Giữa đêm khuya, hai người ngồi cạnh nhau, y nói với hắn:"Người nắm như vậy giống như muốn tỏ tình quá, sao, mắt ta không nhìn thấy người nuôi ta cả đời sao?"
"Giống tỏ tình sao?" Lục Khuynh Tâm nghiêng đầu, áp sát bên tóc mai người nào đó:"Ngươi muốn ta nuôi ngươi cả đời sao?"
Hơi thở y ngưng lại phút chốc, nâng vai đẩy hắn ra:"Người có bản lãnh đó sao, Thanh Hồn ta yêu cầu hơi cao đó."
"Hơi cao là thế nào, ngươi phải nói cho rõ ta mới biết được." Hắn ấn y ngồi lại ngay ngắn:"Chắc ngươi không cần mấy trò kích thích tiêu khiển đó chứ."
"Lục công tử có vẻ am hiểu quá nhỉ?"
"Không am hiểu, không am hiểu...miễn cưỡng vì ngươi học qua cũng được đi."
"Để ta nghĩ xem, Tinh Tuyền nước chảy hoa như mộng..nghe nói nơi đó có hoa Nữ Lang màu xanh.
Màn đêm vừa đi nghe tiếng hoa tách nhụy cành, bình minh vừa đến hoa đã tàn.
Đời người ngắn ngủi ta cũng muốn một lần nhìn hoa nở qua khe hở thời gian."
"Màn đêm vừa đi, bình minh vừa đến à, còn là Nữ Lang màu xanh nữa ngươi không lừa ta đó chứ?" Hắn chống má nhìn y, trợn mắt.
Nhưng cũng chính hắn nói với y khi biết sinh mệnh y sắp tàn:"Chúng ta còn chưa ngắm hoa Nữ Lang bên bờ tinh tuyền kia mà?"
Trong một đêm mưa y không thể bình tâm, suýt nữa mất đi lương tâm của chính mình, trong giây phút hắn không biết nương tựa vào ai, hắn đã nói:"Ngươi e ngại chất độc trong người sao, ngươi sợ thời gian của mình chẳng còn bao lâu sao?" Hắn nắm bàn tay y lạnh giá ánh mắt lướt qua vết thương nơi đó, có chút chạnh lòng:"Ta từng mất đi người mình thương, trên đời này không có gì không chịu đựng được nữa, dù là sinh ly tử biệt ta vẫn mong người khắc bia mộ cho ngươi,...là ta."
"Có phải ngươi cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười không..chúng ta đều lo sợ bản thân nhìn nhầm, ngươi sợ nhìn nhầm ta, cũng sợ ta nhìn nhầm ngươi là người khác." Hắn xoa xoa gương mặt đẫm nước mưa của y:"Ngươi nói không sai, người chết cũng đã chết rồi, không thể sống lại nữa.
Còn ngươi...Thanh Hồn sẽ mãi là Thanh Hồn thôi.
Ta không dám chắc cho ngươi tình cảm nguyên vẹn không sứt mẻ nhưng nhất định có thể cùng ngươi đi qua đêm tàn lạnh buốt nhìn thấy tia sáng nơi bình minh."
Chuyện xưa lần lượt hiện ra trong chớp mắt thoáng chốc biết thành giấc mộng hư ảo, vô số chuyện vụn vặt tái hiện.
Nỗi đau là lưỡi dao sắc bén khứa vào da thịt, cả trong giấc mơ y cũng phát ra tiếng cười lạnh.
"Ta cũng như ngươi thôi, ai tính kế với ta, ta sẽ không để người đó yên.
Thanh Hồn, ngươi cũng nhận ra mình và lục đệ ta giống nhau, qua nhiều lần ở cạnh nhau trong lòng ta xem ngươi là người thân giống như đại ca, nhị ca, tứ đệ, ngũ đệ, không cần biết ngươi có thân phận gì vẫn mong người đừng làm ta thất vọng."
Bàn tay hắn luồn vào mái tóc mềm mại của y, ghì chặt y trong lòng, mâu thuẫn, ngập ngừng:"Ta không muốn ngươi chết."
"Ta không muốn ngươi xảy ra bất cứ chuyện gì, ở nơi đó không có ai thích ngươi thì hãy ở cạnh ta, ta bảo vệ ngươi.
Ta có thể dùng tính mạng này bảo vệ...chỉ cần.."
Người hắn lạnh lẽo, bóng đêm sâu thẳm nhấn chìm con người đang chật vật chống cự, lặn ngụp trong hồ nước đọng tối om, siết chặt bàn tay đối phương trong tay tìm đường thoát:"Ngươi, đừng làm chuyện gì khiến ta thất vọng được không?"
