Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 117: Đủ tàn nhẫn



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Chỉ thấy Trần Tấn đột nhiên khẽ động, linh lực cuồng bạo hội tụ ở tay phải.

Một chưởng này vô cùng cực kỳ đột ngột, không khí bốn phía bị cuốn thành một đạo cuồng phong.

Một kích như vậy hoàn toàn là trăm phương ngàn kế, khi người bình thường đối mặt với một kích này, có thể căn bản không phản ứng được.

Nhưng Chu Phụng bởi vì vẫn duy trì tính cảnh giác cực cao, cho nên trước tiên liền phản ứng lại.

Chu Phụng cũng là một chưởng, chỉ là không có trận trận lớn như vậy, hoàn toàn chính là một bộ tư thái cứng rắn kháng cự.

- Bang!

Hai bàn tay lớn chạm trực tiếp vào nhau.

- Ngươi!

Khóe miệng Trần Tấn hơi co giật, trong mắt hiện lên một tia không dám tin.

Hắn thật không ngờ phản ứng của Chu Phụng lại nhanh như vậy, dưới sự đánh lén của hắn có thể nhanh chóng phản ứng lại như vậy.

Hơn nữa thân thể Chu Phụng dường như quá mạnh một chút!

Một chưởng này đi xuống, lực lượng cuồng bạo kia tựa như trâu bùn xuống biển, căn bản không có nhấc lên một tia gợn sóng.

Ngược lại là hắn cảm nhận được một cỗ lực phản chấn cường đại.

- Năng lực phòng ngự này cũng được!

Chu Phụng cảm thụ được biến hóa của thân thể, trong lòng đối với lực phòng ngự của hắn hiện tại vẫn tương đối hài lòng.

Lão Bì bị động cộng với khả năng phòng ngự, sau đó phối hợp với Lớp Vỏ Cứng Rắn bị động.

Vừa rồi Trần Tấn công kích, cơ hồ không thể lay động Chu Phụng chút nào.

- A? Hình như có gì đó không ổn!

- Đây là đụng phải tấm sắt sao?

- Bình thường mà nói, với tu vi của Trần Tấn, chỉ cần là Linh Đài ngũ trọng trở xuống, cũng sẽ không phải là đối thủ mới đúng....

- ......

Chỉ thấy tay phải Trần Tấn lúc này bị Chu Phụng nắm chặt.

Ma khí trên người Chu Phụng xuất hiện, đầu tiên là một trận âm thanh buồn bực, sau đó là thanh âm lạch cạch.

Âm thanh này giống như một hạt đậu chiên, âm thanh không ngừng.

- Buông tay! Làm sao có thể như thế!

Trần Tấn cố gắng muốn thoát khỏi bàn tay to của Chu Phụng, nhưng thế nào cũng không làm được.

Làm cho bốn phía quan sát bao gồm Diệp Dĩnh có chút nghẹn họng chính là, Chu Phụng trực tiếp đem tay phải Trần Tấn xé xuống.

Bạch cốt khô lâu như tuyết cùng máu thịt đỏ tươi hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt mọi người.

- Ngươi..... Ngươi! Ngươi có biết ngươi đang làm gì!

Một mặt đẫm máu như thế, phối hợp với khuôn mặt không chút thay đổi của Chu Phụng, trực tiếp dọa Diệp Dĩnh không nhẹ.

Giao chiến trong phường thị này thật ra bị cấm.

Nhưng vừa rồi Trần Tấn mắt thấy không lừa được, đột nhiên đánh lén Chu Phụng, kỳ thật là muốn dùng thời gian cực ngắn hạ Chu Phụng.

Bằng cách này, thì sẽ không vi phạm các quy tắc của phường thị.

Dỗ gạt không được trực tiếp động thủ, vẫn là cách dùng của hai người Trần Tấn và Diệp Dĩnh.

Không biết có bao nhiêu người trúng chiêu này, trong lòng cho rằng ở phường thị nơi này không có khả năng có người dám động thủ.

Sau đó là cẩn thận bất cẩn, bị đánh lén thành công.

Nhưng Trần Tấn không nghĩ tới chính là, Chu Phụng cảnh giác cao như vậy.

Thực lực cũng khủng bố như vậy.

Điều này trực tiếp đánh lén không thành, ngược lại là trực tiếp bị xé một cánh tay.

Sau khi nhìn thấy tình huống như vậy, Diệp Dĩnh là ngồi không yên.

- Ca ca ta là Diệp Tể! Ngươi....

Vẫn là bộ kia, mắt thấy mình sẽ chịu thiệt thòi lớn rồi, Diệp Dĩnh trực tiếp dọn ra chỗ dựa của hắn.

Dùng để uy hiếp Chu Phụng, để hắn biết khó mà lui.

Diệp Tể? Hắn dường như có nghe qua.

Nhưng thì như thế nào, Chu Phụng cho tới nay cũng sẽ không để ý những thứ này.

Miễn là dám đánh ý tưởng vào hắn, thì phải chuẩn bị sẵn sàng trả giá.

Ma khí nồng đậm hình thành một xúc tu, trực tiếp bắt được Diệp Dĩnh.

- Điều này.... Thật mạnh mẽ!

- Vậy mà không bị danh tiếng của Diệp Tể dọa đến? Lá gan của người này cũng đủ lớn!

- Đúng vậy! Xem ra hai người này lần này thật sự là gặp phải ác nhân!

- .....

Thấy Chu Phụng căn bản không bị danh tiếng của Diệp Tể dọa đến, bốn phía không ít người trên mặt chỉ có kính nể.

