Sau khi Trịnh Thanh Huỳnh đồng ý với kế hoạch của Dương Yến Xuân, trong vòng ba ngày, giới kinh doanh ở toàn bộ Giang Nam đều trầm xuống.
Nhà họ Đường, phòng làm việc.
Sắc mặt Đường Mạnh Sơn tái xanh, điện thoại không ngừng đổ chuông.
“Giám đốc Đường, tập đoàn Phương Chính tuyên bố ngừng hợp tác với tập đoàn Đường thị chúng ta…”
“Giám đốc Đường, tập đoàn đầu tư Hoàng Quan Thiên Hợp yêu cầu rút vốn…”
“Chủ tịch, tập đoàn truyền thông Mị Lực…”
Mỗi cuộc gọi tới đều mang theo một tin xấu.
Các đối tác lớn của tập đoàn Đường thị gần như cùng lúc tuyên bố chấm dứt quan hệ hợp tác!
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt Đường Mạnh Sơn rất khó coi, trên trán nổi đầy gân xanh.
Nhà họ Đường đã phải mất hàng chục năm mới có thể tạo dựng được vị thế hiện tại trong giới kinh doanh Giang Nam. Nhưng hôm nay, các đồng minh của nhà họ Đường đều tuyên bố rời khỏi!
Chỉ một hai nhà thì không nói làm gì, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến nhà họ Đường.
Nhưng hiện tại đã hơn chục nhà cùng nhau cắt đứt quan hệ, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một tai họa đối với nhà họ Đường!
Quan trọng hơn là ngay cả một lý do Đường Mạnh Sơn cũng không biết.
Ông ta không hề biết nguyên nhân dẫn đến việc những đối tác này rời đi là gì!
…
Trong khi đó, nhà họ Cơ.
Cơ Chấn Hoành đang giận đến tái mặt, dùng hai tay đẩy toàn bộ tài liệu trên bàn bay ra ngoài.
“Bọn chó má này, không ngại bồi thường tiền phá hợp đồng để cắt đứt quan hệ với nhà họ Cơ chúng ta! Hỏi mà không cho biết lý do, rốt cuộc là có ý gì?” Cơ Chấn Hoành tức giận nói.
Cơ Hiểu Nguyệt ngồi xổm xuống, nhặt đống tài liệu rơi trên mặt đất, đặt lại lên bàn, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cha, đừng tức giận, phải giữ bình tĩnh. Những công ty này không ngại bồi thường khoản tiền khổng lồ để phá hợp đồng, nhất quyết cắt đứt quan hệ hợp tác với nhà họ Cơ chúng ta, hẳn phải có lý do, hay chúng ta cử người đến điều tra xem sao.” Cơ Chấn Hoành lắc đầu, sắc mặt vẫn khó coi.
Ông ta biết bây giờ nổi giận cũng vô ích, nhưng ông ta không thể giữ bình tĩnh được!
Không cần biết lý do tại sao những công ty này lại làm thế, nhưng điều họ làm đã giáng một đòn mạnh vào nhà họ Cơ!
Có thể dự đoán sau sự việc ngày hôm nay, giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàn Bản dưới thời nhà họ sẽ chạm đáy, đến lúc đó các cổ đông sẽ lần lượt bỏ chạy, cuối cùng tập đoàn Hoàn Bản sẽ sụp đổ!
Mặc dù nhà họ Cơ còn nhiều công việc phụ khác nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào tập đoàn Hoàn Bản!
Nếu tập đoàn Hoàn Bản sụp đổ, nhà họ Cơ cũng sụp đổ theo!
Dưới tình huống như vậy, Cơ Chấn Hoành không thể nào giữ được bình tĩnh.
Sau nỗ lực của nhiều thế hệ, dòng họ Cơ đã phát triển ở Giang Nam hơn trăm năm mới có địa vị như ngày hôm nay, nếu giờ nó bị hủy trong tay Cơ Chấn Hoành, ông ta biết đối mặt với liệt tổ liệt tông thế nào đây? “Nhất định phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế!” Cơ Chấn Hoành nói, mắt đã đỏ lên.
Cơ Hiểu Nguyệt nhíu mày, nói: “Cha, con sẽ đi tra rõ nguyên nhân tại sao những công ty này làm vậy, cho con nửa ngày.”
