Tổ chức Những Người Giữ Trật Tự quá thần bí, thần bí đến mức đến cả tổ trưởng tổ tình báo như Hạ Kiều Y cũng không có tin tức liên quan.
Phương Vỹ Huyền không nói nữa, chuẩn bị rời đi.
“Tổ chức Những Người Giữ Trật Tự đã tìm tới cửa, sau này anh nên khiêm tốn một chút, lần này là cảnh cáo. Tiếp theo… Nói không chừng bọn họ sẽ tiến hành xử lý anh.” Hạ Kiều Y lên tiếng nhắc nhở anh.
“Cũng được, tôi muốn xem thử họ sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó tôi.” Phương Vỹ Huyền cười nói, xoay người đi ra bên ngoài.
“Vi Vãn, cháu tiễn đại sư Phương đi.” Hạ Tư Không nói với Hạ Vi Vãn đứng phía sau.
Hạ Vi Vãn sửng sốt một chút, sau đó nhìn bóng lưng của Phương Vỹ Huyền rồi nhanh đuổi theo.
Sau khi Hạ Vi Vãn đi ra khỏi sân, Hạ Tư Không nhìn về phía Hạ Kiều Y, hạ thấp giọng hỏi cô ấy: “Kiều Y, về tổ chức Những Người Giữ Trật Tự, cháu thật sự không có bất kỳ tin tình báo nào sao?” Hạ Kiều Y gật đầu, trả lời ông ta: “Tình báo có liên quan đến tổ chức Những Người Giữ Trật Tự… là cơ mật cấp SSS, với thân phận của cháu vốn không có cách nào đυ.ng vào. Cả Hoa Hạ này, người có thể nhìn thấy những tin tình báo này e không vượt quá mười người.”
“Như vậy à…” Sắc mặt Hạ Tư Không trở nên nặng nề.
“Về chuyện nhà họ Tiêu, ông thật sự không nói định cho Phương Vỹ Huyền biết sao?” Hạ Kiều Y nhíu mày hỏi ông ta.
Hạ Tư Không nhìn ra ngoài sân, thở dài rồi nói: “Đại sư Phương nhận sự nhờ vả của chúng ta mới chiến đấu với Tiêu Bắc Thạnh. Đống hậu quả bây giờ phải do chúng ta chịu trách nhiệm, cần gì phải nói với đại sư Phương chứ?”
“Nhưng bên phía nhà họ Tiêu không dễ đối phó như vậy.” Giọng điệu của Hạ Kiều Y trở nên nặng nề. “Không dễ đối phó thì cũng phải đối phó. Tóm lại ông sẽ chịu trách nhiệm với phía nhà họ Tiêu, cháu đừng quan tâm.” Hạ Tư Không nói thêm.
Hạ Kiều Y muốn nói lại thôi, cuối cùng không lên tiếng nữa.
…
Hạ Vi Vãn đi theo sau lưng Phương Vỹ Huyền, dáng vẻ rất cẩn thận.
Phương Vỹ Huyền im lặng, cô ta cũng không dám nói gì.
Đi được một đoạn, Phương Vỹ Huyền quay đầu lại, hỏi: “Cô theo dõi tôi làm gì?”
“Ông, ông nội bảo tôi tiễn cậu…” Hạ Vi Vãn lập tức đứng lại, nói lí nhí.
“Không cần tiễn, tôi muốn đi dạo.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Được.” Hạ Vi Vãn gật đầu, xoay người quay về.
Nhưng đột nhiên cô ta đứng lại, nhìn Phương Vỹ Huyền lần nữa.
“Làm sao vậy?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Phương Vỹ Huyền, cậu có thể nói cho tôi… Vì sao cậu lại mạnh như vậy không?” Hạ Vi Vãn lấy hết can đảm cắn đôi môi hồng, lí nhí hỏi. Hạ Vi Vãn cũng là một võ giả Thiên Tiên bậc chín.
Nếu nhìn từ cảnh giới tu vi, dường như cô ta còn cao hơn Phương Vỹ Huyền một chút.
Đều là võ giả Thiên Tiên nhưng Phương Vỹ Huyền có thể bay lên trời chui xuống đất, đánh nhau với Tiêu Bắc Thạnh đến mức trời đất biến sắc.
Mà sức lực của Hạ Vi Vãn lại chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, chạy bộ nhanh hơn người bình thường một chút, ngoại trừ điều này thì không có gì đặc biệt.
Sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy chứ?
“Nghi vấn của cô là một bài toán khó vô cùng, tôi không cách nào trả lời.” Phương Vỹ Huyền nói.
