Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 877: Hơi thở của Lôi Giao



Đây là thuật pháp quái quỷ gì vậy?

Tất cả đều sợ ngây người, mắt trợn to đến mức sắp rớt cả con ngươi ra ngoài.

Trong đám bọn họ chưa từng có ai trông thấy cảnh tượng như vậy!

Hai cánh tay bị chặt đứt vẫn còn có thể quay lại trên bả vai!?

Thấy cảnh đó, Phương Vỹ Huyền hơi cau mày.

Theo anh biết, thực ra có loại thuật pháp mọc lại tay đã bị cụt, hơn nữa không chỉ có một loại.

Nhưng cốt lõi của mấy loại thuật pháp này đều là nhanh chóng mọc ra cánh tay mới, có liên quan đến sinh lực.

Còn cách làm của người bịt mặt trước mắt lại là để hai cánh tay đã đứt tự quay về chỗ bị chặt đứt…

Cách thức như vậy hoàn toàn khác với thuật pháp sống lại.

Nối lại tay đã cụt…

Phương Vỹ nhớ mang máng hình như cũng có loài sinh vật nào đó có thể làm chuyện tương tự.
Nhưng nhất thời anh không nhớ ra được.

Núi quảng trường, nhìn thấy hai cánh tay của người bịt mặt lần nữa quay lại, sắc mặt Xích Lang đã hơi thay đổi.

Dù tu vi gã cao thâm, kiến thức cũng sâu rộng nhưng cũng chưa từng thấy loại thuật pháp như vậy.

Tuy nhiên, gã ta bình tĩnh lại rất nhanh, lần nữa nâng Xích Viêm Đao lên.

Xích Lang nhìn người bịt mặt bằng ánh mắt lạnh băng.

“Xoạt!”

Lại một ngọn lửa đỏ thẫm mẫu hiện lên trên lưỡi của Xích Viêm Đao!

Lần này, Xích Lang muốn chém người bịt mặt thành hai khúc luôn!

“Tao lại muốn nhìn thử xem sau khi cả người bị chém làm hai khúc, liệu mày có còn khôi phục được không!”

Xích Lang nắm chặt Xích Viêm Đao, chém về trước!

“Xoẹt!”

Đường đao lửa mạnh mẽ đánh về phía người bịt mặt.

Đường đao lửa tà tà lướt qua đất, mặt đất cũng bị nứt một đường.
Tốc độ của nó rất nhanh, nếu người bịt mặt còn không tránh ra thì chắc chắn sẽ bị đường đao lửa này chém thành hai khúc.

Ngay khi đường đao lửa sắp chạm vào người bịt mặt, không thể tránh né thì gã lại đột nhiên cử động.

Hai chân gã giống như lò xo nén đến mức cuối cùng, lập tức bắn lên.

“Vυ"t!”

Toàn thân người bịt mặt gần như biến mất tại chỗ trong nháy mắt.

“Xoẹt… Ầm…”

Đường đao lửa đánh vào mấy cây đại thụ đằng sau, chặt đứt cây theo phương ngang, khiến chúng ầm ầm đổ xuống.

Lúc này, đã không nhìn thấy bóng người bịt mặt đâu nữa.

Sắc mặt Xích Lang nghiêm nghị, gã ngẩng lên nhìn về bầu trời.

Nhưng trên trời cũng không thấy bóng người bịt mặt đâu.

Bốn phía lập tức rơi vào trạng thái yên lặng.

Tất cả mở to mắt tìm kiếm bóng người bịt mặt trên quảng trường.
“Vụt!”

Hai giây sau, một bóng đen lướt qua trước mặt Xích Lang!

Mặt Xích Lang lập tức biến sắc, gã nắm chặt Xích Viêm Đao vung ra trước!

Nhưng lần vung đao này là vô ích!

Bóng đen kia ngay lập tức vọt ra sau lưng Xích Lang!

Xích Lang mặt biến sắc, muốn quay người nhưng đã không còn kịp nữa!

“Ầm!”

Phần lưng Xích Lang chịu một đòn rất mạnh, gã phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay thẳng ra trước.

Bay chừng mười mấy mét, Xích Lang ngã ra đất, lộn vài vòng rồi mới dùng chân khí gắng sức đứng dậy.

Xích Lang gạt đi máu tươi bên mép, nhìn về trước, người bịt mặt dần hiện thân, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Sau vài ba hiệp, gã biết, tên người bịt mặt trước mắt có thực lực rất mạnh.

