Châu Ân Hoan thấy hắn thất thần một hồi lâu chưa hoàn hồn, nàng khẽ lay lay vai hắn, nhỏ tiếng gọi tên.
Bắc Hải ngẩn ngơ đôi chút thì bị nàng lay lay bả vai, hắn thôi không suy nghĩ nữa, khẽ ho khan vài tiếng, hắn tìm một chủ đề khác rồi nói: "Châu tiểu thư nghĩ hoàng thượng sẽ ra chủ đề thi nào đầu tiên?"
"Ta nghĩ không ra, đến hoàng thượng ta còn chưa trông thấy dung nhan lần nào, làm sao có thể đoán bệ hạ nghĩ gì cơ chứ." Nàng đăm chiêu, tay xoa xoa cái cằm duyên dáng rồi nói "Nhưng ta muốn lĩnh vực đầu tiên là thi nấu ăn."
Thi nấu ăn là quá tốt, Cố Tử Yên và Châu Ân Hoan về khoản nấu nướng như gà mờ, nhớ lúc trước khi chưa xuyên đến đây, nàng có thể nấu được vài món nhưng mà mấu chốt là những món đó là nàng tự biến tấu ra, thông thường là bỏ những thứ mình thích vào nấu bừa một kiểu nhưng ăn vẫn thấy ổn áp. Nàng còn dương dương tự đắc rằng mình nấu ăn ngon trước mặt nhỏ, Cố Tử Yên rất chịu khó ăn hết mấy món quái gỡ kia, nhưng mà theo đánh giá của nhỏ thì món nào cũng ngon.
Trọng điểm là nàng và nhỏ với cái tài nấu nướng quái dị này căn bản không thể so bì với các vị tiểu thư từ nhỏ đã được chỉ dẫn, ngoài ra ở thế giới cổ đại này món ăn được bày trí vô cùng tinh xảo, tỉ mỉ chừng chút một. Không thể so bì được với họ thì khả năng cả hai bị loại càng cao, được thoát khỏi hành cung càng sớm.
Bắc Hải gật đầu một cái, hắn không nói gì thêm, cả hai người cùng nhau rời khỏi tửu quán, tiến về Ngọc Túy Lâu.
Bắc Hải nhẹ nhàng mở cửa căn phòng thượng hạng mà Bắc Viễn đang ở bên trong.
Cửa chỉ mở he hé, nàng đưa một mắt ngó vào bên trong, nàng đột nhiên cảm thấy sau lưng có một thứ cứng rắn, ấm áp dán lên lưng nàng. Châu Ân Hoan ngoái đầu nhìn thì thấy hắn dựa sát vào người nàng, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu, đưa mắt ngó vào trong.
Châu Ân Hoan trừng mắt nhìn Bắc Hải, hắn đón lấy ánh mắt của nàng, trên mặt viết ra dòng chữ cửa hé nhỏ quá, ta phải như thế mới nhìn được.
Nàng hừ một tiếng rồi chú tâm xem cảnh tượng bên trong.
Bên trong không có cảnh gà bay chó sủa, cũng không có tiếng ồn ào cãi vả khiến cho nàng thoáng ngạc nhiên.
Cố Tử Yên đang chăm chú thoa thuốc lên một vài vết thương nhỏ trên cánh tay Vương gia.
Lại đưa mắt nhìn sang Vương gia, y hậm hực ngồi yên một chỗ, trên gương mặt tuấn tú là một vệt đỏ ửng, nhưng mà vệt đỏ này không phải là do ngại ngùng, e thẹn mà có hình năm ngón tay rõ rệt.
"Bổn vương chưa từng nghĩ có người dám ra tay tát bổn vương."
Cố Tử Yên mặt mũi cúi gầm, nhỏ lí nhí nói: "Xin lỗi ngài, ta không có cố ý."
Bắc Viễn cau có khịt mũi, xoay đầu nhìn hướng khác không thèm để mắt Cố Tử Yên.
Nhỏ thấy y tỏ thái độ với mình, trong lòng dâng lên nỗi ấm ức, nhỏ chỉ là phòng vệ thôi mà, nhỏ không cố ý.