Y chớp mắt, trong bóng tối không rõ có phát hiện ra bộ dạng đáng thương của hắn không, chợt cười:"Lời hứa hẹn này của công tử ta sẽ cố giữ nó ở nơi sạch sẽ nhất trong tim mình, nhưng mà người phải suy nghĩ thật kỹ, người thật sự tin tưởng ta sao?"
Hắn yếu ớt:"....Đương nhiên..."
Lúc ở núi Điệp Phù người thầy, người phụ thân của y ra đi, hắn nói:"Đừng khóc, đừng khóc mà, ngươi còn có ta."
Trong chăn có đặt một bình nước nóng dùng để sưởi ấm, khi mùa đông đến hoa mai nở rộ, những đóa hoa mỏng manh rung rinh tựa như cánh bướm đang vỗ cánh, bông tuyết nhẹ nhẹ quấn lấy làn gió tung bay phấp phớ đưa mùi hương thuần khiết đi khắp nơi.
Thanh Hồn đang ngủ.
Mấy ngày nay y luôn ngủ sâu như thế.
Bởi giờ y có đau lòng hay oán hận cũng vô ích, hết lần này đến lần khác hắn đều dễ dàng hoài nghi y.
Tình ý bao năm không đổi được chút tình cảm từ hắn, vậy y còn trách móc làm gì? Trách tình cảm của mình phó thác nhầm chỗ hay trách địa vị của mình trong lòng hắn dễ dàng bị vứt bỏ như thế.
Không phải y đã sẵn sàng chấp nhận từ bỏ tình cảm này từ đầu sao? Là do bản thân y mềm lòng ngu ngốc cứ muốn day dưa, ngọt ngào hạnh phúc y đã nếm trải giờ đau đớn lại quay sang hận ý sao?
Sẽ không, nếu niềm vui y nếm trải không phải giả.
Trái tim y nhiều lần vì hắn nóng lạnh giờ đã đến lúc vì chính mình sống thật tốt.
Hoàng Tuyên thường lui tới mang theo thuốc và đồ ăn, đôi khi là những tin tức ở bên ngoài, nhìn thấy y im lặng buồn bã dần tỉnh táo trở lại, nhìn rõ hiện thực đến đáng ngờ.
"Hoa mai đã nở rồi, uống một chén canh hoa nhé."
"Canh hoa mai à.." y bất giác mỉm cười:"Thôi bỏ đi...à đúng rồi chuyện ta nhờ ngươi đã làm chưa?"
"Đã làm rồi, mà ngươi muốn gặp ai đấy?"
"Ngươi đừng để ý, yên tâm ta sẽ không làm gì hại đến chính mình đâu."
Hoàng Tuyên muốn nói nhưng lại thôi, trong lòng có nhiều lo lắng không thể kiểm soát, giống như chuyện cũ lặp lại làm Hoàng Tuyên nhớ đến Oanh Tử ngày trước, cô ấy ra đi thế nào không ai hay biết, chỉ vài câu truyền lời lạnh tanh từ Giang Khách đã kết định một đời thiếu nữ vùi chôn dưới mấy thước đất.
Hoàng Tuyên sợ Thanh Hồn cũng lặng lẽ biến mất như thế, tựa như một cơn mưa chợt đến, sau khi mặt trời lên thế gian lại tưng bừng ánh sáng không còn lưu lại hơi nước âm ỉ của cơn mưa ngâu đâu nữa.
Nửa đêm, dưới sự đè nén của những mối tâm sự trùng trùng y đến bên cửa sổ đợi người đến.
Đến khi nhìn thấy máu tóc dài tung bay nhè nhẹ, nàng ta mặt y phục màu ngó sen, khoác áo lông chồn màu đỏ tươi, nhiều năm như vậy nàng ta vẫn giữ dáng vẻ quyến rũ hút hồn người khác.
Trên dãy hành lang dài như chẳng có điểm tận cùng, ánh trăng bị những tán cây che khuất càng làm bầu không khí đêm khuya nặng nề u ám.
Y nhớ về hành lang nơi phòng mình có hàng dương liễu xanh rì, quấn quýt mặn nồng cùng gió, nơi đó là giấc mộng xa xôi không thể trở về.
"Lâu ngày không gặp nhìn cô ta còn tưởng đâu tiên nữ giáng trần đấy."
Cảnh Minh Sầu uyển chuyển ngồi xuống, chống cằm hơi chớp mắt hỏi:"Hôm nay trên đường thấy ký hiệu của ngươi tìm ta gấp, lẽ nào vì nhớ nhung ta mà nửa đêm muốn ta gõ cửa sắc xuân nồng."
Y hơi mỉm cười:"Không dám, cái mạng của ta không gánh nổi sự tức giận của mộ chủ đâu."
