“Anh Vũ, đại ca của tôi không lăn lộn trong giới này, anh ấy là học sinh lớp 12 của trường chúng tôi.” Lý Vũ Kiêu bật cười.
“Haha, nếu không lăn lộn thì sao cậu quen anh ta, nhận anh ta là đại ca?” Hồng Tịnh Vũ cười nhạt.
“Bởi vì… tôi rất ngưỡng mộ anh ấy.” Lý Vũ Kiêu liếc Phương Vỹ Huyền rồi nói.
Anh ta thường nhớ đến màn trình diễn thần kỳ của Phương Vỹ Huyền khi một mình đối mặt với gần trăm tên côn đồ cầm côn sắt vào đêm hôm đó, quá chấn động.
“Ngưỡng mộ?” Hồng Tịnh Vũ liếc nhìn Phương Vỹ Huyền, phát hiện dáng người Phương Vỹ Huyền rất gầy, hiển nhiên đánh nhau không tốt. Mặc đồng phục học sinh, anh trông không giống một người giàu có, cũng không có khí thế gì trông chỉ giống một học sinh bình thường.
Người như vậy, có gì đáng để ngưỡng mộ? Nhưng Hồng Tịnh Vũ cũng không nói gì, anh ta chỉ ngồi xuống cùng mấy người bạn được mời đến, nói: "Hôm nay bạn tôi mời khách, KTV này là của gia đình cậu ta, mọi người cứ gọi món gì tùy ý, không cần khách sáo.”
Nghe vậy nhóm thanh niên lêu lổng này hoan hô vui vẻ, không chút ngại ngùng, cầm micro bắt đầu gào thét.
Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, thấy có hơi ồn ào.
Khi Lý Vũ Kiêu nhìn thấy vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền không ổn, anh ta nhanh chóng bước tới nói nhỏ: "Đại ca, tôi chỉ mời có một mình anh Vũ … Tôi cũng không biết anh ta sẽ đưa nhiều người đến như vậy, nếu đại ca thấy ồn ào, tôi sẽ đổi cho anh sang phòng bao khác nhé?”
Lúc này, Hồng Tịnh Vũ đi tới cầm theo một chai rượu ngoại trên tay, tiến lại gần hỏi: “Tiểu Kiêu, không phải cậu nói hôm nay mời thêm mấy bạn học cùng lớp ư? Chẳng lẽ chỉ có hai người bọn họ thôi sao? Không có ai khác à?” “Có thể họ vẫn đang trên đường đến, chắc sắp đến rồi?” Lý Vũ Kiêu nói.
Lý Vũ Kiêu vừa nói xong, cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Một nhóm học sinh mặc đồng phục bước vào.
Bốn chàng trai và sáu cô gái.
Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua thấy có cả Vu Ánh Hà trong nhóm người, ánh mắt nghi ngờ.
Tại sao cô ấy ở đây?
Hồng Tịnh Vũ ở bên cạnh cũng nhìn thấy Vu Ánh Hà xinh hơn hẳn những cô gái khác một bậc, hai mắt loé sáng.
Mục đích chủ yếu anh ta đến đây hôm nay là để làm quen tán tỉnh mấy em gái này.
“Đại ca, tôi gọi Vu Ánh Hà tới đó, tôi nói với cô ấy rằng anh cũng sẽ đến, vậy nên cô ấy đã đồng ý.” Lý Vũ Kiêu nói.
Đây là lần đầu tiên Vu Ánh Hà đến những nơi như thế này, có hơi rụt rè nên vừa bước vào phòng riêng, cô ấy đã tìm kiếm bóng dáng của Phương Vỹ Huyền. Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, Vu Ánh Hà vui mừng và bước nhanh tới chỗ anh.
“Anh Vỹ Huyền!” Vu Ánh Hà ngồi xuống bên cạnh Phương Vỹ Huyền.
“Em có nói với mẹ hôm nay em sẽ về nhà trễ không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Vâng, vừa rồi em đã mượn di động của bạn cùng lớp để gọi cho bà ấy.” Vu Ánh Hà nói.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Hồng Tịnh Vũ có hơi âm trầm.
Cô gái xinh đẹp này thực sự có quan hệ với Phương Vỹ Huyền sao? Hơn nữa dường như mối quan hệ của họ còn rất thân thiết!
“Tiểu Kiêu, cậu không giới thiệu cho tôi một cô gái xinh đẹp như vậy sao?” Hồng Tịnh Vũ nhìn Lý Vũ Kiêu hỏi.