Lúc nãy khi Châu Ân Hoan và Bắc Hải rời đi, y cũng chịu buông lỏng cổ tay của Cố Tử Yên, nhỏ trong cơn hoảng loạn vùng dậy, tay chân lúng túng còn có chút sợ hãi thế nào nhỏ "lỡ tay" bốp một phát vào mặt y.
"Rõ ràng là ngài mạo phạm ta trước, thanh danh của ta chỉ đổi lấy một cái tát không được sao?"
Bắc Viễn nghĩ đến tư thế ám muội lúc nãy khiến cho đầu y hơi đau đầu, lại một lần nữa y có mặt trong phường vô lại. Mỗi lần gặp nữ nhân này lúc nào cũng là một trận gà bay chó sủa, ồn ào không dứt, trước đây tính cách của y không phải như thế, số phận an bày thế nào lần nào Cố tiểu thư này gặp nguy cũng đều là do y cứu giúp.
Nhỏ nhắc đến hai chữ thanh danh làm lương tâm của y trỗi dậy, lần trước hoàng thượng đã thấy cảnh bên hồ, lần này còn có cả Châu tiểu thư chứng kiến, xem ra cái thanh danh của nữ nhân này không thể cứu được rồi.
"Nếu cô mất hết thanh danh cũng không cần lo lắng." Y chậm rãi nói.
Cố Tử Yên khựng lại một chút rồi nghiêng đầu nhìn y.
"Ta cưới cô, nhìn cô xem, lúc này thật giống hiền thê."
Cố Tử Yên hai má đỏ bừng, lọ kim sang dược trên tay vô thức bị thả rơi, va xuống nền đất tạo ra âm thanh xoang xoảng.
Bắc Viễn nhìn nhỏ ngỡ ngàng mà bật cười.
"Sao? Vui đến cầm thuốc không nổi à?"
Châu Ân Hoan hóng hớt đến đây thì đóng cửa lại, không xem nữa kế hoạch đi theo hướng tốt đẹp. Mười vạn lượng vàng đến lúc này nàng đã cầm chắc năm vạn lượng rồi, chỉ chờ tình cảm nảy nở chín muồi thôi.
Nàng kéo Bắc Hải xuống lầu, tránh xa căn phòng kia để hai người nọ có không gian riêng.
Châu Ân Hoan chân vừa đặt xuống nấc thang cuối cùng, một vật sắc nhọn đặt ngay trên cổ nàng, hàn khí toát ra từ thanh đao làm nàng lạnh đến dựng tóc gáy, mồ hôi trên trán to như hạt đậu, nàng đưa mắt nhìn sang Bắc Hải hắn không bị gác kiếm lên cổ vẫn đứng ung dung đánh giá cây kiếm trên tay hắc y nhân khác.
"Đây... là kế hoạch thứ hai sao? Ngươi mau hủy đi!" Giọng điệu của nàng có chút gấp gáp.
Một gã hắc y nhân đưa mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ hoàng thượng ơi là hoàng thượng, gã đường đường là thủ lĩnh ám vệ có nghĩa vụ theo sát bảo vệ an nguy thánh thượng, vậy mà ngài lại lệnh cho hắn đóng giả thành phường cắt cổ cướp của, đây chính là sự sỉ nhục trong mười mấy năm hành nghề của gã, hắc y nhân nuốt hết nước mắt vào trong, nhìn hắn tỏ ý hỏi kế hoạch có hủy không?
Bắc Hải lúc này mặt mũi sa sầm nhìn thanh đao bén nhọn đặt trên cổ nàng, trong lòng thầm rủa ám vệ kia mười lần, Nguyễn công công đã căn dặn bọn họ uy hiếp Cố tiểu thư để Bắc Viễn ra tay, đã diễn tập mấy lần rồi, hôm nay xuất chinh lại kề đao nhầm đối tượng.
Ăn hại!
Quá mức ăn hại!
Còn không mau hạ đao xuống!
Bắc Hải trừng mắt nhìn gã hắc y nhân kia, hắn nhanh chóng nắm lấy cánh tay gã, hất mạnh ra phía sau, tay còn lại đoạt lấy đao từ trên tay hắc y nhân, đảo ngược tình thế đặt đao lên cổ gã.
