Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 836: Tâm tư của Hoàng Hi Hưng



Phương Vỹ Huyền lần nữa trở lại sân tập.

Hạ Kiều Y đi theo anh, Hạ Tư Không nhìn về phía cô ấy chào hỏi.

Hạ Kiều Y gật đầu một cái xem như đáp lại.

Lúc này, đám đội viên đã duy trì động tác được gần nửa tiếng.

Nhắc kể cũng lạ, mới đầu còn thấy khổ cho bọn họ nhưng sau đó cũng dần dần quen với động tác.

Tuy gân cốt vẫn thấy đau đớn nhưng cũng không đau dữ dội như lúc mới bắt đầu.

Đồng thời họ còn có thể cảm nhận được sự nóng lên của các mạch máu và kinh mạch trong cơ thể, không hề khó chịu mà ngược lại còn dễ chịu vô cùng.

Hạ Tư Không vẫn nhìn chằm chằm vào đám đội viên này, quan sát tất cả hành động và biến hóa trong nét mặt của họ.

Mới bắt đầu, đám đội viên này còn vô cùng khổ sở nhưng giờ hình như lại thoải mái hơn nhiều rồi.

Chuyện này khiến Hạ Tư Không thấy an tâm hơn nhiều.
Xem ra môn võ này của Phương Vỹ Huyền vẫn có sự nhiệm màu của riêng nó.

Phương Vỹ Huyền nhìn đội ngũ kia, ngáp một cái.

“Cứ tập luyện ngày một hai lần như thế, kiên trì một tuần chắc chắn sẽ có hiệu quả.” Phương Vỹ Huyền nói với Hạ Tư Không.

“Hi vọng là vậy.” Hạ Tư Không thầm nghĩ.

“Tiếp theo giao cả cho ông, tôi phải về nghỉ chút đã, tối qua mãi không ngủ được nên hơi mệt.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Được… Không thành vấn đề.” Hạ Tư Không ngập ngừng vài giây rồi đáp.

Hạ Kiều Y bên cạnh nghe Phương Vỹ Huyền nói vậy thì cau mày.

Giao chuyện do mình phụ trách cho đại soái quân khu làm sao?

Như vậy có vô trách nhiệm quá không?

Nhưng nếu Hạ Tư Không đã không tỏ thái độ bất mãn gì thì Hạ Kiều Y cũng sẽ không nhiều lời.

Phương Vỹ Huyền quay người định rời đi nhưng Hạ Tư Không lại như nhớ ra gì đó nói: “Đội trưởng Phương, tôi có thể đưa trước cho cậu một phần khoản thù lao lúc trước đã hứa với cậu.”
“Hử?” Phương Vỹ Huyền dừng bước.



Mười phút sau, Phương Vỹ Huyền cầm hai mươi lăm viên nội đan yêu thú Hạ Tư Không đưa cho anh, vui vẻ về nhà.

Trước mắt, trong tay Hạ Tư Không chỉ có hai mươi lăm viên nội đan yêu thú này, bốn mươi lăm viên còn thiếu vẫn còn cần một khoảng thời gian để thu thập trong phạm vi cả Hoa Hạ.

Phương Vỹ Huyền không hề lo Hạ Tư Không sẽ quỵt nợ, vậy nên cũng chẳng vội.



Không lâu sau khi Phương Vỹ Huyền rời đi, Hạ Tư Không cuối cùng cũng ra lệnh cho các đội viên nghỉ ngơi một lát.

Nhưng lúc này họ không hề thấy đau đớn hay mệt mỏi mà ngược lại còn tràn trề sức lực!

“Này, mấy cậu có cảm giác được cả người dồi dào sức lực không?”

“Có! Tôi vốn còn tưởng tứ chi sắp gãy đến nơi thế mà giờ sau khi thả lỏng hết cỡ lại chẳng có tí cảm giác khó chịu nào!”
“Tôi thấy trạng thái cơ thể mình tốt lắm! Thậm chí giờ tôi còn muốn ra ngoài chạy mấy ngàn mét!”

Đám đội viên ngạc nhiên ra mặt, bàn tán sôi nổi.

Hoàng Hi Hưng không nói gì, chỉ chăm chăm tìm bóng dáng Hạ Kiều Y trong sân tập.

Anh ta vừa quay lại nhìn đã thấy Hạ Kiều Y và Hạ Tư Không cùng rời sân tập.

Hoàng Hi Hưng vội đuổi theo sau.

