Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 811: Cổ Úy Sênh chết rồi!



“Cậu chủ!”

Hai vị hộ pháp nhà họ Trịnh dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào đình, lại nhìn thấy Trịnh Thanh Huỳnh miệng đầy máu ngã bên cạnh, mắt trợn trừng!

Trịnh Thanh Huỳnh là ông chủ tương lai mà nhà họ Trịnh chọn ra, có địa vị cực kỳ cao trong nhà. Sự an toàn cá nhân của gã ta không bao giờ cho phép có bất kỳ sai sót nào!

Nhưng bây giờ gã ta lại bị thương!

Một gã hộ pháp nhanh chóng vọt tới trước người Trịnh Thanh Huỳnh, bảo vệ bên cạnh gã ta.

Trong mắt một gã khác lại lộ ra vẻ hung ác. Người này lấy một con dao găm ra đâm thẳng về phía sau gáy của Phương Vỹ Huyền!

Phương Vỹ Huyền ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, để mặc cho con dao găm của hộ pháp kia đâm lên gáy mình.

“Đi chết đi!”

Vẻ mặt hộ pháp rất tàn nhẫn.

“Lách cách!”

Dao găm trực tiếp gãy lìa!
Hộ pháp mở to mắt, cả người sững ra.

Phương Vỹ Huyền quay đầu lại nhìn hộ pháp nhà họ Trịnh đang ngơ ngác trước mặt, khẽ mỉm cười một cái rồi nện một đấm xuống ngực ông ta.

“Phịch!”

Hộ pháp trực tiếp bay ra khỏi đình. Một bóng đen xẹt qua trên không trung, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.

Lúc này, đám người Khổng Trí Kiên đã sắp đuổi tới đình.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ra tay với hộ pháp nhà họ Trịnh, bọn họ sửng sốt.

Cổ Úy Sênh đâu?

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy có một bóng dáng đang chôn đầu trong nền đất bên chân Phương Vỹ Huyền.

Mặc dù không nhìn thấy mặt mũi nhưng theo quần áo trên người thì…

Người này đúng là Cổ Úy Sênh!

Vẻ mặt đám người Khổng Trí Kiên ngay lập tức thay đổi!

Cổ Úy Sênh thế mà lại bị đánh thành như vậy ư?
Bọn họ đã đoán được trước rằng có thể Cổ Úy Sênh sẽ bị đánh bại. Nhưng không ngờ rằng kết cục của Cổ Úy Sênh lại thê thảm như thế!

Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn đám người mặc áo choàng trắng rồi nhíu mày hỏi: “Các người là người của Hiệp hội Võ đạo sao?”

Ánh mắt của mấy người Khổng Trí Kiên trợn trừng lên, vẫn bị vây trong sự ngạc nhiên và sợ hãi nên không nói nên lời.

Thấy bọn họ đều nhìn Cổ Úy Sênh chằm chằm nên Phương Vỹ Huyền bèn ngồi xổm xuống, nắm lấy thân thể Cổ Úy Sênh rồi lật cả người ông ta lên.

Mặt Cổ Úy Sênh lúc này đều chôn hết trong đất, không còn nhìn được ra hình người nữa.

“Đây, đây…” Các vị cao tầng của Hiệp hội Võ đạo chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh len lỏi lên từ lòng bàn chân.

Cổ Úy Sênh là người vừa lên cảnh giới Võ Tôn, là cường giả trên thần bảng, là người mà bọn họ xem là mạnh nhất Võ đạo Giang Nam, thế mà lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy!
Mà đối thủ đánh ông ta ra nông nỗi này lại là một vị trẻ tuổi ngay cả tên cũng không biết!

“Cổ, tông sư Cổ…” Khổng Trí Kiên nhìn Cổ Úy Sênh, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì.

“Ông ta chết rồi.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.

Chết rồi?

Vẻ mặt mấy người Khổng Trí Kiên thay đổi.

Bọn họ không ngờ rằng Cổ Úy Sênh không chỉ bị đánh bại mà còn đã chết!

Võ Tôn nổi tiếng cả Giang Nam Cổ Úy Sênh cứ thế mà bị Phương Vỹ Huyền chém chết bên hồ Nguyệt Tâm!

Tim của Khổng Trí Kiên đập rất nhanh. Gã nhìn chằm chằm Cổ Úy Sênh, quả thật phát hiện ra ông ta đã không còn hô hấp nữa.

“Tôn giả Cổ Úy Sênh đã chết.”

Ánh mắt Khổng Trí Kiên hoảng sợ, hít sâu một hơi rồi dùng chân khí khuếch đại âm thanh để tuyên bố kết quả cuối cùng của trận đấu này.
Giọng nói của gã truyền vào tai những người đang có mặt ở đây hôm nay để xem cuộc chiến.

