Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 131: Đoạn Trường Nơi Ấy Còn Chưa Thương 2





Người canh vườn mai ánh mắt có chút kinh ngạc hoảng hốt, ngưng tụ lại trên một người nào đó:"Người đó khuất sau bờ sông, thuộc hạ còn nhìn thấy vài dấu bùn đất." Dấu chân cách nhau rất xa, người đó khinh công khá tốt, dấu chân ở điểm tiếp đất rất mờ.
Bờ sông bên vườn mai này rất đẹp, có nhiều mái đình ven sông cho mọi người nghỉ ngơi ngắm cảnh.
Họ men theo dấu chân đi đến bờ sông, mấy bông hoa mùa thu trôi đầy trên nước, gió thổi như vuốt ve.

Lục Khuynh Tâm ôm lấy y, vòng tay lạnh ngắt chạm vào da thịt nóng hổi của y, phút chốc hai người đã nhảy phốc qua bờ bên kia.

Y ngẩng mặt nhìn lông mi hắn run rẩy hiểu rõ hắn đang cố sức kiềm chế.
Trong mắt y lộ ra yêu thương sâu đậm hiếm khi để người khác phát hiện.
Ánh hoàng hôn buồn thảm nhuộm đỏ đồng cỏ hoang, nỗi buồn trên bầu trời tràn đậm xuyên qua kẽ lá, ánh lên tia mê hoặc, đây là một khu rừng vắng lặng đến nỗi mọi tiếng bước chân của họ đều không chân thật.
Thành Kính dùng bùa chú kiểm tra xem nơi này có phải ảo cảnh hay không, không gian mờ ảo mọi thứ đều theo đó mơ hồ bất định:"Khu rừng này là thật."
Nhưng họ chưa từng bước chân đến.
Y giật mình nhìn bờ hồ trong tĩnh lặng giữa rừng đang phát ra ánh sáng:"Nhìn kìa!"
Sóng nước ánh lên một vệt sáng màu tím nhạt, mặt nước thì xanh biếc, dưới hoàng hôn đỏ rực họ đi đến nhìn thấy một thẻ bài ngọc màu tím lặng lẽ nằm dưới đáy hồ.

Trong khoảnh khắc mọi người ngưng trệ thê bài kia như nhận chủ từ từ nổi lên..
Bên trên có chữ.
Chu Nhuận Thành giũ khăn lụa bao lấy, nhặt nó lên xem.
Chữ khắc trên ngọc mềm mại như viết: Muốn đưa hài cốt về thì mang Tuệ Sinh đến đổi.
Ngoài ra không còn thông tin gì khác, cả địa điểm giao Tuệ Sinh cũng không nói đến.
Y khựng lại có cảm giác bất an kỳ lạ, cổ họng xộc lên mùi tanh khiến y phải cố khắc chế, giờ không phải lúc...
Bàn tay hắn siết chặt lại, mặt hồ bỗng khuấy động rồi nổ lên vô số cột nước, chấn động khiến mặt đất nứt ra, nước theo kẽ đất tràn ra chỉ trong giây lát đã không còn dáng vẻ mặt hồ ban đầu.
Chu Nhuận Thành khẽ kêu một tiếng:"Tam ca."
"Đệ điên à, làm thế thì dấu vết gì cũng bị xóa hết."

Nghe Bạch Diệp quát như thế hắn mới tỉnh ngộ, nén giận, lảo đảo lùi về phía sau.

Việc quan trọng bay giờ là tìm manh mối, không thể cứ bị động chờ tin tức tiếp theo được.
Trời chiều u ám, chim mỏi cánh về tổ tạo ra những âm thanh khiến người nghe cảm thấy mỏi mệt, bi thương.

Y nhìn theo bóng hắn vừa tráng lệ vừa thảm thiết đang đi xa dần, tìm kiếm.

Hắn đi rất chậm không còn sức, y bước theo phía sau phút chốc thấy hơi khó thở.
Y vội lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng mình.
Mùi máu tanh đó như bao trùm lấy không gian, mọi thứ quay cuồng, sau đó hắn dùng chân lại đột ngột ôm lấy y:"Thanh Hồn, ta đau quá..."
***
Nhan Lệ biết trong phủ ai cũng buồn rầu âu lo, không dám gây thêm chuyện, việc cô muốn về quê cũng dời lại.
Vì chuyện này liên quan đến Tuệ Sinh, máu của cô cũng có thể lọt vào tầm ngắm của bọn chúng.

