EDIT: zl_wing
⨳⨳⨳⨳⨳⨳
- Làm thế nào? Ngươi dám làm như vậy?
Vương Xu sau một thời gian ngắn kinh ngạc, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh.
Hắn căn bản không tin Chu Phụng dám động thủ, Phải biết rằng nơi này chính là nội thành của Thiên Tinh thành.
Không giống như các thành thị bên ngoài được quản lý lỏng lẻo.
Ở ngoại thành chỉ cần không bắt được người, vậy thì không có chuyện gì lớn.
Nhưng ở nội thành chỉ cần bất luận kẻ nào dám tranh đấu, tất cả đều sẽ bị bắt.
Trừ phi thực lực của ngươi đủ cường đại, có thể bỏ qua quy củ của cả Thiên Tinh thành.
Chính là vì nguyên nhân này, Vương Xu một chút cũng không sợ Chu Phụng động thủ.
Điều này trái ngược hoàn toàn với Bạch Liệt trốn sang một bên.
- ...
Chu Phụng cũng không nói gì, lông mày chỉ nhíu lại.
Lúc này hắn đang tính toán làm thế nào trốn khỏi Thiên Tinh thành.
Nếu như có thể nhất cử đánh chết Vương Xu, Thừa dịp mọi người không lưu ý, trốn khỏi Thiên Tinh thành hẳn là không thành vấn đề.
Chính là cần phải xem xét làm thế nào để đối mặt với sự săn lùng của Thiên Tinh thành.
Trong suy nghĩ của Chu Phụng, người muốn hại mình nhất định phải thanh trừng trước tiên.
Kéo dài hơn, càng bất lợi cho bản thân.
Không còn cơ hội hòa giải giữa hắn và Vương Xu.
Cứ tiếp tục như vậy, Vương Xu tuyệt đối sẽ nghĩ đủ mọi phương pháp nhắm vào mình.
Thậm chí Vương Xu cũng sẽ dựa vào quy tắc của Thiên Tinh thành làm vỏ bảo hộ, sau đó các loại nhằm vào mình.
Nghĩ như vậy, chi bằng trực tiếp động thủ.
Nếu như lần này buông tha Vương Xu, như vậy sau này muốn động thủ với Vương Xu sẽ không có bao nhiêu cơ hội.
- Không phải chứ! Người này hình như thật sự muốn động thủ?
- Hình như đã lâu lắm rồi không có ai động thủ ở nội thành, người này là ai? Lá gan lớn như vậy?
- Người này thoạt nhìn giống như có chút không kiêng nể gì cả, hơn nữa hắn tu hành là công pháp gì? Vì sao cỗ huyết khí kia nồng đậm như vậy!
- .....
Bộ dáng Chu Phụng nghiêm túc suy nghĩ, làm cho người ta nhịn không được muốn chửi bới.
Chẳng lẽ người này thật sự đang suy nghĩ hậu quả sau khi động thủ ở nội thành?
Người này thật sự là ngốc bạo dạn.
Vương Xu nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ của Chu Phụng, trong lòng cũng nhịn không được phát ra vẻ khác.
Không phải là đến thật đi!
- Động thủ ở nội thành là một chuyện rất nghiêm trọng! Ta tin tưởng hai vị khách quý đều không muốn ở trước cửa Thiên Bảo Các làm thành như vậy!
Ngay khi bầu không khí xung quanh bắt đầu ngưng kết, Trịnh lão là từ Thiên Bảo Các đi ra.
Nguyên lai bởi vì có quá nhiều người vây xem, đều chặn lối vào Thiên Bảo Các.
Thiên Bảo Các bên này tự nhiên là không hy vọng phát sinh loại chuyện này trước cửa nhà mình.
Sau đó chính là Trịnh lão phát hiện Chu Phụng lại ở chỗ này cùng người khác xung đột.
Trịnh lão trực tiếp nóng nảy.
Dù sao hắn thật vất vả mới khai quật được một thiên tài tán tu đáng để đầu tư.
Chu Phụng này còn chưa trưởng thành, cũng không thể chết non ở chỗ này.
Tuy rằng Trịnh lão đầu tư Chu Phụng chỉ là mua một cái tâm an, kỳ thật chính là vì sau này con cháu bảo đảm thêm một chút.
Nhưng dù sao cũng là vừa mới đầu tư, đối với khoản đầu tư này Trịnh lão cũng không hy vọng thua lỗ nhanh như vậy.
Vì vậy, lão Trịnh đứng dậy đầu tiên, ngăn chặn cuộc xung đột này.
- Người của Thiên Bảo Các đi ra!
- Không có ý nghĩa! Xem ra chuyện này không còn sóng gió gì nữa!
Mắt thấy Trịnh lão xuất hiện ngăn chặn trận xung đột này, không ít trên mặt vốn muốn xem kịch hay nhịn không được thất vọng.
Có người ngăn lại, cuộc xung đột này có lẽ không có sóng gió nào.
- Hô~
Sau khi nhìn thấy Trịnh lão, Vương Xu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một giây sau, lời nói của Trịnh lão lại thiếu chút nữa làm cho Vương Xu trực tiếp thở không nổi.
- Hai vị nếu thật sự muốn động thủ! Không bằng đi tới Sinh Tử Lôi Đài giải quyết được rồi? Muốn đến Vương công tử cũng là muốn chấn trị phong thái Vương gia một chút!
