Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 941: Nghiền ép cả hội trường!



Bên này, Đường Thanh Hiền cũng được đọc tên, đi lên bục.

Thành tích thi đại học của cô ta là sáu trăm tám mươi hai điểm, xếp thứ sáu cả trường, xếp thứ bốn mươi bảy cả Giang Nam.

Đối với thành tích này, Đường Thanh Hiền cảm thấy rất hài lòng.

Phan Tấn Trung đọc từng cái tên, rất nhanh đã đến người cuối cùng.

Tiếp theo, cái tên thầy sẽ đọc chính là bạn học mà ai ai cũng biết. Em ấy không chỉ đạt được giải nhất, mà hiệu trưởng sẽ phát riêng cho em ấy một học hổng cực lớn, tổng cộng là hai trăm nghìn!” Phan Tấn Trung cất cao giọng nói qua microphone.

Hai trăm nghìn?

Phía dưới khán đài vang lên tiếng trầm trồ.

Số tiền thưởng này quá lớn rồi! Nó đủ chi trả chi phí học tập và sinh hoạt của học sinh này trong thời sinh viên!

“Ha ha, chút tiền ấy có là gì, với số điểm của bạn học này, rất có thể sẽ được những trường đại học lớn tranh giành, những trường đại học này sẽ cấp học bổng, sẽ càng được nhiều tiền hơn!” Phan Tấn Trung nói.
Dưới khán đài lại vang lên tiếng thán phục.

Phần lớn những học sinh tốt nghiệp cấp ba đều biết bạn học này là ai.

Hà Văn Bắc!

Ngoại trừ Hà Văn Bắc, còn có ai có thể lấy được cái học bổng kết xù này?

“Bây giờ, mới bạn học này lên bục nhận thưởng!”

“Bạn học Hà Văn Bắc, bảy trăm hai mươi mốt điểm, xếp số một toàn trường, xếp hạng ba khu vực Giang Nam! Cậu ấy chính là Trạng Nguyên kỳ thi đại học thành phố Giang Hải năm nay, đồng thời là thám hoa khu vực Giang Nam. Điều đáng nói chính là bạn học Hà Văn Bắc chỉ thấp hơn Trạng Nguyên khu vực Giang Nam kỳ thi đại học năm nay hai điểm! Chênh lệch cực kỳ nhỏ!” Giọng điệu Phan Tấn Trung sôi trào: “Ngoài ra, bảy trăm hai mươi mốt điểm cũng chính là thành tích thi đại học cao kỷ lục của thành phố Giang Hải chúng ta!”
Giữa tiếng hô hào trong khán đài, một cậu học sinh đeo kính đứng dậy, đi lên bục.

Đây là học thần Hà Văn Bắc!

Các học sinh, đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hà Văn Bắc.

“Nhìn kỹ đi, vừa nhìn là biết người đọc sách, khí chất rất khác biệt…”

“Cha mẹ nhà ai mà may mắn như vậy, có thể sinh ra một đứa con ưu tú như thế.”

“Đây chính là rồng trong biển người đó…”

Các vị phụ huynh cũng không khỏi cảm thán.

“Khu vực Giang Nam năm nay tổng cộng có bảy mươi lăm vạn thí sinh dự thi, mà bạn học Hà Văn Bắc này lại đứng vị trí số ba!” Phan Tấn Trung lại nhắc thêm lần nữa.

Hà Văn Bắc đi lên bục, đứng giữa những bạn học khác.

Đường Thanh Hiền đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt vô cảm của Hà Văn Bắc, trong lòng cũng đang cảm thán.

Quá giỏi.

Cô ta tự nhận mình đã rất nỗ lực học tập, nhưng chỉ thi được sáu trăm tám mươi hai điểm.
Bảy trăm hai mươi mốt điểm, ước chừng cao hơn cô ta ba mươi chín điểm, rốt cuộc cậu bạn này thi thế nào vậy?

Các vị lãnh đạo đi lên trao giải cho học sinh trên bục.

Lúc đến lượt trao giải cho Hà Văn Bắc, hiệu trưởng Trần cầm tấm bảng trị giá hai trăm nghìn giao vào tay Hà Văn Bắc.

Sắc mặt Hà Văn Bắc rất lạnh nhạt, không nhìn ra chút căng thẳng nào.

Đối với cậu ta mà nói, thi được thành tích này là chuyện hiển nhiên.

Thậm chí, cậu ta còn thấy hơi không vui.

Chỉ thua hai điểm!

Chỉ thua hai điểm cậu ta sẽ là Trạng Nguyên kỳ thi đại học khu vực Giang Nam!

