Bắc Viễn không quan tâm đến cặp để tỷ vừa đuổi nhau đi mất, y tiến đến ngồi xổm bên cạnh Cố Tử Yên. Khói đen bốc lên mù mịt, chẳng thấy rõ mặt ai, thấp thoáng sau làn khói là bóng dáng mờ mờ không rõ.
"Ngươi quạt đi, nhanh lên."
Y ngẩn người, Bắc Viễn đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng có bóng dáng của ai cả. Vậy người Cố Tử Yên ra lệnh quạt nhanh lên là Bắc Viễn y rồi, lá gan cũng lớn đấy. Bắc Viễn cầm quạt bắt đầu tạo từng đợt gió, gió thổi tới đâu khói đen càng bốc lên dữ dội tới đó.
Cố Tử Yên bị làn khói đen từ bếp lửa thổi lên mũi, nhỏ ho một tràn khùng khục, hai mắt cay xè đỏ lòm. Không biết niềm tin mãnh liệt về món phượng hoàng lăn lộn trên lửa đây đã tiếp cho nhỏ bao nhiêu sức mạnh, đến bây giờ nhỏ vẫn cật lực quay gà mặc dù con gà lúc này đã dần chuyển sang màu đen.
Bắc Viễn thấy Cố Tử Yên ho như thế, y bất giác giảm tốc độ quạt lại. Sức dùng để quạt cũng không nhiều, nhẹ nhàng phe phẩy mấy cái phơn phớt không tạo nhiều gió. Khói đen lúc này mới tan đi bớt.
"Món này ngon lắm, lát nữa ta đút cho ngươi một miếng phượng hoàng lăn lộn trên lửa." Cố Tử Yên nói, giọng điệu vô cùng vui vẻ.
Vương gia đây cảm thấy bụng của y bắt đầu phản đối, Bắc Viễn nheo mắt nhìn con gà dị dạng trong làn khói, con gà nướng này đen thui, da thịt khô queo, teo tóp lại bé xíu. Lửa trong bếp vẫn hừng hực ngoạm lấy con gà đáng thương kia, đây mà là phượng hoàng cái quái gì, nói đây là con quạ cũng không có gì quá đáng. Nếu hôm nay y mà ăn món này, chắc chắn sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Bắc Viễn lẳng lặng phán xét "món ngon" mà Cố Tử Yên làm. Y vừa dời mắt sang chỗ khác, đột nhiên lưng y bị giáng một phát đau điếng.
"Khụ...khụ khụ..." Lưng y bị giáng một phát đau đớn xổ ra một tràn ho liên tục.
Cố Tử Yên nghe thấy tiếng ho khù khụ mới tá hỏa ra là mình quá nặng tay, hơn nữa đây không phải là giọng Châu Ân Hoan, đây là giọng đàn ông mà còn là giọng rất quen thuộc nữa. Nhỏ lấy tay áo quệt ngang một đường lau đôi mắt đỏ ngầu và nhòe đi vì khói. Cố Tử Yên chớp mắt vài lần rồi nheo mắt cố gắng nhìn rõ xem người trước mắt là ai, không đợi Cố Tử Yên nhìn ra, người kia đã lên tiếng.
"Đây là lần thứ hai cô đánh bổn vương."
Cố Tử Yên sững người, đây là giọng của Vương gia. Người quạt lửa từ nãy đến giờ là Vương gia chứ không phải là Châu Ân Hoan, thảo nào nhỏ thấy lạ "Châu Ân Hoan" ngoan ngoãn ngồi bên cạnh quạt lửa mà không than vãn tiếng nào. Nhỏ hoảng hốt vội đứng dậy hành lễ với y.
Vương gia thấy Cố Tử Yên hành lễ, trong lòng cảm thấy buồn cười. Từ trước đến nay số lần nữ tử này hành lễ với y đếm trên đầu ngón tay, có lúc không thèm hành lễ thậm chí còn tát còn đánh y. Nhưng Bắc Viễn chẳng hiểu vì sao lạo dung túng cho những hành động quá quắt này.
Y cho nhỏ miễn lễ, lại nói: "Dập lửa đi, con quạ này chín rồi."
