EDIT: zl_wing
⨳⨳⨳⨳⨳⨳
Nộp một nửa Huyết Đan, để tránh một cuộc xung đột.
Đồng thời có thể khiêm tốn hơn, sẽ không có ai chú ý đến một đệ tử mới nhập môn như vậy.
Điều này nghe có vẻ phù hợp với kế hoạch trước đó của Chu Phụng.
Đó là hành động khiêm tốn, toàn bộ quá trình sử dụng Cẩu Đạo.
Tuy nhiên, Chu Phụng sau khi suy nghĩ đơn giản, thấy rằng đây thực sự là một quyết định rất ngu ngốc.
Đầu tiên, tất cả các đệ tử mới phải đối mặt với áp lực rất lớn.
Dựa theo biểu hiện của Thị Huyết Cổ, mặc dù hắn có được cái bị động này, có thể thu được thêm huyết khí.
Nhưng nếu Huyết Đan là tài nguyên tu hành, ngày tu hành trong tương lai tuyệt đối sẽ vô cùng khổ sở.
Thứ hai là vấn đề nhận thức cá nhân.
Biểu hiện yếu đuối trong quan niệm của Chu Phụng cũng không phải vạn năng.
Đối với người bình thường, ngươi yếu đuối người khác sẽ chỉ nghĩ rằng ngươi dễ ức hiếp.
Về sau muốn làm gì, hắn sẽ nghĩ tới quả hồng mềm này.
Thỉnh thoảng lại nhéo một chút.
Càng đừng nói là ở trong loại môn phái tà đạo như Tam Cổ môn.
Chịu nhục? Nhẫn nhịn?
Nó chỉ sẽ làm cho ngươi mất nhiều tài nguyên hơn, ngay cả khi thiên phú của ngươi là đủ tốt, không có đủ tài nguyên thì cũng là giả mà thôi.
Quan điểm của hai đời làm người, làm cho hắn có cái nhìn trực quan hơn, quan điểm về các vấn đề cũng là vững như thác đổ.
Bên cạnh đó, và có một điểm quan trọng nhất, lý do tại sao hắn làm như vậy.
Đó chính là thanh tiến độ của bảng kỹ năng vừa mới đầy rồi?
Đúng vậy! Lần này ngươi cũng không nghe nhầm!
Thanh tiến trình của bảng điều khiển kỹ năng lại đầy!
Rõ ràng lúc trước hắn đã xem qua còn thiếu một mảng lớn, sao vừa mới từ trong Lĩnh Công điện đi ra, thanh tiến độ đã đầy rồi?
Không có gì bất ngờ, Chu Phụng lại đạt được một kỹ năng thụ động.
Mà chính là bởi vì kỹ năng bị động này, mới có thể làm cho hắn có sức lực không giao được một nửa Huyết Đan.
Thể chất tự lành (cấp 1): có thể tự chủ và chậm chạp phục hồi vết thương, thuốc thích hợp có thể đẩy nhanh quá trình tự lành.
Đây là một lớp phục hồi thụ động!
Điều kiện kích hoạt không, miễn là ngươi bị thương, ngươi có thể được kích hoạt tất cả mọi lúc.
Và tốc độ tự lành cũng có thể bị ảnh hưởng bởi dược vật.
Lời giải thích đơn giản là, nếu có dược vật hỗ trợ, sau đó tự lành này sẽ nhanh hơn.
Có lẽ nó không phải là lợi hại về mặt mô tả một mình.
Nhưng nếu phối hợp với lão bì bị động lúc trước của hắn.
Tình huống dường như khác rồi.
Tác dụng của lão bì là mỗi lần bị thương khôi phục liền gia tăng lực phòng ngự, thể chất tự lành thì là tăng nhanh khôi phục thương thế.
Điều này vô tình tạo thành một sự phối hợp nhỏ.
Như thế, dựa trên sự cân bằng trước đó cộng với thể chất tự lành bị động.
Trực tiếp khiến Chu Phụng hạ quyết tâm.
Chỉ thấy Chu Phụng phảng phất như không nghe thấy lời nói của Hùng Đảm, trên mặt vẫn là biểu tình đờ độc kia.
Trên thực tế, hắn đã sẵn sàng, tất cả đều tập trung vào Hùng Đảm.
- Tiểu tử! Ngươi có bị điếc?
Hùng Đảm nhìn biểu tình này của hắn, ngọn lửa vô danh trong lòng lập tức dâng lên.
Đệ tử mới bây giờ đều kiêu ngạo như vậy sao?
Một người hai đều dám bỏ qua hắn?
Đối mặt với chất vấn của Hùng Đảm, Chu Phụng cũng không trả lời, chỉ yên lặng đi về phía trước, một bộ dáng căn bản không nghe thấy.
- Lợi hại! Người này không phải là người điếc chứ!
- Xong rồi! Hùng Đảm sắp nổi bão!
- Đây là muốn hạ độc thủ! Nhìn kìa!
- .....
Xung quanh không ít người nhìn thấy cảnh này, cũng là tỏ vẻ bị kinh ngạc đến mức.
Đệ tử mới lần này cũng quá bướng bỉnh rồi!
Xem ra vẫn không nhận ra sự tàn khốc bên trong tông môn.
Chỉ thấy thân hình to lớn của Hùng Đảm bày ra tốc độ cực nhanh.
Thân thể thoạt nhìn có chút cồng kềnh trong chớp mắt liền vọt tới trước mặt Chu Phụng.