Trong lời nói của Trịnh lão mơ hồ có chút ý tứ nhằm vào Vương Xu.
Bởi vì Vương gia đã suy tàn thật lâu rồi, mãi cho đến gần đây danh vọng mới hơi tăng lên.
Bây giờ là thời kỳ quan trọng của Vương gia, danh tiếng gia tộc đặc biệt quan trọng.
Điều này dẫn đến, Vương Xu hiện tại nhất định phải cùng Chu Phụng đi Sinh Tử Lôi Đài quyết đấu.
Nếu Vương Xu cự tuyệt, như vậy gần đây đà của Vương gia sẽ bị đè xuống.
Dù sao, đối với nhiều gia tộc, không thích một gia tộc cô đơn một lần nữa đứng lên.
Vương gia nếu như lấy lại thanh uy, như vậy có nghĩa là bánh ngọt nguyên bản phải chia cho Vương gia một khối.
Các gia tộc khác tự nhiên không vui.
Mà độc nhất vẫn là, Vương Xu cho dù thắng Chu Phụng ở Sinh Tử Lôi Đài.
Như vậy cũng không phải là một chuyện tăng danh vọng, dù sao lúc này thân phận của Chu Phụng chính là một tán tu.
Người thừa kế của một đại tộc, đánh bại một tán tu căn bản là không có gì đáng tự hào.
Thắng không có lợi ích, thua có hại, và điều này không thể từ chối.
Hiện tại trong lòng Vương Xu chỉ muốn hộc máu.
- Điều này.... Điều này là cố ý hay vô tình? Vì sao Thiên Bảo Các lại muốn giúp một tán tu như vậy?
Biểu tình hiện tại của Vương Xu giống như nuốt xuống một đống cứt, khó coi đến cực điểm.
- Sinh Tử Lôi Đài?
Chu Phụng không nghĩ tới ở Thiên Tinh thành cũng có chỗ này.
Chỉ là nghĩ cũng đúng, người tu hành trên cơ bản đều là người tâm cao khí ngạo, phát sinh ma sát là chuyện khó tránh khỏi.
Nếu không có một nơi đặc biệt để giải quyết những mâu thuẫn này.
Vì vậy, tồn đọng, một ngày nào đó sẽ bùng nổ.
- Được! Sinh Tử Lôi Đài gặp!
Chu Phụng tự nhiên là nguyện ý đi Sinh Tử Lôi Đài giải quyết chuyện này.
Và rất lâu hắn đã không chiến đấu, điều này làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
Dù sao thời gian ở Tam Cổ môn, cơ hồ cách một đoạn thời gian liền phải chiến đấu một phen.
Quen với môi trường áp suất cao đó, bây giờ đột nhiên rất an toàn, thực sự làm cho mọi người rất không thích nghi.
Vừa vặn còn có thể kiểm tra một chút thực lực bản thân đến tột cùng có lùi bước hay không.
- Vương công tử? Ngươi hẳn là có muốn Vương gia mất mặt không! Bản thân ta cũng rất mong ngài tái hiện phong thái ngày xưa của Vương gia!
Trịnh lão hảo tâm nhắc nhở Vương Xu một chút.
Trên thực tế những lời này là để cho Vương Xu nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
- Tất nhiên! Uy danh Vương gia ta cũng không phải là a miêu a cẩu gì cũng có thể chạm!
Vương Xu trực tiếp kiên trì đáp ứng.
Bởi vì hắn không đáp ứng, gia tộc bên kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lại có Vương Xu cho rằng mình thật sự là có chút nhát gan.
Người trước mắt này chỉ là chỉ là tán tu cấp một, tuy rằng khí thế rất đủ, nhưng khẳng định không có linh khí.
Giữa đệ tử đại tộc và tán tu có chênh lệch thật lớn.
Vương Xu cho rằng nếu mình nghiêm túc đối đãi, chưa chắc không thắng được Chu Phụng.
- Nhưng điều này cần chuẩn bị ba ngày! Vừa lúc có thể để cho hắn chuẩn bị nhiều hơn, cũng miễn cho người khác nói Vương gia ta khi dễ tán tu!
Vương Xu tuy rằng đáp ứng, nhưng không nói hiện tại tiến hành.
Thay vào đó, thời gian được thiết lập cho ba ngày sau đó.
Ngoài mặt nói là thời gian chuẩn bị cho Chu Phụng, miễn cho nói Vương gia khi dễ một tán tu.
Trên thực tế là Vương Xu cảm thấy không an toàn, thừa dịp ba ngày này, tìm gia tộc mượn mấy kiện linh khí làm bảo đảm.
Còn có chính là, trận đối chiến này cũng có thể làm nóng trước khi hắn gia nhập Lý gia.
Nếu như có thể đem trận đối chiến này phiêu mỹ lượng thắng xuống, như vậy Vương Xu cấp có thể chứng minh với Lý gia.
Hắn ngoại trừ là một ăn chạc ra, thực lực cũng có, cũng không hoàn toàn là một phế vật.
Thậm chí nếu hoạt động tốt, cũng có thể kiếm được một số danh tiếng cho Vương gia.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Xu lại bắt đầu tính kế.
Điều xấu này chưa chắc không thể trở thành một điều tốt.
Nhưng những gì hắn không biết là, tất cả những điều này dưới tiền đề đều có thể chiến thắng Chu Phụng, bằng không tất cả tính kế ở trên đều chỉ là nói suông.