Cổ Úy Sênh đã chết?

Một câu này như sét đánh ngang tai mỗi người.

Bọn họ đều cho rằng Phương Vỹ Huyền chỉ là cục đá kê chân để hôm nay Cổ Úy Sênh lập uy mà thôi. Nhưng kết quả cuối cùng lại vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Người thanh niên này thế mà lại gϊếŧ chết Cổ Úy Sênh…

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người đàn ông trẻ tuổi này. Trong mắt bọn họ trừ sự ngạc nhiên ra thì còn có ngưỡng mộ và sợ hãi.

Hơi thở trên người Phương Vỹ Huyền đã thể hiện ra rằng anh là một võ giả có tu vi ở cảnh giới Tiên Thiên.

Nhưng thực lực thật sự của anh thì sâu không lường được!

Có thể chém chết Cổ Úy Sênh đã nói lên rằng thực lực của anh ít nhất phải trên cả Võ Tôn!
Còn trẻ như vậy mà đã trên cả Võ Tôn…

Đã không thể dùng từ thiên tài để gọi người này nữa. Mà phải gọi là quái vật mới đúng!

Trong mắt mọi người, Phương Vỹ Huyền đã trở thành một sự tồn tại ngang bằng với thần tiên.

Dưới sự tấn công liên tục của Cổ Úy Sênh, anh không chỉ không bị thương mà còn dựa vào da thịt để đón được một đòn của cung Phệ Nhật…

Sau đó là một đấm đánh chết cả Võ Tôn!

Chiến tích như vậy quả thật nghe rợn cả người, vang dội kim cổ!

Tất cả mọi người đều biết, sau ngày hôm nay, người thanh niên trẻ tên là Phương Vỹ Huyền này sẽ chân chính vang danh khắp mọi nơi!

“Cậu Phương… thắng!” Cơ Hiểu Nguyệt lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn lại, đôi mắt xinh đẹp mở to tràn ngập sự không thể tin nổi.

“Không chỉ thắng mà thần y Phương còn gϊếŧ luôn cả tôn giả Cổ Úy Sênh…” Đường Nam Tư ngơ ngác nói.
Tần Lăng Thường bên cạnh lại lộ ra nụ cười thoải mái, đồng thời trong lòng cô ấy cũng sinh ra rất nhiều nghi ngờ và ngạc nhiên.

Thực lực của Phương Vỹ Huyền… rốt cuộc mạnh đến nhường nào?

Anh còn đang học trung học, vẻ ngoài cũng rất trẻ tuổi… Vì sao anh có thể mạnh như vậy?

Tính ra loại thiên phú này ngay cả kẻ được xưng là quái vật ở Kinh Thành cũng phải kém hơn!

Nhưng trước khi ông nội cử cô ấy tới Giang Nam, cô ấy chưa bao giờ nghe đến tên Phương Vỹ Huyền này.

Có thiên phú nhường này thì sao lại không có tiếng tăm gì được.

Đồng thời ông nội cũng dành cho đối phương một lòng tin vô điều kiện. Tất cả đều khiến Tần Lăng Thường cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Rất nhiều lúc thậm chí cô ấy còn cảm thấy ông nội tin tưởng một người ngoài như Phương Vỹ Huyền hơn cả cô cháu gái là cô ấy đây nữa!
Nhưng chỉ cần cô ấy hỏi về thân phận của Phương Vỹ Huyền thì ông nội lại không chịu trả lời.

Tất cả mọi việc đều thật sự rất kỳ lạ.

Tần Lăng Thường nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền ở phía xa xa, nghiến răng thầm nghĩ: “Phương Vỹ Huyền, sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết được thân phận thật của cậu thôi!”



“Thầy chết rồi…”

Gần ba trăm học trò Long Môn đứng bên kia vẻ mặt trắng bệch. Không ít người đã run rẩy cả người.

Trong mắt mỗi người bọn họ, Cổ Úy Sênh chính là một tồn tại vô địch.

Từ khi Cổ Úy Sênh xuất quan đến nay, bọn họ chỉ biết rằng Long Môn sắp quật khởi, sắp vang danh Hoa Hạ rồi!

Nhưng hôm nay Cổ Úy Sênh cứ vậy mà chết rồi…

Đây là kết quả có nằm mơ bọn họ cũng không muốn nghĩ đến!

Mà quan trọng hơn nữa là cái chết của Cổ Úy Sênh cũng tương đương với việc sau này Long Môn sẽ mất đi một người đáng tin cậy.
Đám học trò bọn họ nên đi đường nào bây giờ?

“Chúng ta… nên báo thù cho thầy!”

Lúc này có người lại hô lên.

