Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 912: Tôi chính là Đạo Thiên



Nghe thấy câu này, Trần Diệc Khang cười đầy châm chọc.

Ở Hoài Bắc hay ở Nam Đô, có chuyện gì mà anh ta không thể hay không dám làm cơ chứ?

Huống chi đây chỉ là chuyện gϊếŧ một tên oắt con không tên không họ kia thôi?

“Chẳng những ông đây muốn chặt đứt tay chân cậu, mà còn muốn ném cậu từ tầng lầu này xuống!” Trần Diệc Khang trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, lạnh lùng nói.

“Được thôi, thế thì đành chịu vậy.” Phương Vỹ Huyền nhún vai nói.

Trần Diệc Khang nhìn thoáng qua Đạo nhân Bạch, ý bảo ông ta hãy ra tay.

Những người khác đang có mặt ở đây đều khá căng thẳng, vội vã muốn lùi sang một bên vì sợ bị ngộ thương.

Văn Ngọc Bá với hai chị em Hạ Giang An cũng lùi sang một bên.

“Lần này cậu chết chắc rồi!”

Văn Ngọc Bá nhìn Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt tràn tươi cười trêu tức.
Chỉ có Đường Thanh Hiền vẫn đứng bên cạnh Phương Vỹ Huyền, sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

Chuyện Phương Vỹ Huyền gặp rắc rối là sự thật không thể thay đổi.

Cô ta là bạn của Phương Vỹ Huyền, cho dù không giúp được Phương Vỹ Huyền nhưng cũng phải đứng bên cạnh Phương Vỹ Huyền để chứng tỏ lập trường!

Tất cả mọi người đều im lặng, bao gồm cả nhân viên của phòng bán đấu giá Saintton.

Lẽ ra bọn họ nên đứng ra ổn định trật tự, nhưng người trước mắt là Trần Diệc Khang, cái tên đã khiến cho bọn họ từ bỏ ý nghĩ này trong đầu.

Không ít người có mặt ở đây đều biết, ông lão đứng bên cạnh Trần Diệc Khang là một cường giả cảnh giới tông sư!

Trong mắt đám người bình thường này, võ đạo tông sư chính là nhân vật giống như thần tiên vậy! Cả đời của một số người cũng khó mà được nhìn thấy mấy lần!
“Võ đạo Tông Sư sao… Không ngờ tới hôm nay lại có cơ hội tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Võ đạo Tông Sư.”

Không ít người nhìn đạo nhân Bạch bằng ánh mắt giống như đang nhìn thần linh.

Trần Diệc Khang quay đầu nhìn về phía đạo nhân Bạch, tỏ ý bảo ông ta mau lập tức ra tay.

Nhưng đạo nhân Bạch chỉ nhíu mày nhìn Phương Vỹ Huyền.

Ông ta cứ luôn cảm thấy, trên người Phương Vỹ Huyền có một luồng hơi thở quen thuộc.

Giống như trước kia đã từng gặp nhau ở đâu đó, cho nên mới có chút ấn tượng như vậy.

“Đạo nhân Bạch, ra tay nhanh lên!”

Ngay lúc đạo nhân Bạch đang cẩn thận nhớ lại thì Trần Diệc Khang lại thúc giục, cắt đứt suy nghĩ của đạo nhân Bạch.

Đạo nhân Bạch hít sâu một hơi, không nhớ lại nữa. Ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt lạnh như băng, vung tay lên không trung!
“Ầm!”

Luồn chân khí này đánh thẳng vào người Phương Vỹ Huyền, phát ra âm thanh nặng nề.

Một luồng sóng không khí rung động, đánh tới chỗ bên cạnh Đường Thanh Hiền đang đứng.

Đường Thanh Hiền kêu lên, sắp ngã xuống đất.

Ngay tại lúc này, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta ra phía sau.

Phương Vỹ Huyền nhìn Đường Tiểu Nhu một cái, sau đó quay đầu nhìn đạo nhân Bạch bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Ồ?”

Thấy Phương Vỹ Huyền không hề bị tổn thương gì, đạo nhân Bạch có chút ngạc nhiên.

Người này chỉ là một võ giả Tiên Thiên mà thôi, vậy mà có thể đỡ nổi một kích chân khí của ông ta sao?

Khá thú vị đây.

Có điều, lúc này đang có nhiều người đứng xem như vậy, đạo nhân Bạch cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.

Ông ta muốn đánh nhanh thắng nhanh!
Ánh mắt đạo nhân Bạch trở nên nghiêm túc, cả người phát ra một luồng sức mạnh, giơ hai bàn tay lên bắt đầu xoay chuyển trên không trung.

Một luồng chân khí mạnh mẽ, hình thành một luồng lốc xoáy sức mạnh ở lòng bàn tay.

