Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 761: Tên khốn kia ra rồi



Sau khi trải nghiệm thủ đoạn ma quỷ của Phương Vỹ Huyền, Liễu Tiên San sao còn có gan có ý đồ với Phương Vỹ Huyền?

Cô ta vốn chẳng phải đối thủ của Phương Vỹ Huyền!

Ban đầu khi cô ta nhìn thấy giải thưởng một trăm triệu đôla, mục tiêu là một người đàn ông trẻ tuổi bình thường, cô ta còn cảm thấy món tiền này thật dễ nuốt.

Nhưng cuối cùng giờ đây cô ta đã hiểu rõ, vì sao người đàn ông trước mặt lại đáng giá với giải thưởng một trăm triệu đôla.

Thực lực của người đàn ông này có lẽ còn mạnh hơn cả thầy cô ta!

“Một trăm triệu đôla tiền thưởng, ngoại trừ cô ra chắc là còn rất nhiều người ngo ngoe rục rịch nhỉ?” Phương Vỹ Huyền nói.

“Ừm… Nghe nói có không ít sát thủ hàng đầu bảng đen ra mặt.” Liễu Tiên San nói.

“Bảng đen?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày.
“Chính là bảng xếp hạng đơn những người có thực lực trên dark web, những người có thể lên đầu bảng chính là lính đánh thuê và sát thủ nổi tiếng thế giới.” Liễu Tiên San nói.

“Cô xếp thứ mấy trên bảng đen?” Đột nhiên Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Sáu mươi bảy.” Liễu Tiên San trả lời với giọng điệu hơi tự hào

“Xem ra bảng đen này không có sức thuyết phục, thế mà cô còn có thể lên được bảng.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nói.

Liễu Tiên San tức giận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.

Dù sao cô ta đứng trước mặt Phương Vỹ Huyền đúng là chẳng có tư cách để giãy giụa.

Phương Vỹ Huyền nhìn Liễu Tiên San, sau một lúc tự hỏi, anh lại vươn ngón tay ra điểm lên trán Liễu Tiên San một chút.

Liễu Tiên San giật mình, cảm giác cơ thể như có dòng điện chạy qua.
“Anh, anh làm gì tôi?” Sắc mặt Liễu Tiên San tái nhợt, hỏi.

“Để lại một ấn chú trên hồn phách của cô, bây giờ chỉ cần tôi có ý định một chút, thì cô sẽ lập tức hồn phi phách tán.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng trả lời.

Sắc mặt Liễu Tiên San trở nên trắng bệch.

Cô ta biết, tính mạng của cô ta đã nằm trong tay Phương Vỹ Huyền.

“Anh cần tôi làm gì?” Liễu Tiên San run lên, hỏi.

“Tạm thời thì chưa, cô đi trước đi, lúc tôi cần cô đương nhiên sẽ tìm cô.” Phương Vỹ Huyền nói.

Liễu Tiên San đứng lên, cảm giác xương cốt giống như tan ra thành từng mảnh, cả người không còn sức.

Phương Vỹ Huyền mở cửa phòng, để cô ta đi ra ngoài.

Sau đó Vương Duyên Tú ở ngoài phòng khách đã nhìn thấy Liễu Tiên San mặt trắng bệch tóc tai ướt nhẹp mồ hôi, lảo đảo bước ra ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh hồn bạt vía của Liễu Tiên San, Vương Duyên Tú không kìm được mà bước lên, hỏi: “Cháu ơi… Cháu gái, cháu không sao chứ?”

“Cô ta không sao đâu, để cô ta đi đi.” Liễu Tiên San không trả lời, Phương Vỹ Huyền ở phía sau trả lời thay.

Vương Duyên Tú nhìn Phương Vỹ Huyền, lại nhìn Liễu Tiên San nói: “Vỹ Huyền, làm vậy không tốt lắm đâu, đã trễ thế này rồi, sao để con gái một thân một mình về nhà… Để nó ở lại đây một đêm không được sao?”

“Đương nhiên không được.” Phương Vỹ Huyền nói.

Liễu Tiên San bước chầm chậm ra cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Vương Duyên Tú nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, ánh mắt có hơi trách cứ, nói: “Vỹ Huyền à, cháu đừng trách dì nói cháu, thái độ của cháu với bạn gái thật sự không tốt, còn nữa, hai đứa… Phải kiềm chế một chút.”
Nhớ lại tiếng động mới vừa nghe được, gương mặt Vương Duyên Tú hơi đỏ lên.

Bây giờ người trẻ tuổi đều to gan thế sao?