“Kiều Y!”

Hạ Kiều Y quay lại, thấy Hoàng Hi Hưng thì cau mày nói: “Trung tướng Hoàng, mong anh chú ý cách xưng hô của mình.”

Hoàng Hi Hưng mặt biến sắc nói: “Tổ trưởng Hạ, chào cô.”

Cùng lúc đó, Hoàng Hi Hưng cũng quay sang chào hỏi Hạ Tư Không bên cạnh đầy kính cẩn: “Chào đại soái!”

Hạ Tư Không bên cạnh gật đầu, nhìn Hoàng Hi Hưng rồi lại liếc mắt sang Hạ Kiều Y nói: “Hai người nói chuyện đi.”

Nói xong, Hạ Tư Không một mình rời khỏi sân tập.
“Kiều… Tổ trưởng Hạ, sao cô tới quân khu Giang Nam mà không nói với tôi một tiếng?” Hoàng Hi Hưng để lộ nụ cười hỏi.

Sắc mặt Hạ Kiều Y lạnh lùng nói: “Tôi nhận lời mời của đại soái Hạ đến quân khu Giang Nam làm vài việc, sao phải thông báo cho anh?”

Có vẻ Hoàng Hi Hưng đã quá quen với cái tính của Hạ Kiều Y, chẳng bận tâm đến thái độ lạnh nhạt của cô ấy, tiếp tục hỏi: “Vậy chuyến này tổ trưởng Hạ sẽ ở lại quân khu Giang Nam bao nhiêu ngày?”

Hạ Kiều Y lắc đầu nói: “Chưa rõ, vả lại chuyện này thì liên quan gì đến anh chứ?”

Hoàng Hi Hưng không hề nản lòng, vẫn muốn nói thêm.

“Trung tướng Hoàng, tranh thủ nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc phải làm, đi trước.” Hạ Kiều Y không để Hoàng Hi Hưng có cơ hội tiếp tục câu chuyện, quay người bỏ đi.

Hoàng Hi Hưng chết lặng, đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng chậm rãi rời đi của Hạ Kiều Y mà ngẩn ngơ.
Mấy năm trước, từ lần đầu tiên gặp Hạ Kiều Y, anh ta đã thích cô ấy rồi.

Hạ Kiều Y là người thứ hai trong ba chị em nhà họ Hạ cũng là người xuất sắc nhất, tuy tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức vụ quan trọng.

Hoàng Hi Hưng cảm thấy anh ta và Hạ Kiều Y đúng là trời sinh một đôi nên vẫn luôn cố tìm cơ hội để tiếp cận Hạ Kiều Y.

Đáng tiếc Hạ Kiều Y lại như một ngọn núi băng vững chãi, làm như không thấy sự nhiệt tình của anh ta.

Ngược lại Hạ Tuyết Nhan lại từ từ ngã vào tình yêu với anh ta.

Hoàng Hi Hưng không quá thích Hạ Tuyết Nhan nhưng cũng không từ chối thẳng thừng.

Dã tâm của anh ta rất lớn, anh ta mong sao có một ngày mình có thể ngồi lên vị trí hiện tại của Hạ Tư Không.

Vậy nên anh ta phải thận trọng từng bước, từ từ tiếp cận nhà họ Hạ.

Mặc dù trong lòng anh ta mong có thể ở bên Hạ Kiều Y nhưng nếu thực sự không được thì Hạ Tuyết Nhan cũng là một lựa chọn dự trù không tồi.
“Cứ đợi đi, lần thi đấu quân khu này, tôi nhất định sẽ khiến cô thấy một tôi thật khác!” Hoàng Hi Hưng nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Kiều Y, nghĩ thầm.



Lúc Phương Vỹ Huyền về đến nhà đã là hai giờ chiều.

Trong nhà chỉ có mình Tô Diêu Lăng.

Lúc Phương Vỹ Huyền về, Tô Diêu Lăng đang ở ban công phòng anh ngắm cảnh nơi xa.

Thấy Phương Vỹ Huyền về, Tô Diêu Lăng quay lạnh, mỉm cười nói: “Anh Huyền, anh về rồi.”

“Cô đang nhìn gì thế?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Ngắm quang cảnh thành phố thôi, bình thường em ít rời khỏi cung Sương Hàn lắm.” Mái tóc xanh lam của Tô Diêu Lăng nhẹ nhàng bay trong gió, cô ấy nói.