Bởi vì Diệp Tể này chính là đệ nhất thiên tài trong phúc địa, thực lực cực kỳ đáng sợ.

Thậm chí ngay cả một ít trưởng lão cũng phải cho một chút mặt mũi Diệp Tể.

Tất cả đều là bởi vì Diệp Tể từng có cao thủ Tử Phủ cảnh đối chiến, hơn nữa còn không rơi vào thế hạ phong.

Yêu nghiệt như thế, khiến cho không ít người trong phúc địa đều không muốn trêu chọc Diệp Tể.

Sở dĩ Trần Tấn Diệp Dĩnh dám lừa gạt người ở phường thị, hơn nữa vẫn tiêu dao, kỳ thật chính là dựa vào uy danh của Diệp Tể.

Diệp Dĩnh này tuy rằng không phải là muội muội ruột của Diệp Tể, trên thực tế chỉ là tộc muội, nhưng so với rất nhiều người vẫn nguyện ý cho Diệp Dĩnh một cái mặt mũi.

Nhưng bây giờ ở bên Chu Phụng, danh tiếng của Diệp Tể không dễ sử dụng.

Bản tính Trần Tấn và Diệp Dĩnh khi mềm sợ cứng trong nháy mắt bại lộ.

Trong tình huống như vậy, trực tiếp hoảng loạn, ngay cả ý tưởng phản kích cũng không có.

Toàn bộ quá trình kêu gào ở đó, đe dọa Chu Phụng buông tay.

- Nhanh chóng buông ta ra! Ngươi....

Tiếng kêu chói tai của Diệp Dĩnh đột nhiên ngừng lại.

Răng rắc!

Đầu của Diệp Dĩnh trực tiếp bị vặn xuống, so sánh với Trần Tấn, Tu vi của Diệp Dĩnh chỉ là chỉ là Linh Đài nhị trọng.

Ngay cả Trần Tấn của Linh Đài lục trọng cũng bị Chu Phụng nhất thời bắt được.

Lúc Diệp Dĩnh đối mặt với Chu Phụng, căn bản là không có năng lực phản kháng.

Cho nên Diệp Dĩnh trong nháy mắt đã không còn hơi thở nữa, cái đầu vặn xuống lúc này còn mang theo biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

Biểu hiện này dường như đang nói, làm thế nào hắn dám! Hắn làm sao dám trực tiếp động thủ?

Trước khi Diệp Dĩnh chết chưa từng tuyệt đối mình sẽ chết ở chỗ này, cũng không cho rằng Chu Phụng dám ở chỗ này trực tiếp động thủ với mình.

Nhiều nhất cũng chẳng qua là chịu chút khổ sở mà thôi!

Chính là bởi vì loại ý nghĩ này, Diệp Dĩnh trong lòng một chút cũng không hoảng hốt, ngược lại vẫn duy trì biểu tình kiêu ngạo.

Nhưng Chu Phụng cũng mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp vặn vẹo, Diệp Dĩnh không có khí tức.

- Điên rồi! Thật điên rồ!

Trần Tấn xem ra đầu Diệp Dĩnh bị vặn xuống, cả người trong nháy mắt giật mình một cái.

Trong mắt Trần Tấn, Chu Phụng chính là một tên điên.

Tuy Diệp Dĩnh chỉ là tộc muội của Diệp Tể, nhưng bị người ta trực tiếp vặn đầu xuống như vậy, Diệp Tể tuyệt đối sẽ truy cứu.

Răng rắc!

Một giây sau, đầu Trần Tấn cũng bị xoắn xuống.

Trần Tấn Diệp Dĩnh hai người, trong nháy mắt mất mạng.

- Thậm chí ngay cả ý tứ phản kháng cũng không có? Đây là khi mềm sợ cứng quen rồi sao?

Chu Phụng cũng không nghĩ tới, Trần Tấn cùng Diệp Dĩnh thế nhưng một chút ý nghĩ phản kháng cũng không có.

Sau khi báo ra cái tên Diệp Tể này, phảng phất có được sự tự tin vô hạn, nhận định Chu Phụng không dám thật sự động thủ.

Nhưng hắn lại mặc kệ những sát phạt này cực kỳ quyết đoán.

Khoảnh khắc hai người này mất mạng, Thu Thập Linh Hồn và Mài Đao Thạch bị động kích hoạt.

- Thần hồn lực +1!

- Sức chịu đựng +1!

Chu Phụng lại mạnh hơn một chút.

- Vị huynh đài này! Ngươi có vẻ hơi quá!

Đột nhiên, một người đàn ông mặc một chiếc áo trắng, một người không dính bất kỳ bụi bặm từ từ rơi xuống trước mặt hắn.

Trần Phong biểu hiện ra một bộ dáng lạnh nhạt, đồng thời nhàn nhạt nhìn thoáng qua đầu Trần Tấn.

- .....

Chu Phụng trực tiếp là một bộ dáng lạnh lùng, cũng không nói lời nào.

Nhưng đôi mắt đó dường như đang nói, có gì liên quan đến ngươi.

- Đệ tử mới chính là khinh cuồng! Không biết kính sợ vì cái gì! Yên tâm ta sẽ đánh nát xương cốt toàn thân ngươi, để cho ngươi ở dưới ánh mặt trời kêu rên ba ngày ba đêm!

- Như vậy ta cũng coi như báo thù cho đệ đệ của ta!

Trần Phong dùng ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt đang nói chuyện.