyền, có bản lĩnh thì cút xuống đây! Đừng có như con rùa nhỏ rúc ở trong đó nữa, tao cho mày thời gian mười giây, nếu còn không xuống xe, tao sẽ đập nát xe của mày!” Tên đàn ông để đầu đinh hô lớn.
Phương Vỹ Huyền vươn tay, muốn mở cửa xe ra.
“Phương Vỹ Huyền, em tuyệt đối không được xuống xe! Xung quanh nhiều người như vậy, một mình em sao có thể…” Đinh Thanh Trúc bắt lấy cánh tay Phương Vỹ Huyền, sắc mặt tái nhợt nói.
Cô ấy biết thân thủ của Phương Vỹ Huyền rất tốt, nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, hơn nữa tất cả đều cầm côn sắt trong tay, Phương Vỹ Huyền chỉ có một mình, sao có thể lấy một địch trăm?
“Mọi người ngồi yên ở trong xe là được, tôi sẽ trở lại nhanh thôi.” Phương Vỹ Huyền bỏ tay của Đinh Thanh Trúc ra, đẩy cửa xe ra, xuống xe. Đầu đinh nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuống xe, nhếch miệng cười to, lộ ra hàm răng vàng của gã.
“Nhóc con, coi như mày có bản lĩnh.”
Phương Vỹ Huyền nhìn đầu đinh, hỏi: “Các người là ai phái tới?”
Đầu đinh rút một điếu thuốc lá từ trong túi ra, dùng bật lửa châm lên nói: “Hôm nay chúng tao, phải báo thù cho đại ca Lý!”
“Nói cách khác, các anh là do Lý Hòa Phúc phái tới?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nói.
“Không chỉ có đại ca Lý, chúng tao còn muốn báo thù cho đại ca đầu trọc nữa!” Một tên thanh niên tóc nhuộm vàng đứng dậy, lớn tiếng nói.
Nhìn đám côn đồ ở trước mắt này, Phương Vỹ Huyền chỉ cảm thấy có hơi không kiên nhẫn.
Ra tay với đám người này, thậm chí anh còn cảm thấy hơi hổ thẹn.
“Chẳng lẽ đại ca các anh không nói với các anh, tôi mạnh bao nhiêu sao? Sao các anh còn muốn…” Sắc mặt Phương Vỹ Huyền bất đắc dĩ nói. “Chó má! Mày cho là tao sẽ tin mấy lời đồn đại bên ngoài đó sao? Đó chắc chắn là tin tức giả con khốn Lệ Trúc Hiên kia cố ý thả ra, mục đích chính là muốn khiến cho chúng tao thấy sợ! Một người đánh bốn mươi mấy người ư? Hôm nay hai xã đoàn lớn bọn tao dẫn theo cũng phải một trăm người tới đây, cho dù mày có là thần tiên cũng trốn không thoát đâu!” Đầu đinh nhổ một bãi nước bọt ở bên cạnh, sau đó ném điếu thuốc ở trong miệng xuống đất, hung tợn dùng chân dậm tắt, ngẩng đầu trừng mắt với Phương Vỹ Huyền, ánh mắt tàn nhẫn.
Chỉ cần đêm nay bắt lấy được Phương Vỹ Huyền, là gã đã có thể đủ nổi danh trong thế giới ngầm thành phố Giang Hải, đến lúc đó là có thể đường hoàng ngồi lên vị trí của Lý Hòa Phúc, trở thành đại ca mới của xã đoàn. Mà tên tóc vàng ở bên cạnh, cũng nghĩ như vậy.
“Một kẻ vô dụng thì vẫn là vô dụng. Một đám vô dụng, thì vẫn là vô dụng thôi. Đạo lý này anh cũng không hiểu sao?” Phương Vỹ Huyền nói.
Nghe thấy câu đó, sắc mặt mấy người Lý Vũ Kiêu ngồi trên xe đều thay đổi.
Quả nhiên, sau khi tóc vàng và đầu đinh nghe thấy những lời này, sắc mặt đều thay đổi, lập tức nâng côn sắt lên đập về phía đầu Phương Vỹ Huyền!