Cơ Chấn Hoành day huyệt thái dương, gật đầu.
…
Cuối tuần, Phương Vỹ Huyền nằm trên giường trong phòng, suy nghĩ chút chuyện.
Anh muốn xuất phát đi Tuyệt Phong Tây Bắc để xem những bí mật được cất giấu trong tàn tích của Ngũ Độc Tông.
Một loạt sự kiện gần đây khiến anh cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhiều thứ đã biến mất trong đầu anh đã lâu bỗng hiện ra từng thứ một.
Điều này khiến Phương Vỹ Huyền hơi nghi ngờ, chẳng lẽ trí nhớ lúc trước của anh có vấn đề hay nhận thức lúc đó của anh là sai?
Nếu không phải vì hai lý do này, thì đâu là nguyên nhân khiến những thứ đã biến mất này đột nhiên sống lại? Sống lại…
Nghĩ đến từ này, Phương Vỹ Huyền hơi nheo mắt lại, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
Ở một nơi nào đó, dường như có thứ gì đó thực sự đang sống lại…
Là thứ gì được?
Phương Vỹ Huyền đặt tay ra sau đầu, cau mày.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng “lạch cạch” khẽ vang lên từ bên ngoài ngôi nhà, cùng lúc đó là tiếng kêu thất thanh của Vu Ánh Hà.
Phương Vỹ Huyền định thần lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng thì thấy Vu Ánh Hà đang ngồi trên mặt đất, xoa đầu gối bên trái.
Đầu gối cô ấy hơi đỏ và sưng lên, có vẻ bị thương không hề nhẹ.
Phương Vỹ Huyền đi tới, đỡ Vu Ánh Hà ngồi lên ghế sô pha.
“Anh Phương Vỹ Huyền, có phải em đánh thức anh rồi không?” Vu Ánh Hà áy náy nói: “Em thấy cũng gần trưa rồi… hôm nay mẹ không được nghỉ nên muốn nấu một ít mì…” “Sao đầu gối của em lại bị thương vậy?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Trong buổi tổng duyệt chiều qua, em bất cần bị ngã, nên hôm nay xin nghỉ không đến tổng duyệt nữa…” Vừa nói, Vu Ánh Hà vừa thở dài một hơi, buồn bã nói: “Bữa tiệc chúc mừng sẽ được tổ chức vào tuần tới, hy vọng đến lúc đó đầu gối của em sẽ tốt hơn.”
“Chỉ bị thương nhẹ thôi, anh có thể chữa lành cho em.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Anh Phương Vỹ Huyền, anh… còn biết chữa bệnh nữa hả?” Vu Ánh Hà tròn mắt hỏi.
Lúc Phương Vỹ Huyền nối chân phải bị gãy cho cô ấy, cô ấy đang hôn mê, sau đó Vương Duyên Tú cũng không nhắc đến chuyện này nên đến giờ cô ấy vẫn không biết.
Phương Vỹ Huyền không nói gì, chỉ đưa tay phải ra, đặt lên đầu gối trái của Vu Ánh Hà.
Cơ thể Vu Ánh Hà khẽ run lên, sắc mặt đỏ bừng. Sau đó cô ấy thấy một cảm giác ấm áp truyền đến đầu gối mình, vô cùng thoải mái.
“Tay anh Phương Vỹ Huyền ấm thật… nếu có thể nắm nó trong tay, chắc còn thoải mái hơn?” Vu Ánh Hà nhìn Phương Vỹ Huyền, thầm nghĩ.
Mười giây sau, Phương Vỹ Huyền lấy tay mình ra.
“Được rồi, chắc sẽ không sao nữa, em thử đứng dậy xem.” Phương Vỹ Huyền nói.
Vũ Ánh Hà vẫn lưu luyến đôi bàn tay của Phương Vỹ Huyền, nhưng nghe thấy lời anh nói, cô ấy lập tức đứng dậy, khẽ nhúc nhích chân trái nhưng không cảm thấy có gì khác thường.
Sau đó cô ấy thử giậm chân trái, vẫn không thấy đau đớn gì cả.
“Anh Phương Vỹ Huyền, đầu gối của em khỏi thật rồi!” Vu Ánh Hà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ngước nhìn Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền cầm cốc nước lên uống một ngụm.