“Ồ, thực ra thì cũng chẳng có gì đẹp đâu, chẳng khác là bao hai mươi năm trước.” Phương Vỹ Huyền nói.

Nói rồi, Phương Vỹ Huyền ngồi xuống mép giường, lấy ra chiếc hộp gỗ Hạ Tư Không đưa cho anh từ trong túi đựng đồ, trong đó có hai mươi lăm viên nội đan yêu thú.
Tô Diêu Lăng tò mò đi đến cạnh Phương Vỹ Huyền nhìn anh mở hộp gỗ ra.

“Anh Huyền, những thứ này là…”

“Nội đan yêu thú, đồ bổ linh khí cấp cao.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Đồ bổ linh khí?” Tô Diêu Lăng ngẩn ra.

Cô ấy chỉ biết có thể thêm nội đan yêu thú vào thuốc chứ chưa từng nghe nói đến có thể xem nội đan yêu thú như đồ bổ linh khí.

“Hầy, đây đều là nội đan yêu thú cấp thấp.” Phương Vỹ Huyền thở dài, lắc đầu, sau đó cầm một viên nội đan lên cho luôn vào miệng.

Tô Diêu Lăng thấy vậy trợn tròn mắt.

Nuốt thẳng thế luôn à…

“Anh Huyền, có thể nuốt chửng nội đan yêu thú như vậy hả?” Tô Diêu Lăng hỏi.

“Dĩ nhiên, đây là cách tốt nhất để có thể hấp thu toàn bộ linh khí chứa trong nội đan.” Phương Vỹ Huyền nói rồi lại cho thêm một viên nội đan vào miệng.
Thấy Tô Diêu Lăng ngạc nhiên, Phương Vỹ Huyền giải thích: “Tất nhiên thì cũng chỉ là đối với tôi thôi. Trước đó, tôi đã nói với cô rồi, độ dẻo của kinh mạch và đan điền của tôi tương đối mạnh nên tôi mới làm thế.”

“Cô có muốn thử một viên không? Nhưng tôi không khuyến khích cô nuốt chửng như tôi, nếu không có thể sẽ gây tổn thương kinh mạch đấy.” Phương Vỹ Huyền nói.

Tô Diêu Lăng lắc đầu.

Phương Vỹ Huyền không nói thêm gì nữa, cứ nuốt vào từng viên nội đan một.

Tuy nhiên, chân mày anh cũng nhíu chặt theo từng viên nội đan đi vào cơ thể.

Anh phát hiện, hiện tại hiệu quả của mấy viên nội đan cấp thấp này tạo ra đã nhỏ đi rất nhiều.

Theo như anh nhớ, anh nuốt vào khoảng năm sáu viên nội đan yêu thú là có thể đột phá một tầng.

Nhưng lúc này, anh đã nuốt mười mấy viên rồi mà vẫn chẳng có tí cảm giác nào chứ đừng nói đến đột phá.
“Cảnh giới càng cao càng cần nhiều linh khí mới có thể đột phá được… Hôm nay, mấy viên nội đan cấp thấp này đã chẳng còn công dụng gì với tôi rồi.” Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm.

“Anh Huyền, bây giờ anh toàn thăng cấp tu vi dựa vào việc nuốt mấy viên nội đan này à?” Tô Diêu Lăng ở cạnh hỏi nhỏ.

“Ừ, ngoại trừ cái này ra không có cách nào mang lại hiệu quả cao hơn.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Em nhớ hình như ở trong Tàng Bảo Các ở cung Sương Hàn cất giữ không ít nội đan yêu thú…” Tô Diêu Lăng đầy trầm tư nói.

“Thật sao?” Phương Vỹ Huyền ngẩng lên hỏi.

Tô Diêu Lăng gật đầu đáp: “Đúng, nhưng mấy viên nội đan yêu thú kia đã cất giữ lâu lắm rồi không biết có còn dùng được không…”

“Tất nhiên là được chứ, chỉ cần nội đan còn nguyên vẹn không sứt mẻ gì thì linh khí bên trong sẽ không chạy mất.” Phương Vỹ Huyền nói: “Nhưng bây giờ phải là nội đan yêu thú cấp năm thậm chí cấp sáu trở lên thì mới có tác dụng với tôi.”
“Hai hôm nữa em về cung Sương Hàn sẽ qua Tàng Bảo Các xem thử xem sao. Nếu như có nội đan yêu thú phù hợp thì em sẽ mang qua cho anh Huyền ngay.” Tô Diêu Lăng nói.