Hạ Vi Vãn sửng sốt, hỏi thêm: “Cậu, cậu có thể nói cho tôi biết ngày thường cậu tập luyện thế nào hay không? Tôi cảm giác sức mạnh của cậu mạnh hơn bất kỳ kẻ nào…” “Ồ, thật ra cái này tôi có thể trả lời cô.” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nói: “Đầu tiên, cô phải giữ được khối lượng luyện tập hằng ngày. Buổi sáng hằng ngày nhất định phải chạy bộ, bữa sáng không được thiếu. Còn buổi trưa, sau khi ăn cơm trưa xong nhất định phải nghỉ trưa một tiếng…”
“Chỉ vậy thôi?” Hạ Vi Vãn nghe xong thì sửng sốt.
“Còn có một điều quan trọng, đó là nhất định phải ăn rau sạch hoàn toàn tự nhiên không được có thuốc trừ sâu, nếu được thì nên tự trồng.” Phương Vỹ Huyền bổ sung thêm.
Hạ Vi Vãn hoàn toàn ngây người.
Cái này là gì vậy?
“Không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.” Nói xong, Phương Vỹ Huyền xoay người rời đi.
…
Kinh thành, nhà họ Tiêu.
Sau khi Tiêu Bắc Thạnh tỉnh lại, nhà họ Tiêu chìm vào im lặng.
Ông của Tiêu Bắc Thạnh là một người đàn ông luôn kiên cường ý chí đã lập tức bị đột quỵ ngất xỉu, còn đang nằm trên giường. Khuôn mặt cha mẹ ruột của Tiêu Bắc Thạnh lại rất tiều tụy, ngồi ở bên cạnh giường Tiêu Bắc Thạnh, cả đêm không chợp mắt.
Đôi mắt Tiêu Đình Nghĩa đầy tơ máu, mặt mày tái mét, chỗ đốt ngón tay trên hai bàn tay của ông ta chảy đầy máu tươi.
Nguyên nhân là vì tối hôm qua ông ta quá đau khổ, siết tay thành quyền đấm lên mặt đất rồi bị thương.
Ông ta ngơ ngác nhìn Tiêu Bắc Thạnh nằm ở trên giường bệnh trợn mắt, trong lòng đầy đau khổ và thù hận vô tận.
Ông ta luôn cho rằng Tiêu Bắc Thạnh chính là rồng trong biển người, là đứa con cưng của trời.
Cuối cùng sẽ có một ngày gã đứng trên đỉnh cao, dẫn dắt nhà họ Tiêu trở thành dòng tộc đứng đầu Hoa Hạ.
Nhưng hôm nay, giấc mộng này đã tan biến.
“Bắc Thạnh con ơi…” Người phụ nữ bên cạnh đã khóc cạn nước mắt. Bà ta là mẹ của Tiêu Bắc Thạnh, là vợ của Tiêu Đình Nghĩa, tên Hàn Thu Sương. “Đạo Thiên! Đạo Thiên!” Nghĩ đến cái tên này, Tiêu Đình Nghĩa đã cảm thấy máu nóng xộc lên, cả người tức run.
Chính người này đã hủy hoại Tiêu Bắc Thạnh!
Ông ta nhất định phải bắt Đạo Thiên trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần!
“Rầm!”
Tiêu Đình Nghĩa đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Nhưng ông ta mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, thì một người giúp việc đã vội vã chạy lên.
“Ông chủ, bên ngoài có người tìm ông.”
“Ai?” Bây giờ Tiêu Đình Nghĩa không có tâm trạng gặp vị khách nào, ông ta chỉ muốn bắt được tên Đạo Thiên kia!
“Người kia… Nói mình có cách giúp cậu Tiêu Bắc Thạnh thoát khỏi trạng thái người thực vật.” Người giúp việc nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt Tiêu Đình Nghĩa thay đổi.
Rất nhiều người trong quân khu biết Tiêu Bắc Thạnh bị thương nặng, mất đi tay trái. Nhưng chuyện Tiêu Bắc Thạnh biến thành người thực vật thì ngoại trừ nhà họ Tiêu và một vài người có chức có quyền, và những người giúp việc chuyên chăm sóc Tiêu Bắc Thạnh ra thì không còn ai biết!
Chuyện này cũng đã bị Tiêu Đình Nghĩa ra lệnh phải giữ bí mật!
Là ai? Không chỉ biết Tiêu Bắc Thạnh biến thành người thực vật, thậm chí còn nói có thể làm Tiêu Bắc Thạnh khỏe lại!
“Người ở đâu? Lập tức đưa tôi đi gặp!” Đôi mắt Tiêu Đình Nghĩa đỏ bừng, nói.
Lúc Tiêu Đình Nghĩa đi vào phòng khách thì nhìn thấy một người che mặt mặc áo đen.
“Anh là…” Nhìn thấy trang phục của người này, sắc mặt Tiêu Đình Nghĩa hơi thay đổi.
“Không cần biết tôi là ai. Tôi đến đây là để cứu chữa cho Tiêu Bắc Thạnh.” Người che mặt nói.
“Sao anh biết Tiêu Bắc Thạnh…” Sắc mặt Tiêu Đình Nghĩa rất khó coi, nói. “Tôi có cách.” Người che mặt đáp.