“À?” Lý Vũ Kiêu sững sờ, sở dĩ anh ta gọi cho Vu Ánh Hà là vì biết Vu Ánh Hà và Phương Vỹ Huyền có quan hệ không bình thường.
Nhưng ánh mắt của Hồng Tịnh Vũ, rõ ràng là có để ý cô ấy. Lý Vũ Kiêu không biết phải làm sao, đành nhìn Phương Vỹ Huyền.
“Đại ca…”
“Tiểu Kiêu, tôi khuyên cậu không nên gọi cậu ta là đại ca, nếu không người ta sẽ cười nhạo khi thấy cậu đi theo một ông chủ như vậy đấy.” Nhìn bộ dạng như tay sai của Lý Vũ Kiêu, Hồng Tịnh Vũ càng thêm không cam chịu trong lòng, không nhịn được nói.
Sắc mặt Lý Vũ Kiêu hơi thay đổi, nói: “Anh Vũ, tôi đã nói rồi, tôi…”
"Tiểu Kiêu, cậu ta còn quá trẻ lại còn là một học sinh đang đi học ở trường, làm sao có tư cách làm đại ca của cậu được? Cậu ta không giúp được gì cho cậu đâu. Mà tôi, người đã lăn lộn trong giới này, thật sự có thể che chở cho cậu. Dù cậu có bị ai bắt nạt ở trong trường đi chăng nữa, tôi cũng có thể ra mặt giúp cậu, cậu gây hoạ, tôi cũng có thể sử dụng mối quan hệ của mình dọn dẹp cho cậu, chỉ những người như tôi mới xứng đáng làm đại ca.” Hồng Tịnh Vũ nói xong, khinh thường liếc Phương Vỹ Huyền xong lại chuyển sang nhìn Vu Ánh Hà. “Em gái, em có thể giới thiệu về bản thân mình được không? Tên anh là Hồng Tịnh Vũ, rất vui được làm quen với em.” Hồng Tịnh Vũ mỉm cười.
Nhìn thấy hình xăm trên cổ của Hồng Tịnh Vũ, Vu Ánh Hà có hơi sợ hãi, nghiêng người về phía Phương Vỹ Huyền.
Thấy vậy sắc mặt Hồng Tịnh Vũ tối sầm lại, liếc nhìn Phương Vỹ Huyền rồi hừ lạnh một tiếng, cầm ly rượu bước tới chỗ một nhóm học sinh khác.
Nếu không phải nể mặt vị kim chủ Lý Vũ Kiêu này, anh ta đã trở mặt thẳng luôn rồi!
“Đại ca, anh Vũ… Tính cách của anh ấy là như thế đấy, anh đừng để trong lòng.” Lý Vũ Kiêu vội vàng giải thích vì sợ Phương Vỹ Huyền tức giận.
“Không sao đâu, dù sao thì tôi cũng đã ăn no, chuẩn bị đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
…
Đứng trước một nhóm học sinh khác, Hồng Tịnh Vũ rất được săn đón. Chủ yếu đây là một vài đàn em do Hồng Tịnh Vũ mang đến, họ đều khen ngợi lấy lòng anh ta, khiến mấy học sinh tin thật.
Sau một hồi tán gẫu về những sự tích anh dũng của Hồng Tịnh Vũ, bốn học sinh nam kia nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ, hy vọng một ngày nào đó sẽ trở thành một đại ca ngoài xã hội như Hồng Tịnh Vũ.
Những bạn nữ kia cũng cười liên tục bởi lời ngon tiếng ngọt trêu chọc của đám đàn em anh ta.
Trong cuộc trò chuyện, Hồng Tịnh Vũ liên tục rót rượu cho các cô gái, ngay sau đó các cô gái dần dần đỏ mặt, mắt lờ đờ mê ly.
“Xem ra đêm nay vẫn có thu hoạch.” Vẻ da^ʍ tà lóe lên trong mắt Hồng Tịnh Vũ.
Nhưng anh ta lại liếc nhìn Vu Ánh Hà đang ngồi cách đó không xa, trong lòng vẫn không cam lòng.
So với những cô gái trước mặt, Vu Ánh Hà tốt hơn rất nhiều, cả về ngoại hình lẫn khí chất. Nhưng Vu Ánh Hà vẫn ngồi bên cạnh Phương Vỹ Huyền không nhúc nhích.
“Chúng ta đi thôi.” Ngồi một lúc, Phương Vỹ Huyền đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Anh Vỹ Huyền, em muốn đi vệ sinh trước.” Vu Ánh Hà nói.
“Được rồi.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.