Họ bắt phải giao Tuệ Sinh ra tức là hiện giờ không có cách nào lấy được.

Cô đã làm phiền họ thời gian dài đương nhiên không gây thêm rắc rối cho họ, huống gì nơi quê nhà còn ai đợi chờ nữa đâu.
Mấy ngày liền Lục Khuynh Tâm không về.
Thanh Hồn dần quen với số thuốc kia, có thời gian sẽ trò chuyện với Hoàng Tuyên và Công Nghi Lăng mấy câu.

Hôm nay y chợt hỏi:"Tứ sư huynh đâu?"
Hoàng Tuyên hơi chớp mắt:"Biết hỏi thăm đến người khác rồi à? Huynh ấy đến đây vì chuyện Tàng Ngư, đương nhiên là đi quanh điều tra rồi, tuy mấy đợt nước gần đây không có độc nhưng cẩn thận vẫn hơn."
Y gật đầu.
"Ngược lại ta thấy Thanh Lang mới đáng lo đấy, mấy ngày nay đều nghỉ ngơi uống thuốc mà hơi thở ngày càng yếu, trong người nóng lạnh thất thường..."
"Ta không sao cả, chỉ sợ..."
"Sợ cái gì?" Hoàng Tuyên không hiểu nhưng Công Nghi Lăng hiểu.
Đến giờ vẫn không có tin tức của Diệu Huyền.
Diệu Huyền từ nhỏ đã sống trên núi, y bơi không hề giỏi, dưới làn nước lạnh lẽo tối tăm tứ chi trở nên vô dụng.

Chuyện này Công Nghi Lăng cũng không biết, cho nên việc y nói không muốn tham gia chuyện Tàng Ngư để ngự thủy trấn nước là thật.
Hòa Phong Thương có khả năng thao túng băng và nước, tiếng đàn rất lợi hại.
Ngày ngày kết liên băng tấu đàn trong nước đúng là thú vui tao nhã, là ai lôi người này vào vũng bùn tranh đấu ở nhân gian.
Mắt y không thể thích nghi dưới nước, tay chạm phải một bức tường băng.

Y đã hơi hơi quen với cái lạnh khi chạm vào băng này còn suýt bị bỏng lạnh, nó là một cơ quan thô cứng mọc đầy mũi băng nhọn.
Máu từ vết thương của y nhuộm sắc nước đỏ lòm.
Y dùng tay bịt vết thương lại, bám vào mấy băng ngọn bơi về phía trước.
Bây giờ y đang rất hoảng loạn, không biết phía Công Nghi Lăng thế nào rồi.

Tim Diệu Huyền hơi thắt lại, nhớ lại bóng người luôn yên tĩnh chờ đợi y quay về, hắn cứ đứng đó dù y có chậm chạp lười biếng lê bước tới đâu cũng không hề bỏ cuộc.
Cho dù y có chết cũng phải quay về, có một người đang chờ y.
Cuối cùng y cũng ngoi được lên mặt nước, bàn tay chặn nơi vết thương hơi buông lỏng, y muốn quay trở về.

Y vốn là người cố chấp không dễ gì từ bỏ.
Trên mặt đất dính đầy máu, y ngẩng mặt nhìn trời, nhìn đôi chim quyến luyến bay cùng nhau, linh hồn như trôi lên lơ lửng, ngày tháng trước mắt trở nên xa xôi.
***

Sen như u lam trôi trên mặt hồ tạo thành một biển xanh lam đẹp khó tả.

Mây đen bao phủ nhưng nơi cánh sen ấy vẫn tản mát một vầng ánh sáng mỏng.
Thanh Hồn chợt nhớ đến Khấu Hòa, nhớ đến y cho rằng sen đã tàn mà bỏ lỡ hái nó đặt trong hang động cúng bái.
Đời người là nuối tiếc.
Dưới đáy hồ vẫn là thẻ ngọc màu tím nhạt khắc chữ, thư viết rất nhiều, toàn những lời lẽ nhắc về hoa này núi kia, giống như lời kể lể thậm chí còn nhàm chán dòng dài, đại khái Hòa Phong Thương muốn gặp bạn cũ, muốn y đem Tuệ Sinh đến gặp mình.