Phương Vỹ Huyền biết Vương Duyên Tú hiểu lầm, nhưng anh không muốn giải thích nhiều, quay người đi về phòng.

Trong phòng vẫn còn mùi hương trên người của Liễu Tiên San, Phương Vỹ Huyền nhíu mày, mở cửa sổ ban công cho thông gió.



Quân đội Giang Nam, khu nhà bộ đội.

Trong phòng khách, một ông cụ và hai người trẻ tuổi ngồi ăn cơm trên bàn.

Hạ Tuyết Nhan vừa ăn cơm vừa âm thầm quan sát Hạ Vi Vãn.

Cô ấy luôn cảm thấy hôm nay Hạ Vi Vãn có hơi ít lời, cảm xúc bất thường.

“Vi Vãn, em sao vậy?” Hạ Tuyết Nhan mở miệng hỏi.

Hạ Vi Vãn có hơi thất thần, nghe thấy chị gọi thì lấy lại tinh thần, hỏi: “Chị, có chuyện gì sao?”

“Chị hỏi em sao vậy!” Hạ Tuyết Nhan nhíu mày, nói.
“Em… Em không sao.” Hạ Vi Vãn cúi đầu, lí nhí trả lời.

Cô ta là một Võ giả Tiên Thiên bậc chín, dạy dỗ tên biếи ŧɦái Phương Vỹ Huyền không thành công, ngược lại còn bị Phương Vỹ Huyền sỉ nhục một phen, nhục nhã mất mặt thế nào chứ? Loại chuyện này sao cô ta dám nói ra?

“Chắc chắn là em có chuyện!” Hạ Tuyết Nhan đặt chén xuống, đáp lời.

Hạ Tư Không nhìn thoáng qua Hạ Vi Vãn, nói: “Vi Vãn, ở đây không có người ngoài, nếu cháu gặp chuyện gì khó khăn cứ nói ra, chúng ta có thể giúp cho cháu.”

Hạ Vi Vãn ngẩng đầu, khuôn mặt căng tức đỏ bừng, nhưng sau đó cô ta lại cúi đầu, thở dài.

“Chị biết rồi! Có phải cái tên biếи ŧɦái kia… Lại làm gì em hay không?” Hạ Tuyết Nhan đột nhiên đập bàn, đứng bật dậy.

“Tuyết Nhan!” Hạ Tư Không trừng mắt nhìn Hạ Tuyết Nhan một cái, để cô ấy bình tĩnh lại.
Hạ Vi Vãn do dự mãi, cuối cùng vẫn kể những chuyện đã xảy ra sáng nay.

“Thế mà tên khốn Phương Vỹ Huyền kia lại nói chị em mình đầu óc ngu si tứ chi phát triển? Chị…” Hạ Tuyết Nhan tức muốn hộc máu, gần như muốn bẽ gãy đôi đũa trong tay!

“Phương Vỹ Huyền?”

Hạ Tư Không ngồi ở giữa bàn, nghe thấy tên này thì chau mày.

“Chính là Phương Vỹ Huyền đã từng gặp ở gần Lệ Giang!” Hạ Tuyết Nhan tức giận, nói.

Sắc mặt Hạ Tư Không hơi thay đổi

Ông ta không quên cảnh tượng kỳ lạ đã mình đã thấy vào ngày đó.

Trên mặt sông đột nhiên có một đống xác cá chết lớn, Phương Vỹ Huyền từ dưới sông bước lên, thế mà quần áo trên người lại không có một vết nước…

Lúc ấy ông ta đã cảm thấy người này không thể nào là người thường!

“Vi Vãn, ngày mai chúng ta gọi anh Hi Hưng cùng đến trường, để anh ấy xả giận cho chúng ta!” Hạ Tuyết Nhan nói.
“Anh Hi Hưng… Không tốt đâu.” Hạ Vi Vãn có hơi do dự.

Hoàng Hi Hưng là cấp dưới đắc lực của Hạ Tư Không, cũng là người trẻ tuổi có thiên phú nhất của quân khu Giang Nam, chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà trên vai đã có ba ngôi sao.

“Vi Vãn, sáng nay lúc cháu và Phương Vỹ Huyền giao đấu với nhau, có cảm nhận được cái gì khác thường không?” Hạ Tư Không hỏi.

Hạ Vi Vãn nhớ lại một chút, khuôn mặt đỏ bừng.

Cô ta vừa đánh hai, ba cái đã bị Phương Vỹ Huyền đánh ngã xuống đất, ngoại trừ ê mông ra thì không có cảm giác nào khác.