Các vị lãnh đạo chụp ảnh cùng học sinh trên bục, có không ít lãnh đạo tự đến tìm Hà Văn Bắc, thân thiết giao lưu và bắt tay với cậu ta.

Thành tích của Hà Văn Bắc đã làm trung học Giang Hải nở mày nở mặt!

Mấy năm trước, học sinh ưu tú nhất của trung học Giang Hải cũng hiếm có ai vào được top mười của Giang Nam.
Nhưng Hà Văn Bắc lại thi và giành được hạng ba!

Đây cũng chính là nguyên nhận cậu ta nhận được mức thưởng phong phú như thế!

“Những người trên bục mới là học sinh xuất sắc thật sự, cái tên Phương Vỹ Huyền kia là tên gian lận không biết xấu hổ! Hôm nay tôi không thấy cậu ta, chắc chắn là vì không dám đến đây nhỉ? Sợ chúng ta cười nhạo cậu ta, ha ha ha.”

Trên ghế ngồi, La Tuấn Kỳ cười ha hả châm chọc.

Bên cạnh cậu ta đều là học sinh lớp chọn, lúc này họ cũng cười rộ lên cùng phụ họa.

Bọn họ đều rất ghét Phương Vỹ Huyền, bây giờ Phương Vỹ Huyền thi đại học không tốt, có thể đoán được trong lòng họ vui đến mức nào.

Trên bục, sau khi chụp hình xong, nhóm lãnh đạo về lại chỗ ngồi, các học sinh nhận thưởng cũng bắt đầu đi xuống bục.

Buổi lễ tuyên dương sắp kết thúc viên mãn.
Thì vào lúc này, thư ký của hiệu trưởng lại vội vã chạy lên bục nói nhỏ vài câu bên tai hiệu trưởng Trần.

Sắc mặt Trần Đăng Nguyên thay đổi, quay đầu hỏi: “Chắc chắn không sai chứ?”

Thư ký toát mồ hôi đầy đầu, nói: “Tôi đã xác nhận rất nhiều lần, phòng Giáo dục Giang Hải, sở giáo dục Giang Nam… Chắc chắn là không sai.”

Trần Đăng Nguyên trợn mặt, khuôn mặt ngập tràn vẻ không dám tin, ngay sau đó lại trở nên mừng như điên.

“Bây giờ đã có thể xem được thành tích của em ấy rồi đúng không?” Trần Đăng Nguyên khẽ hỏi.

“Đúng vậy.” Thư ký đáp.

“Thật tốt quá! Lập tức trình chiếu giao diện kiểm tra thành tích lên màn hình lớn!” Giọng nói của Trần Đăng Nguyên có hơi run rẩy, đứng dậy.

“Đã rõ.” Thư ký lập tức đi ra phía sau máy tính.

Ông ta cầm lấy microphone, nói với những học sinh và phụ huynh đang chuẩn bị ra về:
“Các bạn học, quý phụ huynh xin hãy dừng bước.”

Mọi người dưới khán đài, và những học sinh có mặt trên bục đều nhìn về phía Trần Đăng Nguyên, vẻ mặt ai nấy đều lóe lên nghi ngờ.

“Bởi vì sự cố ngoài ý muốn, có một học sinh có thành tích thi đại học đến giờ mới kiểm tra được.” Trần Đăng Nguyên nuốt nước miếng, nói.

Vẻ nghi ngờ mặt mọi người càng nhiều hơn.

Bao gồm các lãnh đạo bên cạnh Trần Đăng Nguyên, ai nấy đều tò mò nhìn về phía ông ta.

Rốt cuộc là thành tích của ai mà đáng để nhắc đến trước mặt nhiều người như vậy?

“Thí sinh này cũng là thí sinh nhận được học bổng…” Trần Đăng Nguyên tiếp tục nói.

“Sau khi chấm xong bài thi của thí sinh này, bởi vì điểm quá cao mà cần phải đưa lên sở giáo dục Giang Nam tiến hành thẩm tra đối chiếu một lần nữa, tất cả các bài thi đều tiến hành thẩm tra lại lần nữa… Bởi vậy, đến tận bây giờ mới có thành tích của em ấy.”
Điểm quá cao, thẩm tra lại một lần nữa?

Điểm cao đến mức nào mới cần phải làm như vậy?

Mọi người nghe mà choáng váng, ngơ ngác nhìn về phía Trần Đăng Nguyên.

Đúng lúc này, chỉ có trong đầu Đường Thanh Hiền và Vu Ánh Hà dưới bục lóe lên một hình bóng.