Vu Ánh Hà vừa nắm tay cầm mở cửa phòng riêng thì đúng lúc một nhóm côn đồ vừa từ phòng riêng đối diện đi ra.
Người đứng đầu là một người đàn ông tóc húi cua, người gã ta toả ra mùi rượu nồng nặc.
Tóc húi cua nhìn thấy Vu Ánh Hà bước ra khỏi cửa, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhanh chóng vươn tay nắm lấy Vu Ánh Hà.
Vu Ánh Hà hét lên vì bị doạ, vội vàng quay về phòng riêng.
“Sao vậy?” Lý Vũ Kiêu sửng sốt hỏi.
Vu Ánh Hà chạy lại bên cạnh Phương Vỹ Huyền, sắc mặt tái nhợt nói: “Em gặp…” Cô ấy chưa kịp nói xong thì cửa phòng riêng đã bị đẩy mạnh ra.
Người đàn ông húi cua liếc nhìn toàn bộ những người trong phòng riêng, sau đó nhìn chằm chằm vào Vu Ánh Hà, cười gằn từng tiếng: “Cô gái nhỏ, đi với anh đây đi, anh có thể trả tiền cho em.”
Trong phòng riêng có người đang hát, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều dừng lại.
Người đàn ông húi cua có khuôn mặt đỏ bừng ốm yếu, xem ra anh ta không chỉ uống rượu mà còn dùng thuốc.
“Này! Anh nói vậy là có ý gì? Ở đây toàn là bạn bè với bạn học của tôi!” Lý Vũ Kiêu bước lên phía trước, giận dữ nói.
“Cậu là cái thá gì? Đến lượt cậu nói chuyện ở đây à?” Sau lưng tóc húi cua là đám đàn em đầy dữ tợn trong mắt, trừng mắt nhìn Lý Vũ Kiêu.
Lý Vũ Kiêu sợ tới mức cả người run lên, đứng tại chỗ nói: “Tôi, cái KTV này là do cha tôi mở ra!” “Cha cậu? Cậu biết tôi là ai không? Cho dù cha cậu ở trước mặt tôi, cũng phải kính cẩn lễ phép!” Húi cua cười xuỳ chế nhạo nói.
Nói xong liền nhìn về phía Vu Ánh Hà đang đứng bên cạnh Phương Vỹ Huyền, liếʍ môi nói: “Cô bé, anh nói lại lần nữa, em đến phòng riêng chơi với anh, đừng làm anh tức giận."
Cả người Vu Ánh Hà run rẩy trốn sau lưng Phương Vỹ Huyền, không dám nói.
Lúc này, Hồng Tịnh Vũ cách đó không xa chú ý tới cử động của Phương Vỹ Huyền, ánh mắt anh ta xem thường, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Phương Vỹ Huyền đó, thậm chí không dám nói một lời, chỉ đứng ngây người ở đó.
Đại ca kiểu gì thế này?
Bây giờ là cơ hội của anh ta.
Chỉ cần anh ta đứng lên giải quyết vấn đề, cho dù là Lý Vũ Kiêu hay Vu Ánh Hà, họ nhất định sẽ lau mắt mà nhìn anh ta, những học sinh xung quanh sẽ càng tôn sùng anh ta hơn. Nghĩ vậy, Hồng Tịnh Vũ gương giương tự đắc đứng lên với vẻ mặt tự mãn.
“Anh Vũ định ra tay rồi kìa! Chắc chắn tên đầu húi cua đó sẽ gặp xui xẻo!”
“Đúng vậy, anh Vũ là đại ca trùm sỏ trong khu vực này, anh ấy chắc chắn sẽ giải quyết tên đầu húi cua kia!”
“Anh Vũ đẹp trai quá…”
Nhóm học sinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hồng Tịnh Vũ, vẻ mặt vui mừng, ánh mắt sáng rực.
Hồng Tịnh Vũ đi đến trước mặt đầu húi cua nói: “Người anh em, anh làm thế này không hợp lý chút nào? Cô bé đó là bạn cùng lớp của bạn tôi, em ấy vẫn còn nhỏ. Anh muốn tìm phụ nữ, thì tìm những người phụ nữ chuyên chức kia đi.”
Tên đầu húi cua nhìn Hồng Tịnh Vũ, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, gã ta hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là Hồng Tịnh Vũ từ hội Thanh Nham, lăn lộn trong chỗ này chắc đều biết tôi nhỉ? Ai cũng phải nể tình gọi tôi một tiếng anh Vũ.” Hồng Tịnh Vũ nói một cách lạnh nhạt với vẻ mặt tự tin.