“Anh Phương Vỹ Huyền, anh có đói không? Em đi nấu mì cho anh.” Vu Ánh Hà nói. “Hay để anh nấu cho, anh không tin tưởng vào tài nấu nướng của em cho lắm.” Phương Vỹ Huyền vươn vai đứng dậy, nói.
“Vậy em sẽ giúp anh!” Vu Ánh Hà nói.
…
Sau bữa trưa, vì chấn thương ở đầu gối đã hồi phục, Vu Ánh Hà lập tức lao đến trường tập luyện.
Phương Vỹ Huyền muốn nghỉ ngơi một lúc rồi lên đường đến Tuyệt Phong Tây Bắc.
Nhưng ngay lúc anh định nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Tần Lăng Thường.
“Tối nay tôi đi xem triển lãm thư pháp, cậu đi cùng tôi được không?” Tần Lăng Thường hỏi.
“Tôi cảm thấy gần đây cô hơi ỷ lại vào tôi rồi đấy, đây không phải dấu hiệu tốt.” Phương Vỹ Huyền trả lời.
Tần Lăng Thường im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, ông nội đã điều tất cả những người xung quanh có thể sử dụng về Kinh Thành… Gần đây có nhiều mối nguy hiểm rình rập xung quanh, tôi không còn lựa chọn nào khác.” Phương Vỹ Huyền suy nghĩ một lát lại thở dài.
Ai bảo Tần Lăng Thường là cháu gái của Tần Hải Minh cơ chứ?
Lão già Tần Hải Minh làm vậy chẳng phải là vì biết Phương Vỹ Huyền sẽ không thấy cháu gái ông ta chết mà không cứu sao?
“Được thôi, đến lúc đó cô tới tìm tôi, giờ tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Phương Vỹ Huyền nói.
…
Hai giờ sau, Phương Vỹ Huyền ngồi trên xe của Tần Lăng Thường.
Thấy Phương Vỹ Huyền ngồi bên cạnh mắt lim dim buồn ngủ, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, Tần Lăng Thường cảm thấy rất bất bình.
Chỉ cần có một vệ sĩ đáng tin cậy bên cạnh, cô ấy sẽ không hạ mình tìm tới Phương Vỹ Huyền!
“Nếu như cậu không muốn tới thì có thể trực tiếp từ chối tôi. Đến rồi thì đừng bày bộ mặt đó cho tôi xem. Với cả tôi sẽ trả thù lao thỏa đáng cho cậu, không để cậu làm không công.” Tần Lăng Thường không nhịn được mở miệng nói. Phương Vỹ Huyền không phải là không kiên nhẫn, chỉ là anh vẫn chưa tỉnh ngủ.
Nhưng nếu Tần Lăng Thường muốn trả tiền cho anh thì dĩ nhiên anh cũng không từ chối.
“Nếu muốn trả tiền thù lao thì đưa nội đan yêu thú cho tôi là được. Tôi chỉ thiếu thứ này, những thứ khác không thiếu.” Phương Vỹ Huyền nói.
Tần Lăng Thường quay đầu đi chỗ khác, không nói gì.
Bầu không khí trong xe rơi vào im lặng.
Mười phút sau, đột nhiên Tần Lăng Thường nhớ ra gì đó, hỏi Phương Vỹ Huyền: “Hôm đó người mà cậu hạ cổ…”
“Chết rồi.” Phương Vỹ Huyền đáp.
Anh dùng phù truy hồn để lại dấu ấn trên linh hồn của người đó, vốn nghĩ khi người này quay lại hang ổ, anh sẽ tìm lại được.
Không ngờ, hai ngày nay Phương Vỹ Huyền không cảm giác được dấu ấn để lại kia nữa.
Phương Vỹ Huyền không nghĩ có người có pháp thuật đủ cao có thể xóa đi dấu ấn do mình để lại. Như vậy chỉ có một khả năng, đó là người hạ cổ đã chết nên dấu ấn đó mới biến mất.
Về việc người đó chết như thế nào thì có rất nhiều khả năng, nhưng suy đoán ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Chết rồi?” Sắc mặt Tần Lăng Thường hơi thay đổi.
“Ừ, manh mối chỗ tôi bị mất. Muốn tìm ra thân phận người này, người nhà họ Tần của cô chỉ có thể tự mình đi điều tra.” Phương Vỹ Huyền nói.