Không thể nào kiểm tra được thành tích của Phương Vỹ Huyền, chẳng lẽ…

“Học sinh này tên là Phương Vỹ Huyền. Là học sinh trong lớp chọn khối mười hai trường chúng ta. Thành tích thi đại học của em ấy là… Bảy trăm năm mươi điểm, đạt điểm tuyệt đối! Đồng thời cũng chính là Trạng Nguyên kỳ thi đại học cả Hoa Hạ!” Lúc Trần Đăng Nguyên nói ra những lời này, trên mặt ông ta còn đầy vẻ không dám tin, sau khi nói ra, cả người còn nổi hết cả da gà.

Cả hội trường lạnh ngắt như tờ.

Tất cả mọi người cho rằng mình đã nghe lầm.
Bảy trăm năm mươi điểm! Đây chính là điểm tuyệt đối!

Đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi đại học, đây là khái niệm gì?

Đây vốn là chuyện không thể nào!

Từ khi Hoa Hạ bắt đầu tổ chức kỳ thi đại học, chưa từng xuất hiện trường hợp có điểm thi đạt điểm tuyệt đối!

Bởi vì trong kỳ thi đại học có môn ngữ văn, vì thế không thể nào có điểm tuyệt đối.

Bởi vì bài thi ngữ văn có quá nhiều chủ đề, giáo viên chấm thi cho điểm cũng dựa trên chủ quan, nhất là đề đọc và đề văn, vốn không có khả năng lấy được điểm tuyệt đối!

“Hiệu trưởng Trần… Bảy trăm năm mươi điểm? Chắc chắn không tính nhầm chứ?” Phan Tấn Trung nhìn Trần Đăng Nguyên, hỏi.

Trần Đăng Nguyên không nói gì, mà chỉ nhìn vào thư ký đứng phía sau.

Đúng lúc này, màn hình lớn phía sau đã sáng lên, bên trên hiện lên giao diện kiểm tra thành tích thi đại học.
Lần này, tất cả mọi người đều có thể thấy điểm.

Họ tên: Phương Vỹ Huyền.

Ngữ văn: 150 điểm. Toán: 150 điểm. Tiếng Anh: 150 điểm. Tổng hợp, 300 điểm.

Tổng điểm: 750 điểm.

Thật sự là bảy trăm năm mươi điểm!

Sau khi nhìn thấy giao diện trên màn hình, dưới khán đài cuối cùng đã bùng lên tiếng ngạc nhiên cảm thán.

Đúng là họ không nhìn lầm!

Nhưng chuyện này quá khoa trương rồi!

Tuy rằng Đường Thanh Hiền đứng trên bục dự đoán được thành tích thi của Phương Vỹ Huyền rất tốt, nhưng không ngờ rằng lại là số điểm bảy trăm năm mươi không có tính khả thi này!

Cô ta ngơ ngác nhìn màn hình lớn phía sau, miệng đã há to thành hình chữ o.

Lúc này, Hà Văn Bắc luôn có sắc mặt lạnh nhạt đã thay đổi.

Cậu ta vẫn luôn cho rằng mình thi được bảy trăm hai mươi một điểm đã là số điểm cao nhất rồi.
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại thì được bảy trăm năm mươi điểm!

Trước giờ cậu ta chưa từng để Phương Vỹ Huyền vào mắt, mặc dù anh đã giải được một đề Olympic Toán rất khó.

Bởi vì đề Olympic Toán kia cậu ta cũng giải được.

Cậu ta không tin một người ba năm qua luôn có thành tích bình thường, lại đột nhiên thi được điểm cao như vậy.

Nhưng hôm nay đã có thành tích thi đại học.

Bảy trăm năm mươi điểm!

Số điểm này đã đập nát tất cả kiêu ngạo trong lòng Hà Văn Bắc!

Thậm chí cậu ta còn không thể nào nghi ngờ được tính chân thật của số điểm này. Bởi vì số điểm này đã được thẩm tra lại lần nữa!

La Tuấn Kỳ ngồi dưới bục nhìn thấy thành tích trên màn hình, vẻ mặt đã cứng đờ.

Không chỉ là cậu ta, mà những bạn học xung quanh cũng vậy.

Chỉ vài phút trước, bọn họ còn đang ở cười nhạo Phương Vỹ Huyền.
Lúc ấy bọn họ cho rằng ván đã đóng thuyền, Phương Vỹ Huyền không có cách nào vả mặt bọn họ.

Nhưng thực tế, bọn họ lại bị vả mặt lần nữa.

Hơn nữa cú vả mặt này lại là cái tát trí mạng nhất.

Thi đại học bảy trăm năm mươi điểm, đây là thành tích mà con người có thể thi được sao?