Lời này vừa thốt lên, lập tức nhận được sự hưởng ứng của mấy học trò khác!

“Đúng, chúng ta nên báo thù cho thầy!”

Nhưng cũng có không ít học trò lộ vẻ do dự.

Báo thù ư?

Báo thù kiểu gì?

Ngay cả thầy mà cũng không phải đối thủ của tên Phương Vỹ Huyền kia thì chẳng lẽ nhóm bọn họ xông lên sẽ có tác dụng à?

“Ba trăm học trò Long Môn chúng ta tận mắt chứng kiến thầy bị người ta đánh chết. Nếu không làm gì cả thì sau này Long Môn sẽ trở thành trò cười trong mắt những kẻ khác mất!”

“Hơn nữa ở đây có nhiều võ giả như vậy, cao tầng của Hiệp hội Võ đạo Giang Nam cũng ở đây. Bọn họ sẽ đứng về phía Long Môn chúng ta! Phương Vỹ Huyền có mạnh đến mấy cũng không dám đối đầu với đòn tấn công nhiều người như vậy, đúng không nào?”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy thế. Cho dù chúng ta không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền thì chúng ta cũng phải dùng dư luận để trừng phạt kẻ này, sau đó để hội trưởng Khổng bắt lại! Chúng ta nên đòi lại công bằng cho thầy!”

Các học trò của Long Môn vô cùng tức giận, trong đó có rất nhiều người còn vọt về phía Phương Vũ Huyền.

Lúc này các học trò còn bình tĩnh khác cũng bị kéo vào tham gia.

Tiếng gào giận dữ của gần ba trăm người vang vọng cả hồ Nguyệt Tâm.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía đám học trò Long Môn đang hùng hùng hổ hổ.

“Nhìn cảnh này… mất khống chế rồi!”

“Chẳng lẽ hôm nay sẽ có một cuộc xung đột lớn bùng nổ sao?”

“Đúng vậy, người đứng đầu của một tông bị gϊếŧ, nếu học trò không làm gì cả… cũng thật chẳng nói nổi.”
Ở trong đình xa xa, Phương Vỹ Huyền cũng nghe được tiếng gào ầm ĩ cùng tiếng bước chân. Anh nhìn về phía ba trăm võ giả Long Môn đang nhằm về phía mình ngoài kia, khẽ nhíu mày.

Vẻ mặt đám người Khổng Trí Kiên thay đổi.

Bọn họ cũng không muốn có sự kiện đổ máu phát sinh quy mô lớn ở hồ Nguyệt Tâm đâu!

Vì thế Khổng Trí Kiên bèn định mở miệng.

Nhưng đúng lúc này, Phương Vỹ Huyền lại bay ra khỏi đình, nhảy lên một tấm bia đá dựng thẳng trong hồ, đối mặt với ba trăm học trò Long Môn đang nhằm vào anh mà đến.

“Phương Vỹ Huyền, anh gϊếŧ thầy của chúng tôi thì phải trả giá đắt!” Một gã học trò chạy đầu tiên hai mắt đỏ quạch, trợn trừng nhìn Phương Vỹ Huyền.

“Phương Vỹ Huyền, bọn tao nhất định phải tống mày vào nhà tù, nhận xét xử công khai! Lấy lại công bằng cho thầy bọn tao!” Không ít học trò đi theo cũng quát ầm lên.
Vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền vẫn rất lạnh nhạt. Anh nhìn nhìn gần ba trăm người đang mạnh mẽ tấn công mình trước mặt rồi đánh về phía trước một chưởng.

“Ầm ầm!”

Nước trong hồ Nguyệt Tâm cũng bị đánh cho bọt văng tung tóe!

Nơi đám học trò Long Môn đứng bụi bay mù mịt, từng trận la hét vang lên.

“Nguy rồi!”

Thấy một màn này, vẻ mặt đám người Khổng Trí Kiên lại thay đổi!

Bọn họ không ngờ rằng thế mà Phương Vỹ Huyền lại ra tay ngang nhiên như vậy!

Bụi mù chậm rãi tan đi.

Chỉ thấy trên sàn nhà trước mặt đám học trò Long Môn xuất hiện một cái hố sâu vài mét.

Từ xa xa nhìn lại là có thể nhìn ra cái hố này có hình dạng một bàn tay.

Chỉ một chưởng nhẹ nhàng qua loa mà đã có uy thế như vậy rồi!

Trước đó lúc Phương Vỹ Huyền và Cổ Úy Sênh đánh nhau, chưa từng thấy anh dùng thủ đoạn này!
Nói cách khác, lúc đánh nhau với Cổ Úy Sênh, Phương Vỹ Huyền chưa dùng hết sức…