Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 883: Vu Thần Giáo!



Thân hình mập mạp của ả đàn bà kia trực tiếp bay ra ngoài hơn mười mét, nặng nề ngã sấp xuống ngay ngã tư đường, sau khi quay cuồng mấy vòng mới dừng lại được.

Lúc này bà ta đã trợn tròn mắt, mặt bê bết máu, ngất xỉu không còn tiếng động nào nữa.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Không ai ngờ rằng dưới sự chỉ trỏ của mọi người mà Phương Vỹ Huyền vẫn dám ngang nhiên ra tay như thế!

Hơn nữa một cú đánh này của anh thế mà lại có thể đá cho một ả đàn bà có thân hình mập mạp, thể trọng ít nhất một trăm sáu mươi cân bay ra ngoài xa như vậy!

Rốt cuộc anh phải mạnh đến mức nào chứ?

Sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của ả đàn bà kia, vài nam thanh niên đã xắn tay áo lại vuốt trở lại, yên lặng xoay người rời đi.

Quần chúng đang vây xem cũng từ từ tản ra.

Ông chủ quán lẩu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía gã đàn ông đang lạnh run tê liệt ngồi dưới đất rồi nói: “Nói đi.”

Sau khi tận mắt chứng kiến kết cục thê thảm của đồng bọn, sao ông ta còn dám có suy nghĩ nào khác nữa?

“Tôi, chúng tôi đến từ Vu Thần Giáo.” Gã đàn ông run rẩy nói.

“Vu Thần Giáo ư?” Phương Vỹ Huyền cảm thấy cái tên này hơi quen quen nên nhíu mày.

Sau đó anh lại liếc mắt nhìn Cơ Hiểu Nguyệt một cái rồi hỏi: “Phải làm thế nào cô ta mới trở lại bình thường được?”

“Phải uống nước thánh mà giáo chủ ban cho mới có thể khôi phục…” Gã đàn ông nơm nớp lo sợ đáp.

Nước thánh…

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt hỏi: “Vu Thần Giáo của các người nằm ở chỗ nào?”

“Chúng tôi… đến từ một chi nhánh của Vu Thần Giáo. Ở ngay vùng ngoại thành… cách nơi này không xa.” Gã đàn ông trả lời một cách chi tiết.
“Mang tôi đi ngay.” Phương Vỹ Huyền thò tay xách ông ta lên.

“Cậu, cậu muốn đi…” Gã đàn ông sửng sốt, trợn to hai mắt hỏi lại.

“Mau dẫn đường đi. Không còn sớm nữa, tôi còn bận về ngủ.” Phương Vỹ Huyền nói với chất giọng lạnh lùng.

“Được, được.” Gã đàn ông kia đáp liên tục, trong mắt hiện lên vẻ âm độc và trêu tức.

Ông ta và người đàn bà kia âm mưu đánh thuốc mê Phương Vỹ Huyền và Cơ Hiểu Nguyệt rồi mang hai người bọn họ về cho Giáo hoàng.

Nhưng bây giờ Phương Vỹ Huyền lại chủ động yêu cầu đi gặp Giáo hoàng trước.

Đây chẳng phải vừa hợp ý ông ta sao?

Chỉ cần trở lại thì cho dù Phương Vỹ Huyền này còn có sức để đánh nhau cũng sẽ không đánh nổi!

Giáo chủ vừa ra tay, không ai có thể chống cự!



Phương Vỹ Huyền dắt theo Cơ Hiểu Nguyệt cùng đi theo gã đàn ông trung niên kia tới vùng ngoại thành thành phố Giang Hải.
Càng tới gần vùng ngoại thành thì xung quanh càng trống trải, người ở cũng càng thưa thớt.

Dọc đường đi, Cơ Hiểu Nguyệt đều bị vây trong trạng thái dại ra, cứ đi theo phía sau Phương Vỹ Huyền như vậy chứ không nói gì.

Sau nửa tiếng đồng hồ, một kiến trúc cũ kỹ có sân nhỏ xuất hiện trước mặt. Tòa nhà này cao hai ba tầng, chiếm diện tích của cả một vùng rộng lớn, ít nhất cũng khoảng hai nghìn mét vuông.

Cạnh sân có hai pho tượng hình người nhưng mặt thì không phải người, trông có vẻ như mặt quỷ với cái miệng rộng dài, răng nanh nhe ra ngoài.

Mà ở trên chóp kiến trúc này còn có một pho tượng nữa, hình một con quái vật hình người với đôi cánh dài.