“Tôi còn không biết thân phận của anh, sao có thể…” Sắc mặt Tiêu Đình Nghĩa thay đổi, nói thêm.
“Đương nhiên ông có thể không tin tôi. Nhưng tôi có thể nói cho ông, nguyên nhân Tiêu Bắc Thạnh biến thành như bây giờ là bởi vì hồn phách của cậu ta bị xé rách. Nếu không nhanh chóng chữa trị, để thời gian càng dài sức mạnh linh hồn của cậu ta sẽ càng tiêu tan nhiều, rồi sẽ tiêu biến hoàn toàn. Đến lúc đó, cậu ta thật sự không còn đường cứu nữa.” Người che mặt nói với giọng điệu bình tĩnh.
Nghe thấy người che mặt nói vậy, vẻ mặt Tiêu Đình Nghĩa thay đổi liên tục.
Nếu là ngày thường, nhất định ông ta sẽ từ chối.
Nhưng ông ta đã mất ngủ cả đêm, còn bị thù hận và đau khổ đốt cháy tâm hồn, lúc này ông ta không đủ sức suy nghĩ nhiều như vậy. Nét mặt ông ta lộ ra vẻ kiên quyết, nói: “Đi cùng tôi.”
Sau khi đi vào phòng rồi nhìn thoáng qua Tiêu Bắc Thạnh nằm ở trên giường, đôi mắt người che mặt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Rồi sau đó, người đó xoay người nói với Tiêu Đình Nghĩa: “Tất cả mọi người đi ra ngoài, có lẽ tôi cần thời gian hai tiếng.”
Sắc mặt Tiêu Đình Nghĩa lập tức thay đổi.
Ông ta hoàn toàn không biết gì về người che mặt đột nhiên xuất hiện này, lúc này làm sao có thể yên tâm để người này ở một mình cùng Tiêu Bắc Thạnh đây?
“Đi ra ngoài đi.” Người che mặt nhìn Tiêu Đình Nghĩa, đôi mắt lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ lần nữa.
Những lời này giống như có ma lực, ma xui quỷ khiến làm Tiêu Đình Nghĩa đồng ý.
Ngay sau đó Tiêu Đình Nghĩa và những người có liên quan cùng đi ra khỏi phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại người che mặt và Tiêu Bắc Thạnh ánh mắt trống rỗng nằm trên giường. “Đúng mà mầm non không tệ… Sau này gia nhập với chúng tôi đi.”
Người che mặt hơi híp mắt, đôi tay ấn vào không trung, người này vừa nhấc tay.
Hai phần hồn phách nửa trong suốt từ trong cơ thể Tiêu Bắc Thạnh bay ra.
“Cũng may là sức mạnh linh hồn không bị xói mòn quá nhiều.”
Người che mặt khép đôi tay lại, hai phần hồn phách đã từ từ hợp lại với nhau…
Hơn một tiếng sau, đám người Tiêu Đình Nghĩa lo lắng đừng chờ trước cửa phòng.
Đã gần được hai tiếng, sao còn chưa ra nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Lúc này Tiêu Đình Nghĩa đã dần tỉnh táo lại, trong lòng thấy hơi hối hận.
Sao ông ta lại có thể dễ dàng tin tưởng một người xa lạ như thế?
Nhỡ đâu người này không có ý tốt, chẳng phải là Tiêu Bắc Thạnh sẽ…
“Lạch cạch!”
Ngay khi Tiêu Đình Nghĩa đang chìm vào hoảng loạn, cửa phòng bị mở ra. “Cha, mẹ, con không sao.” Người mở cửa phòng ra là Tiêu Bắc Thạnh.
Tiêu Bắc Thạnh mỉm cười, đôi mắt có thần, trông đã khỏe lại như thường.
Đám người Tiêu Đình Nghĩa đứng ngây ra tại chỗ, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
“Bắc Thạnh! Con không sao?” Hàn Thu Sương khóc lóc đi lên ôm gã.
“Mẹ, con không sao.” Tiêu Bắc Thạnh nói.
Tiêu Đình Nghĩa cũng đi tới cùng ôm Tiêu Bắc Thạnh, ông ta đã không thể nói thành lời.
Tiêu Bắc Thạnh ôm cha mẹ, mỉm cười.
Nhưng không một ai chú ý tới trong đôi mắt gã hiện lên ánh sáng quái lạ.
…
Phương Vỹ Huyền bước chầm chậm trên đường phố, đi bộ về khu chung cư Lệ Giang.
Đã lâu rồi anh không tự mình nấu ăn, vì thế định mua chút rau để tối nay nấu vài món ngon.
Đi qua một siêu thị, anh dừng bước, chuẩn bị đi vào trong.
Lúc này, đột nhiên anh lại cảm thấy ngực đau nhức. “Phụt!”
Cổ họng Phương Vỹ Huyền ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.