Hai người bọn họ vừa ra tay, đám tay chân đằng sau cũng đồng loạt xông lên.
“Này… Đại ca chắc chắn sẽ bị loạn côn đánh chết mất thôi.” Vẻ mặt Lý Vũ Kiêu sầu thảm, nói.
“Không được, nhất định phải báo cảnh sát!” Đinh Thanh Trúc lấy điện thoại ra, đang định bấm gọi. “Bịch!”
Nhưng cũng vào lúc này, ngoài cửa sổ xe truyền đến một tiếng vang lớn, cùng với từng đợt tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Đinh Thanh Trúc nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy tất cả đám lưu manh ở trước người Phương Vỹ Huyền đều ngã rạp xuống trên mặt đất, côn sắt lóe sáng cũng đều rơi la liệt đầy đất.
“Này, này cũng quá mạnh rồi…” Lý Vũ Kiêu vẫn luôn chú ý Phương Vỹ Huyền, lúc này đôi mắt trợn vô cùng lớn.
Anh ta nhìn thấy Phương Vỹ Huyền chỉ dùng một quyền, đã đấm bay cả đám người đang lao về phía anh, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Tình cảnh ấy, anh ta có thể khắc ghi cả đời!
Quá siêu! Quá chấn động!
Sau một quyền này của Phương Vỹ Huyền, đám tay chân khác đang muốn nhằm về phía anh, đều sững sờ ngay tại chỗ.
Thậm chí bọn họ còn chưa nhận ra được là có chuyện gì, chỉ nghe thấy một hồi tiếng kêu thảm thiết, sau đó đầu đinh và đám anh em kia của gã đã ngã hết xuống đất không dậy nổi. “Còn muốn lên không?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía tóc vàng ở bên cạnh, mỉm cười hỏi.
Tóc vàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy một đám anh em đều đã ngã xuống đất, trong mắt chỉ có kinh hãi.
“Tao, tao…” Gã đã sợ rồi, gã muốn chạy.
Nhưng hôm nay đã đâm lao là phải theo lao, lúc này nếu như gã chạy trốn, đừng nói gì đến chuyện đại ca xã đoàn, thậm chí còn hết đường tung hoành nữa mất.
Thế nên, vẫn phải lên!
“Các anh em, đừng để bị nó dọa sợ, tiếp tục lên!” Tóc vàng cố gắng bình tĩnh hô.
“Lên, đánh chết nó!”
Lại thêm một đám tay chân xông lên.
“Haiz.” Phương Vỹ Huyền thở dài, chân đi về phía trước một bước.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, trên nền mặt bê tông quốc lộ xuất hiện một khe nứt, lao thẳng tới dưới chân đám đàn em này.
“Á…”
Đám đàn em này kêu lên thành tiếng, bị dọa sợ tới mức lập tức tản ra bên cạnh. Tóc vàng thấy một màn như vậy, hoảng sợ ngay tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm!
“Má ơi… Rốt cuộc đại ca có phải là người Trái Đất hay không vậy.” Lý Vũ Kiêu mở to miệng, tròng mắt cũng mở lớn muốn rơi ra ngoài.
Mà Lưu mập mạp mặc dù đã từng thấy qua thân thủ của Phương Vỹ Huyền, nhưng lúc này cũng khϊếp sợ không nói nên lời.
Lúc trước dù Phương Vỹ Huyền có mạnh như thế nào, thì cũng chỉ là công phu tay chân, biển diễn ra cũng chỉ là sức mạnh.
Nhưng mà bây giờ, Phương Vỹ Huyền thể hiện ra… Không chỉ có mỗi sức mạnh.
Một quyền đánh bay mấy chục người, một đạp khiến cho trên mặt bê tông nứt ra hơn mười mét.
Như vậy đã vượt xa khỏi nhận thức của cậu ta đối với thế giới rồi.
Lúc này, hai bên đường lớn có mấy chiếc xe Jeep lái tới, dừng lại ở bên ngoài xe van. Cửa xe mở ra, Lệ Trúc Hiên mặc tây trang màu đen xuống xe, dẫn theo một đám đàn em, đi về phía Phương Vỹ Huyền.