Người kia cũng hứa hẹn chỉ gặp nhau uống trà trò chuyện, họ không cần lo lắng.
Cuối thứ viết một chữ Xương!
Hoa sen trong hồ đang đong đưa nhảy múa, va vào nhau tạo ra âm thanh sắc lạnh, bầu không khí lạnh lẽo, thê lương thổi ra u lam mỏng như khói.
Một bông hoa màu ở giữa hồ nở bung hơn so với những bông hoa khác, ở trong nhụy hoa đặt thứ gì đó, y ghé mắt nhìn kỹ, hơi chấn động:"Lệnh Vọng!"
Công Nghi Lăng nói Lệnh Vọng đã bị lấy đi, giờ nó lại ở đây?
Việc Công Nghi Lăng ở cạnh họ ai cũng biết rồi, người này không phải muốn nói Công Nghi Lăng ở trong tay hắn làm con tin mà có ý khác.
Y chợt nghĩ có khi nào Hòa Phong Thương cũng dùng nó gọi Diệu Huyền ra?
Trái tim y co giật như một lời trả lời, vội vàng nhặt thanh sáo kia lên cầm trong tay.
Mặt Thành Kính rất khó coi:"Vậy là có ý gì...?"
"Có ma mới tin được lời của hắn." Bạch Diệp định nhặt một bông sen lên làm vật dẫn lập đàn tìm manh mối, như tay chưa kịp chạm sen trong hồ đã đồng loạt lụi tàn.

Sương lam mềm mại rơi xuống đáy nước lấp lánh chẳng khác gì sao trời.
Y lặng lẽ hít một hơi sâu:"Để ta đi thử xem."
"Không được!" Lục Khuynh Tâm ngắt lời, ánh mắt hắn đầy hoảng sợ:"Người kia đang tính toán cái gì đó sao ngươi biết được, đi đến đó chỉ chuốc lấy nguy hiểm mà thôi.

Mặt nước này nhất định thông đến nói nào đó, giống ở Mộc Linh."
Thanh Hồn rủ mắt, cái hồ ở Mộc Linh có vẻ như thông với nơi ở của La Phi Tuyệt, có thể đó chỉ là trùng hợp thôi vì y thấy tên đó chỉ nuôi quỷ dưỡng hồn phách thôi, nếu có ý định phá hủy căn cơ ở Mộc Linh thì cần gì xông lên đó cướp đồ?
Đáy hồ rất nông mắt thường có nhìn thấy vụn u lam lóng lánh, ai dám chắc bên dưới có một kết giới vô hình nào đó dẫn đến nơi khác.
"Ta lấy một ít nước về xem thử."
****
Lục Khuynh Tâm không thể ngủ được, hắn cứ trằn trọc mà không dám nhúc nhích nhiều sợ đánh thứ y.

Lửa trong lò đang cháy phừng phừng vẫn không xua được cái lạnh thấu xương đang tràn vào.
Thời gian như giấc mơ xa xăm ùa về, trong không khí phảng phất mùi tà khí.

Chiếc giường bồng bềnh như sóng nước...
Hắn nhớ, ánh trăng màu treo trên nền đầy sao sáng chiếu lên những phiến lá phong đỏ thắm, ý thu đã nồng.

Ánh mắt hắn đầy tình ý nhìn về bóng người phía trước đang phe phẩy quạt giấy trên tay, dưới ánh trăng tóc dài như thác, nhìn từng nhánh tóc tung bay cảm thấy bình yên lạ lùng.
Đệ ấy đang cười, nụ cười rất tinh nghịch.
Hiền hòa, ấm áp, hắn rất muốn ôm người vào lòng
Nhưng kết cục của tình yêu thầm lặng này của hắn không tránh khỏi rơi vào tuyệt vọng, vỡ vụn tan tành.
Thời gian phảng phất như ngưng đọng, sương lạnh nơi nơi, hai người đốt lửa nghỉ tạm nơi rừng phong.
Hắn đang ngẩn ngơ bỗng nhiên đệ ấy quay lại, ánh mắt lặng như hồ thu, sao trời chứa dừng trong đó:"Tam ca đang nhìn cái gì?"
Đệ ấy cầm một lá phong đỏ lướt qua mặt hắn, gương mặt nửa sáng nửa tối hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ đến điều gì.

Lòng hắn hơi chột dạ:"Ta chỉ nhìn mấy đốm sáng xa xa xem có phải có nhà ai đó ở đây không?"
Ánh trăng yếu nhược soi giữa bọn họ, hắn cụp mắt không dám nhìn nữa, trong sâu thẳm trái tim hắn nổi lên một trận bất lực và cô độc.