Tốc độ của gã giống như bóng ma, còn có thuật pháp nối lại tay bị cụt đầy quỷ dị, đó đều là thứ Xích Lang trước nay chưa từng thấy.
“Giao gương ra đây.”

Người bịt mặt lần nữa phát ra âm thanh chói tai.

Ánh mắt Xích Lang có sự biến động.

Câu nói này của người bịt mặt đã nhắc nhở gã.

Gã rõ ràng có thể dùng gương Hộ Linh để ngăn cản đòn đánh của người bịt mặt mà!

Nghĩ vậy, Xích Lang lấy gương Hộ Linh ra khỏi túi đựng đồ, thả vào trong túi áo của gã.

Có thuộc tính phòng ngự của gương Hộ Linh, giờ có thể tập trung tấn công rồi.

Xích Lang nắm chặt Xích Viêm Đao, miệng đọc lệnh, vẽ một vòng tròn trên không bằng Xích Viêm Đao!

Một vòng lửa cháy rực lên trước mặt Xích Viêm.

“Xích Nhật Luân!”

Xích Lang vẽ liên tiếp chín vòng lửa trên không, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, dựng trước mặt gã.

Xích Lang nhìn người bịt mặt, khí thể trên người bùng nổ.

“Ầm!”

Trên người gã tỏa ra một luồng khí trắng!
“Tao phải xé toạc mày ra thành từng mảnh!” Xích Lang lạnh lùng nói, đồng thời đánh một chưởng vào chín vòng lửa trước mặt!

Giữa chính vòng lửa bỗng toát ra một sức mạnh khủng khϊếp!

Một quả cầu lửa ngưng tụ ở vòng lửa đầu tiên, sau đó xuyên qua tầng tầng lớp lớp vòng lửa, mỗi lần đi qua một vòng, uy lực giấu trong quả cầu lửa lại tăng lên gấp đôi!

Sau khi xuyên qua vòng lửa thứ chín, quả cầu lửa đã lớn đến mức giống y như mô hình mặt trời thu nhỏ, khiến nhiệt độ xung quanh tăng lên không ít!

Một hơi thở nóng bỏng lao về phía đối diện!

Những người vây xem cuộc chiến trước cầu đá liên tục lùi ra sau, sợ bị quả cầu lửa cỡ lớn kia ngộ thương.

Quả cầu lửa cực đại lao về phía người bịt mặt bằng tốc độ rất nhanh!

Lần này, dù có thế nào thì người bịt mặt cũng không có không gian để tránh ra nữa rồi!
Người bịt mặt đưa hai tay ra vặn vẹo giữa không trung.

Không khí lúc này như ngưng trệ.

Còn quả cầu lửa cực đại ấy lại cứ vậy mà dừng giữa không trung.

Tay phải người bịt mặt nhẹ nhàng xòe ra.

Không khí lại lưu chuyển.

Tuy nhiên lần này là chuyển động ngược lại!

Quả cầu lửa đánh về phía Xích Lang rồi!

Xích Lang mặt biến sắc, nắm Xích Viêm Đao vung ra trước!

Chín tầng Xích Nhật Luân trước mặt lập tức bay về phía quả cầu lửa.

Chín tầng Xích Nhật Luân luồn vào quả cầu lửa, quả cầu lửa nhanh chóng biến nhỏ, mãi đến khi biến mất hoàn toàn.

Lúc này, sắc mặt Xích Lang cực kì khó coi.

Mà khán giả của trận chiến đã rơi vào trạng thái thừ người ra.

Bọn họ vốn tường Xích Lang sẽ dùng khí thế áp đảo, gϊếŧ chết người bịt mặt.

Nhưng những chiêu thức kì lạ của người bịt mặt đã khiến tất cả bị dọa sợ.
Xem từ đầu đến cuối, dường như Xích Lang luôn ở thế hạ phong…

Một người tông sư tột đỉnh như gã mà có vẻ như lại chẳng thể đối chọi với người bịt mặt!

Phương Vỹ Huyền nhìn người bịt mặt, mắt dao động.

Thú vị thật.

Mỗi lần gã dùng thuật pháp khác nhau, hơi thở tỏa ra trên người lại có sự thay đổi.

Như thể gã đang tự chiến đấu với bản thân vậy.

“Rốt cuộc là sao có thể làm vậy nhỉ?” Trong mắt Phương Vỹ Huyền chứa đầy sự nghi ngờ và tò mò.