“Cậu Phương, tôi đã tới muộn, những người này cứ giao cho tôi xử lý đi.” Lệ Trúc Hiên đi tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, nói.
Phương Vỹ Huyền cười như không cười nhìn Lệ Trúc Hiên, không nói gì.
Nhìn thấy vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền, trong lòng Lệ Trúc Hiên trầm xuống.
Lệ Trúc Hiên đang chơi trò gì, Phương Vỹ Huyền liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Đơn giản chính là muốn mượn đao gϊếŧ người, nhân cơ hội để tạo uy.
Hành tung của Phương Vỹ Huyền, dĩ nhiên là cô ấy cố ý để lộ ra. Như vậy sẽ dẫn tới thế lực của hai nhà trả thù. Lúc Phương Vỹ Huyền uy hϊếp thế lực hai nhà này rồi, cô ấy sẽ xuất hiện nhận lấy, được tiếng tốt là cứu hỏa, thật ra là ngồi ngư ông đắc lợi. Bây giờ cô ấy nhận về mình là đã có thể lập uy, lại có thể khiến cho bên ngoài tưởng rằng cô ấy và Phương Vỹ Huyền là quan hệ hợp tác.
Phương Vỹ Huyền cũng không quá thích bị người khác gài bẫy.
“Cô muốn xử lý chuyện này, thì hẳn là cô đã tới sớm một chút.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Cậu Phương, lúc tôi vừa nhận được tin đã lập tức chạy tới rồi, chỉ là…” Dưới cái nhìn chằm chằm của Phương Vỹ Huyền, Lệ Trúc Hiên chỉ cảm thấy cả người mình đều giống như bị nhìn thấu, càng nói càng không tự tin.
“Chỉ là gì? Giữa đường tắc xe? Hay là trước khi xuất phát bụng không thoải mái nên đi toilet?” Phương Vỹ Huyền giễu cợt nói.
Sắc mặt Lệ Trúc Hiên tái nhợt, cô ấy biết Phương Vỹ Huyền đã nhìn thấu ý đồ của cô ấy.
Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói: “Đừng thử gài bẫy tôi, cũng đừng gây thêm phiền phức cho tôi, nhưng cô đã làm cả hai chuyện chỉ trong một lần.” Lệ Trúc Hiên cắn môi, không dám nói lời nào.
Phương Vỹ Huyền nhìn Lệ Trúc Hiên, khẽ nhíu mày nói: “Đêm nay cô thu hoạch lớn như vậy, tôi bị cô coi như tay sai, thì cũng nên thu chút lợi ích chứ nhỉ.”
Trên trán Lệ Trúc Hiên đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh hỏi: “Cậu Phương, cậu muốn gì? Chỉ cần trong phạm vi năng lực của chúng tôi…”
“Nội đan của yêu thú, cô phải đưa cho tôi ít nhất là mười viên nội đan của yêu thú. Mặt khác, tôi và cô không có bất kỳ quan hệ hợp tác nào, đừng lại thử dùng chút trí khôn đó của cô để lợi dụng tôi. Nếu không, tôi sẽ không cho cô cơ hội nữa đâu” Phương Vỹ Huyền nói.
“Nội đan của yêu thú?” Lệ Trúc Hiên nhất thời hơi ngây người, bởi vì cô ấy không biết đây là thứ gì.
Nhưng cô ấy biết, cô ấy nhất định phải đồng ý, nếu không chắc chắn sẽ chọc giận Phương Vỹ Huyền. “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị tốt nội đan yêu thú mà cậu cần, đưa tới tận tay cậu, nhất định sẽ khiến cho cậu Phương hài lòng.” Lệ Trúc Hiên cong lưng, cúi người với Phương Vỹ Huyền.
Xung quanh hoàn toàn im lặng.
Lệ Trúc Hiên cúi người khom lưng, đám đàn em ở phía sau cô ấy cũng khom lưng theo.
Còn đám người tóc vàng kia đã sớm bị dọa sợ đến mức hai chân nhũn ra, nói không nên lời.
Ba thế lực lớn mạnh nhất của thế giới ngầm thành phố Giang Hải, ở trước mặt Phương Vỹ Huyền, ngay cả đầu cũng nâng không nổi.