Cái ghế ở đằng trước cũng bị nghiêng ngả trái phải trong nháy mắt.

Một sức kéo vô cùng lớn đổ nhào về phía Phương Vỹ Huyền.

Đạo nhân Bạch muốn kéo Phương Vỹ Huyền đến trước mặt ông ta!

"Như ông mong muốn.”

Phương Vỹ Huyền cười nhạt, anh khẽ cử động cơ thể rồi vọt về phía trước.

“Bị kéo qua rồi!”

Trong mắt người ngoài cuộc chính là Phương Vỹ Huyền bị đạo nhân Bạch cưỡng ép kéo qua!

Trái tim Đường Thanh Hiền đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch.

Trong nháy mắt, Phương Vỹ Huyền đã xuất hiện trước mặt đạo nhân Bạch.

Trần Diệc Khang khoanh tay đứng đó, kiêu ngạo liếc nhìn Phương Vỹ Huyền, cười lạnh nói: “Để xem bây giờ còn nhảy nhót được nữa không?”
“Quỳ xuống!”

Đạo nhân Bạch quát to một tiếng đầy lạnh lùng, lật bàn tay lại, đè xuống!

“Ầm”

Một luồng chân khí đè ép Phương Vỹ Huyền, khiến cho sàn gạch men nơi Phương Vỹ Huyền đang đứng cũng ầm ầm nổ tung.

Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn đứng vững ở đó, khuôn mặt lạnh lùng giống như chẳng bị ảnh hưởng gì.

Sắc mặt đạo nhân Bạch khẽ thay đổi, ánh mắt ngạc nhiên.

“Ba phần sức mạnh mà không đủ sao? Vậy thì năm phần sức mạnh vậy!”

Đạo nhân Bạch hừ lạnh một tiếng, giơ hai tay lên muốn ép xuống lần nữa.

Nhưng lúc này, ông ta lại cảm nhận được một trận gió lạnh thổi tới trước mặt.

Tập trung nhìn lại thì Phương Vỹ Huyền đã đứng mặt ông ta.

Đồng tử đạo nhân Bạch co rút.

Rõ ràng Phương Vỹ Huyền đã bị chân khí của ông khống chế, sao vẫn còn cử động được?
“Tôi đã cho mấy người cơ hội, nhưng đáng tiếc thật, mấy người lại cứ muốn đưa mặt tới cho tôi đánh.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói, đồng thời cũng đánh ra một quyền.

“Ầm!”

Ngay cả thời gian phản ứng lại cũng không có, ngực đạo nhân Bạch bị trúng một đòn nặng nề rồi ngã xuống đất.

Đám đông vẫn luôn nhìn chằm chằm đạo nhân Bạch cũng kêu lên một tiếng hoảng sợ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Võ đạo Tông Sư mà lại bị người khác đánh bay!

Chẳng lẽ người trẻ tuổi trước mặt này còn mạnh hơn võ đạo Tông Sư sao?

Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn Trần Diệc Khang.

Trần Diệc Khang giật cả mình, anh ta quay đầu lại nhìn đạo nhân Bạch đang nằm hộc máu không ngừng trên đài đấu giá, anh ta hô to: “Đạo nhân Bạch! Ông…”

“Bốp!”

Trần Diệc Khang còn chưa dứt lời đã bị Phương Vỹ Huyền tát ngã xuống đất.
Xung quanh lại phát ra tiếng sợ hãi.

Ai nấy cũng đều mở to hai mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, tròng mắt như sắp rớt ra.

Chỉ với một cái tát mà đã tát ngã cậu chủ nhà họ Trần - Trần Diệc Khang xuống đất!

Đây là hành động to gan cỡ nào!

Khắp cả Hoài Bắc, e rằng cũng chỉ có một mình Phương Vỹ Huyền mới dám làm như vậy!

Trần Diệc Khang ôm mặt, thống khổ gào thét: “Cậu tên gì, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cậu! Tôi nhất định sẽ gϊếŧ…”

“Bịch!”

Phương Vỹ Huyền nhấc chân giẫm lên mặt Trần Diệc Khang khiến cho anh ta nói không nên lời.

“Tôi là Phương Vỹ Huyền.”

“Còn có một cái tên khác nữa là Đạo Thiên.”

Phương Vỹ Huyền nhìn Trần Diệc Khang từ trên cao, lạnh lùng nói.

Phương Vỹ Huyền?

Đạo, Đạo Thiên!

Cái tên này khiến cho Trần Diệc Khang giật mình!

Cũng làm cho trái tim đạo nhân Bạch đang nằm trên đài đấu giá run rẩy!
Người này, vậy mà lại là Đạo Thiên!

Khó trách trên người anh có một loại cảm giác quen thuộc!

Khó trách sao anh lại mạnh như vậy!