Cố Tử Yên đanh mặt, tên Vương gia kia dám gọi con phượng hoàng của nhỏ là con quạ, món này là mỹ vị nhân gian đó! Không phải là con quạ đen thui tầm thường đâu. Đúng là không có gu thưởng thức mà. Tuy than trách trong lòng nhưng nhỏ vẫn đi tìm lá cây múc nước dập lửa.
Nước suối trong vắt đổ ào mấy đợt xuống đám lửa mới chịu tắt đi, khói càng bốc lên nhiều hơn.
Cố Tử Yên chao đảo bước ra từ trong đám khói, hai mắt đỏ đục nước mắt tràn trề bên khóe.
Bắc Viễn thấy nhỏ nước mắt rưng rưng, y hạ giọng: "Cô khóc cái gì? Bổn vương không có giành món quạ đen này với cô đâu."
Con mẹ nó!
Bà đây bị cay mắt, khóc cái quái gì mà khóc.
"Ta bị cay mắt." Cố Tử Yên nghiến răng ken két đáp.
Bắc Viễn trông thấy đôi mắt đục ngầu của nhỏ, y thở dài một tiếng rồi bước đến kéo tay Cố Tử Yên ra bờ suối. Nhỏ bị y kéo nên hai chân bất giác chạy theo, một tay bị y nắm tay còn lại vẫn đang dụi mắt.
Cố Tử Yên bị kéo đi nhỏ vội nói: "Vương gia bình tĩnh, không được tranh lúc vắng vẻ dìm chết ta!"
Y khom người dùng tay múc một vóc nước trong vắt chìa trước mặt nhỏ: "Sao cô lúc nào cũng nghĩ xấu bổn vương thế?"
Y tiếp tục nói: "Đừng dụi nữa hỏng mắt đấy! Rửa bằng nước suối đi."
Đôi mắt Cố Tử Yên quá xốn, tròng mắt do bị tay dụi mà đỏ lên. Nhỏ lấy một ít nước từ tay y hất lên mặt mình, cố rửa mắt cho sạch giảm đau mắt.
"Không phải là ta nghĩ xấu cho ngài, tại vì ngài là đàn ông, đàn ông là đồ xấu!" Cố Tử Yên mắt nhắm mắt mở trả lời.
Bắc Viễn không đồng tình với câu trả lời của Cố Tử Yên, không phải đàn ông nào cũng xấu. Trời sinh mỗi người mỗi số phận, trăm người trăm tính không phải ai cũng giống nhau. Cố Tử Yên này đã trải qua chuyện gì? Mà nhỏ có thái độ phản đối đàn ông như thế. Bắc Viễn cau mày suy nghĩ.
Bên cánh rừng lúc này.
Chúa sơn lâm đang dần dà tiến đến, mùi gà nướng bay khắp nơi kích thích bản năng ăn thịt của nó trỗi dậy. Mấy ngày rồi hổ đây chưa được biết mùi vị của thịt ra làm sao. Tất cả là do loài người ngu ngốc kia! Bọn lính canh đần độn truyền nhau hai câu hát này:
" Tôi tên là hổ nhưng tôi không đủ ranh mãnh.
Ăn uống thì thanh cảnh tính chẳng đủ lưu manh."
Cái hổ mẹ nhà bọn chúng! Ngân nga hát mấy câu sỉ nhục chúa sơn lâm thì thôi đi. Đằng này bọn chúng nghĩ hổ đây ăn uống thanh cảnh thật, thế nên bọn chúng cho hổ ta ăn cà rốt, nghĩ ta là con gì chứ! Con hổ giả à? Đáng ghét! Loài người các ngươi quá ngốc!
Được rồi, nếu loài người các ngươi xem thường ta không đủ lưu manh, ta sẽ chứng minh cho các ngươi biết thế nào là chúa rừng. Phía xa có hai con người cùng một quạ quay. Bụng đói của hổ ta sắp được lấp đầy rồi. Chúa sơn lâm ăn quạ quay trước, sau đó nướng hai con người kia luôn, có vò rượu chuối hột nữa thì tuyệt.
Hổ ta tấp vào bụi rậm chờ thời cơ mới được.
Mắt Cố Tử Yên đã giảm xốn hơn hẳn, nhỏ nghe tiếng động sột soạt từ bụi cây gần đó thu hút sự chú ý. Cố Tử Yên thầm nghĩ lẽ nào là Châu Ân Hoan, con người đó rất thích nghe trộm, rình trộm, Châu Ân Hoan lúc này nhất định đang trốn trong bụi cây kia nghe ngóng rồi.