"Ta đã nghe thấy một số chuyện thú vị."
"Chẳng có gì thú vị cả."
Bị y ngắt lời cô ta cũng không giận:"Ngươi thật vô tình, dù sao cũng phải nghĩ đến tình cảm xưa."
Thanh Hồn cười lạnh:"Chuyện đến nước này ta còn nghĩ đến tình cảm xưa với hắn sao? Ta tìm cô là muốn nhờ một việc."
Nàng ta nhìn thấy gương mặt y lãnh đạm thậm chí còn có chút tàn độc, cao hứng hỏi:"Chuyện gì?"
Y hận đến cơ hồ hộc máu, bẻ gãy cây quạt trong tay:"Đưa thi thể Bạch Diệp về đây." Vì đề phòng chuyện bị đào mộ lần trước hiệm giờ thi thể Bạch Diệp vẫn được cất giữ trong mộ băng chưa chôn, mộ phần vẫn cần nhiều bước gia cố kết giới.
Cảnh Minh Sầu rủ mắt:"Ngươi làm khó ta rồi."
"Cô nương thân thủ vô song, có gì mà không làm được."
***
Ngoài động băng những bông tuyết nhẹ nhàng phiêu du, một bóng người chật vật đi tới, khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi nhưng rất bình tĩnh.
Xung quanh có rừng mai đang nở rộ, những bông hàn mai nở trên nền tuyết với hắn mà nói giờ phút này vô cùng chói mắt, kiềm chế bản thân không phá nát khu rừng này hắn bước qua cửa động băng.
Nhị ca đang ở bên trong.
Vừa bước vào lạnh lập tức ùa đến vỗ về hắn, không gian yên tĩnh chỉ có ánh minh châu u uất.
Hắc Bạch Song Sát giờ chỉ còn một mình hắn.
Một người luôn lặng thinh đứng bên cạnh hắn, như một cái bóng, họ gặp nhau từ những ngày càng lang bạt một mình, nhìn thấy nhau giữa muôn người trên nẻo đường đông đúc, hiểu rõ được lý tưởng của đối phương.
Là người bạn đầu tiên của hắn khi bước ra giang hồ, những ngày tháng còn chưa biết thế gian nhiều cạm bẫy.
Ngày tháng ở bên tiêu cục uống rượu bên thảo nguyên, tự do, đầy lý tưởng hoài bão.
Cũng có những ngày mệt mỏi nằm sõng soài:"Nếu chúng ta đều chết thì không ai nhặt xác cho nữa."
Trái tim hắn dâng lên cảm giác cực kỳ giá lạnh, sự ra đi của Bạch Diệp khiến hắn mất đi lòng tin và sự kiên liệt, ngoài những huynh đệ hiện tại chắc hắn chẳng dám giao hảo với ai nữa.
Thanh Hồn! Hai chữ này khiến hắn phát sợ.
Hắn siết chặt bàn tay oán độc sau nháy mắt dâng trào, trong người nóng ran, thật sự không còn có hơi sức nào nhớ đến nữa.
Chỉ là trong khoảnh khắc nhớ đến lưỡi kiếm Tuệ Sinh chạm vào máu y liền biến chuyển đổi sang sắc đỏ đầy lạnh lùng, tàn bạo, khiến hắn ngẩn ngơ đờ đẫn.
Nó khơi gợi nỗi đau đớn cùng oán hận hắn cố gắng đè nén, đau đớn như bị một móng vuốt cay độc đang cào xé trái tim từ lâu đã không rõ hình dạng.
Hắn nhìn người trong quan tài băng da thịt trắng bệch, nhị ca đã buông xuôi tất cả, người đã không thể trở về, mọi chuyện đã rõ ràng như ban ngày như trái tim vốn nguội lạnh của hắn đã ngợp đau đớn.
Tuệ Sinh là một thanh kiếm ma.
Nó nhận y làm chủ!
Y giữ vòng tay Tàng Ngư nhưng không nói cho hắn biết.
Kể cả những lời nhị ca muốn nói với hắn, bùa chú nhị ca cất giữ đều dùng máu của y kiểm tra thứ gì đó, nó đã hóa đỏ.
Chỉ cần người biết dùng bùa liếc qua đều biết trên lá bùa đó nếu đốt lên sẽ hiện ra ngày sinh bát tự, Thành Kính nghiên cứu bùa chú đã lâu, có thể nhận ra là bùa truy hồn.
Đã xác nhận danh tính.
Trong lòng nhị ca đã nghi ngờ nên mới dùng máu mà Diệu Huyền đưa ra xem xét, kết quả...kết quả chính là như vậy...