Sau khi biết được thân phận của Phương Vỹ Huyền, trái tim đạo nhân Bạch hoàn toàn chết lặng.

Người này sở hữu một sức mạnh kinh khủng, chỉ một mình anh đã có thể đánh chết Thôn Thiên Kình!

Trần Diệc Khang và cả ông ta đều đang gặp nguy hiểm!

Trần Diệc Khang mở to hai mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ hoảng sợ.

“Cậu, sao cậu có thể là Đạo Thiên được chứ? Đạo Thiên rõ ràng không phải như này…”

“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói đến thuật dịch dung sao?” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói, dồn thêm sức lên cái chân đang giẫm lên mặt Trần Diệc Khang.

Trần Diệc Khang phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Tôi nghe Tần Lăng Thường nói, hình như anh không muốn giao quyền sở hữu nham thạch Thiên Đấu trên hải đảo ra, có phải là muốn quỵt không?” Trên mặt Phương Vỹ Huyền lộ ra ý cười lạnh, anh nói.
Nham thạch Thiên Đấu!

Nghe thấy từ này, lòng Trần Diệc Khang lập tức trầm xuống.

“Ban đầu tôi chỉ định cho anh một tháng, đáng lẽ đã sớm tìm anh tính sổ. Thế nhưng khoảng thời gian trước giờ tôi có chút việc bận nên nhất thời quên mất.” Phương Vỹ Huyền bỏ chân ra khỏi mặt Trần Diệc Khang, anh ngồi xổm xuống nhìn gương mặt không còn chút máu của Trần Diệc Khang, anh nói: “Hôm nay, anh trốn không thoát đâu.”

Tim Trầm Diệc Khang đập thình thịch, sợ hãi khiến cho anh ta nói không nên lời.

“Đương nhiên anh có thể lựa chọn từ chối giao quyền sở hữu nham thạch Thiên Đấu.” Phương Vỹ Huyền nở nụ cười lạnh lùng, anh nói.

Trần Diệc Khang run bần bật, vội vàng run rẩy nói: “Tôi sẽ giao quyền sở hữu nham thạch Thiên Đấu ra! Tôi sẽ giao nộp nó! Đừng gϊếŧ tôi…”

“Lần trước anh cũng nói như vậy.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Lần này, lần này tôi chắc chắn sẽ giao ra! Tôi có thể cho người trong công ty lập tức soạn thảo hợp đồng chuyển giao quyền sở hữu đưa đến cho cậu, chỉ cần cậu tha cho tôi một con đường sống…” Trần Diệc Khang nói.

Phương Vỹ Huyền khẽ híp mắt, nói: “Được rồi, anh cứ làm như vậy đi, tôi sẽ cho anh thời hạn nửa tiếng đồng hồ.”

Nói xong, Phương Vỹ Huyền đứng dậy đi tới ngồi xuống cái ghế ở phía sau.

Trần Diệc Khang vội vàng đứng dậy, lấy điện thoại từ trong túi ra liên lạc với cấp dưới.

Lúc này, toàn bộ hội trường im lặng như tờ.

Ai cũng không ngờ tới, sự việc lại phát triển thành ra như này.

Trần Diệc Khang vậy mà lại khúm núm quỳ gối trước mặt cậu thanh niên tên Phương Vỹ Huyền này.

Bị đánh cho máu mũi chảy ròng ròng nhưng vẫn là vâng vâng dạ dạ.
Dáng vẻ này nào phải là dáng vẻ của cậu chủ nhà họ Trần nhìn đời bằng nửa con mắt cơ chứ?

Lúc này, Văn Ngọc Bá và hai chị em Hạ Giang An, Hạ Vân Đào đã sớm nhìn đến ngốc luôn rồi.

Nhất là Văn Ngọc Bá, sắc mặt anh ta trắng bệch, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Lúc trước anh ta từng châm chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Phương Vỹ Huyền, nếu bị Phương Vỹ Huyền ghi hận, vậy thì xong đời!

Dù gì, ngay cả Trần Diệc Khang mà đối phương cũng dám đánh.

Trần Diệc Khang cuống quít gọi điện thoại cho cấp dưới, bảo người đó soạn thảo hợp đồng chuyển giao quyền sở hữu nham thạch Thiên Đấu.

Lúc này anh ta không dám có suy nghĩ lệch lạc nữa.

Gì mà nham thạch Thiên Đấu hay tinh thạch Thiên Đấu gì đó, vốn không quan trọng bằng tính mạng!

“Cậu chủ, có phải chuyện chuyển quyền sở hữu nham thạch Thiên Đấu này thì cũng nên thông báo cho chủ tịch phía bên kia trước một chút không…” Cấp dưới do dự nói.
“Thông báo chó má gì! Mau mang tới đây cho ông!” Trần Diệc Khang chửi ầm lên.