"Ây da, thanh đao này của ngươi nặng quá, ta cầm không nổi, tạm thời gác tạm lên cổ ngươi cho đỡ mỏi vậy."
"Ồ, trùng hợp thật! Thanh kiếm này của bổn vương cũng nặng quá, bổn vương gác tạm lên yết hầu của ngươi vậy." Là giọng của Bắc Viễn.
Không biết Bắc Viễn và Cố Tử Yên xuống lầu từ bao giờ, lúc này y đang giúp hắn một tay... cũng không biết là đang giúp hắn hay cùng hắn trêu chọc hắc y nhân nữa.
Cố Tử Yên thì kéo nàng ra phía sau lưng nhỏ, ánh mắt cảnh giác nhìn đám người mặc đồ đen kia.
"Lũ khốn đen thui các ngươi, nếu cổ của Hoan Hoan nhà ta có bất kì vết tích gì, đừng trách ta lấy hết da cổ các ngươi đắp qua cho Châu muội muội."
Gã hắc y nhân kia nhìn một đao một kiếm lạnh toát trên cổ mình, sóng lưng bất chợt lạnh buốt, gã cười xòa: "Các vị tha mạng, ta không phải đến cướp của các vị đâu, khách hàng ta cướp ở tửu lâu đối diện, nhầm lẫn thôi, nhầm lẫn thôi!"
"Ngươi không có kỹ năng hành nghề, ra xã hội cướp mà còn cướp nhầm, mau cút sang bên kia cướp lại từ đầu đi. Hôm nay ta tha cho ngươi, ngươi liệu hồn mà về coi lại cái thái độ làm cướp của ngươi đi."
Hắn nói xong cùng y hạ kiếm lẫn đao xuống, hắc y nhân thấy vậy nhanh chân chạy biến như hận mình không thể đi xuyên tường.
Ảnh vệ trong vai hắc y nhân vừa chạy biến vừa khóc thét trong lòng, gã làm quái gì có kinh nghiệm làm cướp mà bệ hạ lại mắng hắn chứ, hoàng thượng thật quá đáng!
"Hoan Hoan, ta sợ chết mất, ngươi mà có mệnh hệ gì ta chết theo ngươi, không biết chủ nhân của gã áo đen kia là tên nào, sao lại đần đến mức cướp nhầm chứ, đúng là tớ đần như chủ." Cố Tử Yên cứ nhìn đăm đăm vào cổ nàng, nhỏ nhìn thật kỹ xem có vết xước nào trên cổ nàng không, vừa xem vừa tức giận mắng.
"Hắt xì, trời trở lạnh rồi, chúng ta hồi cung thôi." Hắn nói xong ôm hai tay bước đi mất.
"..."
Đây đang là mùa hạ mà?
Sau hai canh giờ Bắc Hải cũng về đến Sùng Đức Điện, hắn được hầu hạ canh y xong liền đến bên án thư, nâng một hộp bằng ngọc trạm khắc tinh xảo, từng đường nét họa tiết vô cùng tỉ mỉ, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra. Bên trong là một lớp nhung lụa đỏ rực lót dưới thân một chiếc trâm phượng được đúc từ vàng nguyên khối, phượng hoàng trên đầu cây trâm được chạm khắc tinh xảo, sống động như thật, đuôi phượng hoàng đính đá lục bảo, ngọc hải nam, hoàng ngọc tầng tầng lớp lớp đan xen trên mỗi chiếc đuôi phượng, mắt phượng được điểm xuyết bằng hồng ngọc đỏ rực.
Trâm phượng trên tay vừa kiêu hãnh vừa cao quý, thiên hạ chỉ có một người được phép cài.
Hắn ngắm nghía chiếc trâm phượng trên tay, trong lòng tự hỏi.
Ai sẽ là người được cài trâm phượng, sánh bước bên hắn trên đỉnh cao không người.
Là hoàng hậu của quốc gia hay là hoàng hậu trong lòng hắn.
"Nguyễn Phúc! Truyền ý chỉ của trẫm, cuộc thi đầu tiên sẽ cử hành vào ba ngày sau."