“Không có gì đặc biệt… Nếu nghĩ kỹ, thì đó là sức của anh ta rất mạnh.” Hạ Vi Vãn nói lí nhí.

“Sức rất mạnh…” Hạ Tư Không lộ vẻ trầm tư.

“Ông nội, hỏi nhiều như vậy làm gì, tên khốn Phương Vỹ Huyền kia đã dám ra tay với em gái, nói gì cũng phải để anh Hi Hưng dạy cho anh ta một bài học mới hả giận!” Hạ Tuyết Nhan nói.
Hạ Tư Không không nói gì, chỉ cau mày, dường như đang tính toán gì đó.

Một lát sau, ông ta lên tiếng: “Chờ lát nữa cơm nước xong, bảo Hoàng Hi Hưng tới phòng sách tìm ông.”

“Dạ!” Hạ Tuyết Nhan rất phấn khởi, cô ấy biết ông nội muốn tìm anh Hi Hưng báo thù giúp các cô!

“Ông nội, không cần gọi anh Hi Hưng đâu, anh ấy ra tay quá nặng… Cháu cảm thấy Phương Vỹ Huyền kia cũng không xấu đến mức đó.” Sắc mặt Hạ Vi Vãn đầy do dự, nói.

“Yên tâm đi, chủ yếu ông muốn thử thực lực Phương Vỹ Huyền một chút, Hi Hưng là người thích hợp nhất, ông sẽ bảo cậu ta chú ý chừng mực.” Hạ Tư Không nói: “Giờ không nhắc đến chuyện này nữa, tiếp tục ăn cơm đi.”



Buổi sáng hôm sau, Phương Vỹ Huyền đi vào phòng học, trên bàn đặt một hộp thức ăn sáng tinh xảo.

Phương Vỹ Huyền nhìn thử, bên trong là một cái trứng chần nước sôi hình trái tim, còn có hai cây lạp xưởng.
Chẳng trách từ lúc anh bước vào phòng đã cảm nhận được mấy cái ánh mắt ghen ghét.

Thì ra là vì họ nhìn thấy được bữa sáng này.

Phương Vỹ Huyền quay đầu, nhìn về phía Đường Thanh Hiền.

Lúc này Đường Thanh Hiền đang nghiêm túc ngồi giải đề toán, nhưng lỗ tai đỏ ửng đã để lộ tâm trạng của cô ta.

Phương Vỹ Huyền không nói gì, mở hộp thức ăn ra, ăn hai ba miếng đã ăn xong.

Nhất là cái trứng chần nước sôi kia, bị Phương Vỹ Huyền nhét vào miệng ăn hết trong một lần.

Cảnh tượng này giống như Phương Vỹ Huyền thẳng thừng nuốt tâm hồn thiếu nữ của Đường Thanh Hiền, làm đám nam sinh quanh đó ghen tị đến nghiến răng!

“Chào, ăn ngon không?” Đường Thanh Hiền quay đầu hỏi, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

“Cái bữa sáng không có hàm lượng kỹ thuật này, đừng hỏi hương vị thế nào, cũng chỉ tàm tạm thôi.” Phương Vỹ Huyền uống một ngụm nước, trả lời cô ta.
Đường Thanh Hiền thấy sắc mặt Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt, dường như không có phản ứng gì quá đặc biệt, không khỏi thấy hơi thất vọng.

Đúng là đầu gỗ!



Giờ tan học buổi trưa, Phương Vỹ Huyền đang chuẩn bị đến căn tin thì nhận được điện thoại của Lệ Trúc Hiên.

“Cậu Phương, tôi tìm được một người nghe nói trong tay có giữ hơn hai mươi viên nội đan của yêu thú, nhưng tôi không xác nhận được nội đan của yêu thú trong tay người đó có phải là loại mà cậu cần không, cho nên tôi muốn mời cậu đi cùng tôi đến gặp người này, bây giờ cậu Phương có tiện không?”

Hơn hai mươi viên nội đan của yêu thú?

Phát tài!

Hai mắt Phương Vỹ Huyền tỏa sáng, lập tức nói: “Không thành vấn đề, bây giờ tôi có thời gian.”

“Được, tôi lập tức đến trước cổng trường cậu Phương.” Lệ Trúc Hiên nói.


Phương Vỹ Huyền tới căn tin mua nhanh bữa trưa, sau đó đi ra khỏi cổng trường.

Lúc này, bên kia đường đã đỗ một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lục, Hạ Tuyết Nhan nói: “Tên khốn kia ra rồi!”