Bắc Viễn trông thấy Cố Tử Yên hướng mắt về bụi cây kia, thi thoảng nơi đó phát ra tiếng sột soạt rất đáng ngờ, y biết trong bụi kia không phải là Châu Ân Hoan. Vì nàng luôn tạo cơ hội cho y và nhỏ, không dễ gì nàng chịu quay lại. Chắc chắn trong bụi kia có thú vật, không biết là con vật gì. Cố Tử Yên xắn tay áo toan bước đến đó. Y vươn tay trước mặt nhỏ tỏ ý muốn cản lại.
"Để bổn vương." Y nói.
Bước chân Cố Tử Yên khựng lại, nhỏ đưa mắt nhìn Bắc Viễn khó hiểu. Vương gia phát hiện ra điểm bất thường ư? Nhưng nhỏ không thấy có gì bất thường cả. Cố Tử Yên đứng tại chỗ nhìn Bắc Viễn đi kiểm tra bụi rậm kia.
Vương gia đang nhiễm phong hàn, giác quan nhạy bén được mài dũa ngày thường nay đã trở nên chậm chạp. Mũi y bị nghẹt cũng chẳng đánh hơi được gì. Nhưng cảm giác nguy hiểm tỏa ra từ bụi cây khiến y không thể không đề phòng. Vật trong bụi kia như đã sẵn sàng đang chờ y từng bước từng bước tiến đến...
Grào... grừ... grừ...
Con hổ to từ trong bụi nhảy ra vồ lấy Bắc Viễn ngã xuống đất, thân thể nhiễm bệnh của y phản ứng chậm chạp, y đã cố nhanh chân tránh đi nhưng tốc độ vẫn thua ngày thường. Con hồ kia dùng hai chân trước trấn giữ hai vai y, móng vuốt sắc nhọn ghim vào bả vai khiến máu túa ra ướt một mảng áo. Chúa sơn lâm ngạo nghễ cúi đầu nhe răng gầm lên một tiếng thật to, nó nhe chiếc nanh dài ra, nước dãi nhiễu xuống cổ Bắc Viễn như cảnh báo chiếc cổ này sắp bị con hổ kia cắn đứt lìa.
"Vương gia!" Cố Tử Yên hét lên như xé trời.
Bắc Viễn dùng lực toan hất con hổ kia ra, bỗng một tiếng bốp vang lên. Con hổ bị tảng đá to ném vào người khiến đó đau điếng gào rú ầm lên, nhân lúc nó phân tâm vì đau, Bắc Viễn hất hai chân nó ra vung quyền đấm vào mặt nó một đấm. Con hổ bị đấm ngã ngược ra sau, lăn quay trên đất. Bắc Viễn thừa thời cơ đó, y ôm bả vai nhiễu máu chạy về phía Cố Tử Yên đang lâm lâm cục đá trên tay toan ném thêm phát nữa.
Chúa sơn lâm gầm lên thầm mắng hai tên tiểu nhân! Hai đánh một mà coi được sao? Còn nữa cái tên đẹp trai kia, quy tắc đánh nhau không đánh vào mặt, ngươi không biết à? Đau chết hổ ta rồi.
Con hổ đanh đôi mắt đầy sát khí, nó lồm cồm bò dậy, lắc lắc cái đầu nhìn chằm chằm vào Cố Tử Yên.
Ả đàn bà này ném đá hổ ta.
Hôm nay hổ đây sẽ cắn chết ả.
Con hổ gầm lên, phóng chân về hướng Cố Tử Yên, nó xông tới với tốc độ cực nhanh. Miệng đầy nước dãi há to ra quyết ngoạm một cú chết tươi.
Y thấy con hổ đổi đối tượng, đang há mồm xông đến trước mặt Cố Tử Yên. Chết tiệt, cung và tên y đã để trên ngựa. Bắc Viễn vội vàng quơ quàng trên đất nào ngờ vớ phải thứ gì đó y cũng chẳng quan tâm, cứ thế ném vật đó vào miệng con hổ.
"Không được! Phượng hoàng lăn lộn trên lửa của ta!" Cố Tử Yên gào lên, âm thanh còn vang dội hơn cả hổ.