Nó cầm một cái quyền trượng trong tay, cơ thể hơi nghiêng về phía trước như sắp làm thực hiện động tác đi về phía trước vậy.
“Nơi này chính là nhà thờ của chi nhanh Vu Thần Giáo chúng tôi.” Gã đàn ông đi đến cửa trước sân rồi nói.

Có một luồng khí hung ác phát ra từ tòa kiến trúc trước mắt này, đập vào mặt người ta, nhìn kiểu gì cũng không giống nhà thờ, nó càng giống nơi hành hình hơn.

Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu nhìn pho tượng trên đỉnh chóp, lại nhìn nhìn hai pho tượng trước cửa.

Ba pho tượng này vô cùng khác nhau, nhưng đều có một điểm giống, đó là gương mặt quỷ.

Mà Phượng Vỹ Huyền cũng có ấn tượng với một loại mặt quỷ cùng loại.

Đó là tộc Huyền Minh.

Trước kia Phương Vỹ Huyền đã từng gặp mấy người tộc Huyền Minh rồi. Bọn họ đội một loại mặt nạ quỷ giống nhau, mượn sức mạnh của hồn phách để làm mình lớn mạnh.

Chẳng lẽ tộc Huyền Minh có quan hệ gì đó với Vu Thần Giáo này ư?
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng.

Trong lúc Phương Vỹ Huyền đang tự hỏi thì gã đàn ông kia đã nhanh chân bước vào trong viện, lại đi tới sảnh lớn.

Bây giờ đã là mười một giờ bốn mươi phút khuya rồi, trong nhà thờ rất im ắng, có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Hơn nữa trong nhà thờ cũng không có đèn, chỉ có cửa sổ phía trên lộ ra ánh trăng nhàn nhạt.

Liếc mắt nhìn qua thì lại chẳng thấy ai.

“Chẳng lẽ giáo chủ không ở đây?” Trong lòng gã đàn ông nhảy dựng lên.

Ông ta đã mang người về đây rồi, nếu giáo chủ không ở đây thì cơ hội tuyệt vời này đã lãng phí một cách vô ích!

Nhưng ông ta nhìn quanh bốn phía nhà thờ cũng không thấy bóng người nào.

Ngay lúc ông ta thở dài xoay người chuẩn bị rời đi thì đột nhiên một bóng dáng hiện lên trước mặt ông ta.

“Muộn vậy rồi còn xuất hiện ở nhà thờ là muốn làm gì hả?” Giáo chủ mặc áo choàng đen đứng trước mặt.
Dưới tình huống xung quanh đang tối tăm yên tĩnh lại đột nhiên xuất hiện một người.

Điều này khiến gã đàn ông bị dọa đến run cả người, suýt thì sợ đến nỗi tè ra quần.

“Chủ, giáo chủ, tôi là giáo chúng Hoàng Sở Dân, tôi mang hai giáo chúng mới về cho ngài. Xin ngài hãy ban nước thánh và cứu vớt linh hồn của bọn họ.” Gã đàn ông run rẩy nói.

“Ồ? Giáo chúng mới sao? Ở nơi nào?” Giáo chủ sờ sờ cái cằm bóng loáng rồi hỏi.

Hoàng Sở Dân đang định nói chuyện thì khóe mắt lại liếc thấy hai bóng dáng xuất hiện ở cửa nhà thờ.

“Bọn họ…” Vẻ mặt Hoàng Sở Dân thay đổi, đang muốn nói thêm gì đó.

Giáo chủ đã xoay người nhìn về phía cửa lớn nhà thờ.

Phương Vỹ Huyền và Cơ Hiểu Nguyệt đang đứng ở cửa.

“Ông chính là giáo chủ chi nhánh Vu Thần Giáo này sao?” Phương Vỹ Huyền mở miệng hỏi.
Giáo chủ hơi híp mắt liếc nhìn Phương Vỹ Huyền một cái rồi lại quay sang liếc Cơ Hiểu Nguyệt bên cạnh, mắt sáng lên.

Lại có một người phụ nữ đẹp như thế này!

“Giáo chủ, tôi đã cho người phụ nữ kia xem kinh văn. Bây giờ cô ta đã rơi vào trạng thái có thể khống chế rồi, còn người còn lại… cậu ta rất kỳ quái. Dù là xem kinh văn hay dùng bí quyết khống chế tinh thần thì cũng đều chẳng có tác dụng gì với cậu ta…” Hoàng Sở Dân nhỏ giọng nói bên tai giáo chủ.

Giáo chủ liếc nhìn ông ta một cái rồi nói: “Ông tìm đâu ra người phụ nữ này thế?”