Trong phút chốc thật đúng là có chút bộ dáng Hùng Vương xuất sơn, một cỗ sát khí là đánh thẳng vào Chu Phụng mà đến.
Về phần phản ứng của Chu Phụng cũng cực kỳ nhanh chóng, trước tiên chính là ôm lấy đầu, thân thể hơi ngồi xổm xuống.
- Phốc!!
Chu Phụng Như bị đánh nặng, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra.
Cú đấm đơn giản này thật sự là quá nặng, nặng đến nỗi hắn cảm thấy mình bị một chiếc xe tải đâm trực diện.
Nhưng rất nhanh, Thị Huyết cổ trong cơ thể hắn tựa hồ cảm nhận được sự nguy hiểm của kí chủ.
Một luồng huyết khí tinh khiết phun ra.
Cảm giác đau đớn dữ dội, thoáng cái bị suy yếu không ít.
Ngay cả hai mắt Chu Phụng trở nên đỏ máu, lý trí của hắn cũng bị ăn mòn trong nháy mắt.
Người bốn phía cũng không biết, lúc này Thị Huyết cổ trong cơ thể hắn đã thoát biến rồi.
Mặc dù cũng không đạt tới trình độ cổ trùng cấp một, nhưng lại có được kỹ năng khát máu.
Trong Tam Cổ môn, phương thức tu luyện chủ yếu kỳ thật chính là nuôi dưỡng cổ trùng.
Mà mỗi khi cổ trùng lột xác, sẽ ngược lại cho túc chủ rất nhiều chỗ tốt.
Trong đó khát máu chính là kỹ năng cơ bản nhất của Thị Huyết Cổ.
Có thể cho phép vật chủ vào trạng thái khát máu, sau khi vào trạng thái khát máu.
Lý trí sẽ bị suy yếu một nửa trong nháy mắt, cường độ cơ thể sẽ tăng vọt.
Dùng thuật ngữ trò chơi mà nói chính là cuồng hóa kỹ năng, sau khi trạng thái khát máu chấm dứt đối với thân thể cũng sẽ có không ít tổn thương.
Đồng thời Thị Huyết cổ sẽ thôn phệ huyết khí với số lượng lớn, điều này trực tiếp tương đương với cho vay đánh nhau.
- Hai mắt đỏ thẫm? Đây là trạng thái khát máu? Làm thế nào điều này có thể!
- Đây là đệ tử mới nhập môn?
- Thị Huyết cổ nhanh như vậy đã bắt đầu lột xác? Điều này không đúng!
- Thị Huyết cổ lại nguyện ý phun ra nhiều huyết khí như vậy?
- ......
Nhìn trạng thái của Chu Phụng, không ít lão nhân vốn đang xem kịch kịch thiếu chút nữa đều rớt ra tròng mắt.
Bởi vì đây rõ ràng chính là trạng thái khát máu, kỹ năng ít nhất phải Thị Huyết cổ tiến hành lột xác một lần, mới có thể nắm giữ.
Hơn nữa còn cần quan hệ tốt với Thị Huyết Cổ, mới có thể thi triển ra.
Phải biết rằng không ít đệ tử nhập môn thật lâu, mặc dù Thị Huyết cổ đã tiến hành vài lần lột xác, nhưng vẫn không thể thi triển ra trạng thái kháu máu.
Nguyên nhân chính là Thị Huyết cổ không muốn.
Chỉ có những người trời sinh có thể chất cổ trùng thân hòa, mới có thể dễ dàng thi triển ra trạng thái khát máu.
- Trạng thái khát máu? Thiên tài?
Hai mắt Hùng Đảm cũng trong nháy mắt trở nên đỏ tươi.
Một đạo bóng đen lướt qua, thân hình tựa như một con gấu khổng lồ lại xuất hiện trước mặt Chu Phụng.
Chu Phụng ở trạng thái khát máu, lúc này chiến đấu hoàn toàn giao cho bản năng.
Tay phải chắn lên trên, trực tiếp ngăn lại một quyền này.
Đồng thời, một chiêu thức xuất hiện trong tâm trí của mình.
Thiết Sơn Dựa!
Chỉ thấy thân thể Chu Phụng vặn vẹo, vai phải đột nhiên đụng vào ngực Hùng Đảm.
Răng rắc!
Đây là âm thanh của xương vỡ.
Chu Phụng cảm giác mình đụng vào tường thành bổ bê tông, xương vai phải hơi có chút nứt ra.
Chênh lệch giữa cảnh giới vẫn còn quá lớn.
Hùng Đảm chính là Đoán Thể cửu trọng, Chu Phụng thì vừa mới bắt đầu tu luyện.
Điều này hoàn toàn dựa vào một kích bản năng, mặc dù Hùng Đảm căn bản không phản ứng lại.
Nhưng không bị tổn thương nhiều, chỉ cảm thấy ngực ngột ngạt.
Sau đó lại một quyền đánh bay Chu Phụng.
Tuy nhiên, lần này Chu Phụng cũng không cảm thấy đau đớn lắm, hắn ở trong trạng thái khát máu, tựa hồ ngay cả cảm giác đau cũng ít đi rất nhiều.
Hai mắt hơi đỏ thẫm của Chu Phụng nhìn chằm chằm Hùng Đảm.
Đồng thời một tay lấy ra Huyết Đan vừa mới nhận được, một ngụm ăn hai ba quả.
Nguyên bản khô khô khí huyết lại một lần nữa tràn đầy.