Hắn ôm một hoài bão ngang dọc thiên hạ, tưởng thế gian này chỉ cần cố gắng, kiên trì hơn người khác sẽ có được thứ mình muốn.
Nhưng mối tình này hắn không dám nói ra.
Nhân sinh này có nhiều chuyện phức tạp.
Hắn do dự với những đau thương.
Có thứ gì đó ngăn cách giữa họ không thể vượt qua, hắn không dám chủ động nắm tay nói gì đến thiên trường địa cửu.
Chừng một lát Trạch Dương ôm hành lý trong lòng dựa vào thân cây ngủ, hắn tiến gần nhìn người đang ngủ ngon lành không hề lo lắng xung quanh.

Nhẹ nhàng phủ áo lên người, ngón tay khẽ chạm qua làn da mềm mịn như ngọc.

Dường như có thể cảm nhận được hơi ấm dịu dàng trong người đệ ấy thoát ra, là tất cả những mong đợi hắn tìm kiếm bấy lâu.
Thật gần biết mấy.
Như vậy hắn đã thấy hạnh phúc, dù không nằm trong lòng nhưng luôn thấy trong mắt.
Chỉ cần nghĩ đến đệ ấy hắn có thể xua hết những phiền muộn trong lòng, nhưng bây giờ nhớ đến đệ ấy hắn chỉ có một nỗi tâm tâm niệm niệm đau lòng.
Bàn tay hắn siết chặt đệm giường, chợt phát hiện y đã thức.
"Sao thế, ngủ không được à?"
Y gật đầu:"Ai mà có tâm trạng để ngủ trong lúc này chứ?"
Vừa rồi y mơ thấy một bóng người nằm bên gốc cây, người chảy đầy máu, máu đỏ lan khắp mặt sông, giữa hoàng hôn đỏ như máu sắp hòa thành một.
"Ta muốn ra ngoài dạo một lát."
Hắn hơi ngạc nhiên, trời sắp sang đông rồi đêm khuya gió lạnh y muốn ra ngoài làm gì?
Cỏ xanh ẩm ướt, đêm khuya vắng lặng nghe được tiếng gió xào xạc, hắn phát hiện lòng y đang cực kỳ thấp thỏm, sợ hãi tuôn trào qua từng bước đi:"Ngươi làm sao thế?"
Mây đen che trăng lưu lại bóng đêm vô tận, chỉ có một ánh lồng đèn mông lung bị gió vùi dập.

Phiền não như gió ngày một tăng lên, y gượng gạo nói:"Không sao cả...vừa rồi mơ thấy ác mộng nên còn chút dư âm."
"Ngươi mơ thấy cái gì?" Gần đây hắn cũng liên tục mơ thấy ác mộng, ban đầu hắn cho rằng vì do hắn bôn ba mấy ngày liền nhưng không ngờ là do bị một con tiểu quỷ bám vào mộng, hút sinh khí.
Y hơi ngoảnh mặt thở dài:"Mơ thấy ta thương thế đầy mình nằm bên sông...ta cũng không quan tâm lắm, nhưng mà..." mấy chữ cuối của y yếu dần, mắt mở to đầy kinh hoảng.
Hắn theo ánh mắt y nhìn thấy một dãy tơ mượt màu tím trôi nổi trong một bụi lau, quanh quẩn trong nước màu đỏ yêu dị lạ thường, hắn nhìn kỹ lần nữa...
Là một người đang chìm dưới nước.
Hắn ngâm nước lạnh đưa người lên bờ, y vội vàng đỡ lấy vỗ mặt:"Ca,..

Diệu Huyền, Diệu Huyền!"
Y nhận ra đây là Nhạc Hàng Giả đã gặp bên bãi tha ma điều tra chuyện Mê Nhược.
"Diệu Huyền.."
Hình như có giọng nói đáp lại khản đặc như bị gai nhọn khứa bên trong cổ họng, chất giọng suy yếu lộ ra mệt mỏi.
Hắn thấy người này tóc dài hơn trước, dày như rong biển, màu tím sậm ẩn chứa thứ gì đó rất huyền bí mời gọi người ta tìm hiểu.
Nhìn y lo đến không còn linh hoạt, hắn nói:"Đưa người về xem vết thương trước đã.." y cứ gọi như thế người cũng không tỉnh được.
Hắn đỡ người đứng dậy trước, y cũng ngồi dậy.
Đột nhiên dưới sông nổi khói trắng, mùi thơm thoang thoảng bay đến cánh mũi chân tay mềm nhũn rồi lạnh dần, bị một cánh tay trơn mềm như cỏ tảo kéo xuống dưới nước.