“Tôi nhìn thấy ở trên đường… Sau đó tôi muốn mang cô ta về cho giáo chủ được nếm thử.” Hoàng Sở Dân nịnh nọt nói.

“Ha ha ha… Không tồi không tồi, thật đúng là hiểu lòng tôi! Hoàng Sở Dân sao? Tôi sẽ ghi thêm một bút cho ông trên phổ công đức!” Giáo chủ ngửa mặt lên trời cười to nói.
Hoàng Sở Dân cũng cười theo một lúc rồi nhắc nhở: “Giáo chủ, chàng trai kia… hơi kỳ quái. Ngài phải cẩn thận một chút…”

“Ha ha, được rồi, ông cũng đã mang cậu ta tới nơi này rồi. Nếu tôi còn không xử lý được thì chẳng phải sẽ là trò cười sao…” Giáo chủ cười ha hả đáp.

Nói xong, ông ta quay đầu, lại phát hiện ra Phương Vỹ Huyền đã đứng trước người mình.

“Giúp cô ta lấy lại tinh thần, tôi có thể cho ông một con đường sống.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng mở miệng nói.

Mặt giáo chủ thay đổi.

Sao Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta thế này? Ông ta không hề cảm nhận được chút gì cả!

Nhưng sau khi nghe thấy lời của anh, vẻ mặt ông ta lại trở nên u ám.

“Chỉ với mỗi mình cậu mà cũng đòi uy hϊếp tôi cơ à?” Giáo chủ lạnh lùng mở miệng nói.
“Ầm!”

Phương Vỹ Huyền không nói nhiều, trực tiếp nâng chân lên, dùng đầu gối thụi thẳng vào bụng ông ta.

Tốc độ của anh thật sự quá nhanh. Giáo chủ không kịp phản ứng lại!

“Phụt!”

Giáo chủ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó té về phía sau hơn mười mét.

Hoàng Sở Dân đứng bên cạnh ông ta lúc này đã sợ đến choáng váng.

Vốn dĩ ông ta tưởng rằng giáo chủ có thể thoải mái xử lý Phương Vỹ Huyền, càng không ngờ rằng vừa gặp nhau, giáo chủ đã bị đánh ngã!

Giáo chủ té nằm trên mặt đất, ôm lấy cái bụng đau quặn, vẻ mặt tái nhợt.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền lại đi tới trước mặt ông ta.

“Suy nghĩ xong chưa?” Phương Vỹ Huyền nhìn ông ta từ trên cao xuống rồi lạnh lùng hỏi.

Giáo chủ nghiến răng, với tay phải vào túi tiền trong áo choàng đen, sau đó vung mạnh về phía Phương Vỹ Huyền.
Vài lá bùa bay về phía Phương Vỹ Huyền.

“Vù!”

Sau đó mấy lá bùa kia cùng bùng cháy, ngọn lửa bốc lên hình thành một con rồng lửa, đánh úp về phía Phương Vỹ Huyền.

Mặt Phương Vỹ Huyền vẫn không hề thay đổi. Anh khoát tay về phía trước.

“Soạt soạt!”

Rồng lửa hình thành từ lá bùa bị dập tắt trong nháy mắt.

Nhân lúc này, giáo chủ đứng dậy bắt đầu niệm một đoạn kinh văn tối nghĩa.

Sau đó ông ta lại với tay vào áo choàng, lấy ra một cục đá màu đen.

“Phệ Hồn quyết! Quỷ nhỏ Phệ Hồn, đi ra!”

Giáo chủ hét lớn một tiếng rồi cầm cục đá màu đen kia bằng hai tay.

Một dòng khí hung ác phát ra từ tảng đá.

“Chít chít…”

Từng tiếng kêu quỷ dị của U Quỷ Hồn Linh phát ra từ tảng đá.

Hoàng Sở Dân đứng phía sau thấy cảnh tượng này thì mặt tái mét, liên tục lùi về phía sau, sợ bị đánh nhầm.
Hơn mười con U Quỷ hơi trong suốt trôi nổi trong không trung.

Hai mắt chúng nó đỏ vằn lên, cùng nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền rồi rục rịch.

Trong nhà thờ tối tăm, cảnh tượng này lại càng khiến người ta run sợ.

“Đi! Cắn nuốt hồn phách kẻ kia đi!” Giáo chủ quát to ở phía sau.

“Chít chít…”

Sau tiếng ra lệnh, hơn mười con U Quỷ bay thẳng về phía Phương Vỹ Huyền.