Xích Lang nhìn người bịt mặt, lần nữa nắm chắc Xích Viêm Đao xông tới.

Nếu như thuật pháp đã không có hiệu quả gì với người bịt mặt, vậy thì cứ đánh cận chiến luôn là được rồi!

Trên người gã hiện giờ đã có sự bảo vệ của gương Hộ Linh, gã chẳng còn sợ hãi bất cứ sự công kích bằng chân khí nào nữa!
Xích Lang lao đến trước mặt người bịt mặt, điên cuồng vung Xích Viêm Đao đánh tới, đòn đánh nào cũng nhằm đúng chỗ hiểm.

Nhưng thân pháp của người bịt mặt còn nhanh hơn nhiều so với gã tưởng tượng!

Tất cả đòn đánh của gã đều bị người bịt mặt nhẹ nhàng tránh được!

Xích Lang càng tấn công thì nhịp tim càng dồn dập!

Nhưng lúc này, bỗng nhiên người bịt mặt không phòng thủ nữa mà bất ngờ vươn tay ra, bắt đầu tấn công!

“Bộp!”

Ngựa Xích Lang bị người bịt mặt đánh trúng, gã phun ra một ngụm máu tươi.

Cùng lúc đó, người bịt mặt đã lấy gương Hộ Linh từ trong túi Xích Lang ra!

Người bịt mặt thắng rồi!

Khán giả của cuộc chiến kêu lên!

Còn Xích Lang lúc này đã ngã ra đất, miệng ứa máu tươi.

Gã mở to hai mắt nhìn người bịt mặt, trong mắt chỉ thấy sự khϊếp sợ.
Đối phương hoàn toàn áp đảo gã cả về thuật pháp lẫn thuật cận chiến.

Dù gã có là tông sư tột đỉnh, đề tên bảng thiên thì cũng không sao chống lại được người bịt mặt!

Xích Lang hoàn toàn không phải đối thủ của gã!

Hôm nay, gương Hộ Linh bị cướp mất, còn Xích lang cũng biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của người bịt mặt.

Đi!

Lập tức đi khỏi đây!

Xích Lang cố nén cơn đau ở ngực và chân khí rối loạn trong người, cố gắng đứng dậy, khởi động chân khí trên người, định rời khỏi quảng trường.

Người bịt mặt đứng yên đó nhìn gương Hộ Linh trong tay, trong đôi con người xám trắng xuất hiện ánh sáng dị thường.

“Xích Lang trốn rồi!”

“Người bịt mặt này quá mạnh… đánh Xích Lang chạy mất rồi.”

“Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc người bịt mặt này là ai không?”
Khán giả của cuộc chiến bàn luận sôi nổi.

Còn Xích Lang lúc này đã chạy xa cả trăm mét.

Thời khắc đó, người bịt mặt đột nhiên ngẩng lên nhìn về bóng lưng chạy trốn của Xích Lang.

Gã chỉ tay, một ánh sáng lam xuất hiện trên đầu ngón tay.

“Đâm đi!”

Ánh sáng lam lóe lên.

Sức mạnh sấm sét!

Một tia sét bắn ra từ đầu ngón tay gã, để lại một tàn ảnh giữa không trung, lập tức đuổi theo Xích Lang đang tháo chạy!

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết đứt quãng của Xích Lang vọng lại từ xa.

Tay phải người bịt mặt vung lên giữa không trung, đưa ra trước kéo lại.

Cơ thể của Xích Lang bay đến từ xa, mất mấy giây đã đến trước mặt người bịt mặt.

Lúc này Xích Lang mở to mắt đầy sợ hãi nhưng đã không còn thở nữa.

Gã chết rồi.

“Xích… Xích Lang chết rồi? Xích Lang chết rồi! Tông sư tột đỉnh Xích Lang chết rồi!” Có người gào lên điên cuồng.
Tất cả đều trợn tròn mắt, không sao tin nổi.

Trước khi cuộc chiến bắt đầu, không một ai nghĩ kết cục sẽ thành ra như vậy!

Lúc này, Phương Vỹ Huyền lại nhìn chằm chằm người bịt mặt bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Vừa rồi khi người bịt mặt dùng sức mạnh sấm sét, hơi thở tỏa ra trên người khiến Phương Vỹ Huyền thấy vô cùng quen thuộc.

Anh rất nhanh đã nhớ ra, hơi thở đó thuộc về ai.

Lôi Giao!

Đó là hơi thở của yêu thú cấp tám, Lôi Giao!