Trong phòng nhị ca thu thập nhiều thứ về y, những trang thư trao đổi cùng người tiêu cuộc cũ, nếu không có chuyện gì quan trọng nhị ca điều tra y làm gì?
Hắn vẫn cố gắng tìm cách chứng minh y không có liên quan đến chuyện này.
Nhưng mà thứ hắn đổi lại là gì?
Đôi mắt hắn đỏ như máu cứ nhìn vào vết thương trong lòng bàn tay, gân mạch hắn nổi lên đập dồn dập, đây là vết thương do cầm Tuệ Sinh mà ra.
Thậm chí hắn có thể nhìn thấy dòng máu nóng hổi của y chảy xuống cánh tay hắn, chảy đến đâu da thịt hắn run rẩy tới đó, hắn cắn chặt răng không thốt ra tiếng nào nhưng trái tim kêu gào dữ dội, tại sao là y chứ, sai lầm, ngay từ đầu đã sai lầm.
Tuệ Sinh có thể bị người ta khống chế, có thể lừa lọc hắn, nhưng phản ứng từ chính cơ thể y thì sao?
Là ma hóa, hắn không nhìn lầm.
Hắn nhìn thấy y sức lực bị rút cạn chẳng chút sức lực nào khụy xuống đất, tiếng gió bên ngoài kêu gào không ngớt.
Những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, cái lạnh lẽo ùa vào khiến bờ vai y hơi run rẩy.
Nơi bàn tay đang ôm lồng ngực thấm đẫm máu tươi.
Hắn nhìn thấy màu sắc đó cơ hồ lòng ngực đau thắt từng cơn, dù hắn ngoảnh mặt đi muôn hướng vẫn không thể nhìn thấy thứ gì khác ngoài hình bóng y nhỏ bé đau siết.
Trong lòng hắn nhộn nhạo khó tả, phút chốc hơi mềm lòng tiếng một bước.
"Khi ở Ý viện người bắt cóc ta, hạ độc ta, tra tấn ta, vì không có manh mối người cần nên mới thả ta ra? Khi ở Dao Sơn người đâm ta một nhát rơi xuống vực nhưng vì ngũ đệ người trúng độc mới cần đến ta? khi ở Công Nghi phủ người bóp cổ ta, người muốn giết chết ta quách cho rồi nhưng vì Công Nghi Lăng xuất hiện ngăn cản nên mới buông tay ra tha ta một mạng đúng không?"
Hắn ngây ra một lúc, chợt cười đau thương, ánh mắt nặng nề đi rất nhiều, miệng hỏi:"Ngươi biết rồi?"
Giọng nói y chợt lạnh lùng:"Người muốn tìm ra câu trả lời nên mới lợi dụng ta, ta còn nhìn không rõ sao? Ta vốn nghĩ ta và lục đệ người giống nhau, ít nhiều gì người cũng sẽ đối tốt với ta, bao dung ta, dù ta có làm sai cái gì cũng sẽ bỏ qua cho ta."
Chút thương xót của hắn tan vỡ:"Vì thế mà ngươi hận ta, giết hại người bên cạnh ta? Không sai vì ngươi giống lục đệ của ta, cho nên ta mới kiên nhẫn giữ mạng ngươi đến ngày hôm nay.
Còn ngươi lại lợi dụng điều này để hủy hoại những người bên cạnh ta, tàn sát người dân vô tội ở Quỳ Phủ!"
Thanh Hồn cơ hồ cười lạnh thành tiếng, cuối cùng ông trời cũng cho y một cơ hội dứt điểm mọi thứ, để trái tim y có thể lạnh giá lướt qua hắn như những người xa lạ.
Y căm hận đến nỗi xương cốt trong người muốn nát ra, theo vết nứt rạn gió lạnh ùa vào đóng băng hết hy vọng nhỏ nhoi y tích góp bao ngày:"Ngươi lợi dụng tình cảm của ta trước thì đừng có trách cứ ai!"
"Ngươi trách ta lợi dụng ngươi? Vậy tình cảm ngươi dành cho ta là thật sao? Ngươi chỉ muốn tiếp cận ta, cho nên dù ta có làm gì ngươi cũng cho ta một đường lui.
Thanh Hồn, ngươi nhớ không ta đã từng nói ngươi đủ thông minh để đi muôn nẻo mà ngươi muốn, cũng đủ lạnh cắt khát vọng của bản thân, điều này không phải ai cũng làm được.
Ta thật sự tò mò người được ngươi đem lòng yêu mến sẽ như thế nào, liệu ai có thể cùng ngươi bay lượn trên bầu trời, cùng ngươi khuấy động vũng nước đục ngầu dưới chân đây? Giờ ta đã biết người đó không phải ta, ngay từ đầu ta đã thua bởi ngươi rồi không hề đủ sức cùng ngươi đi tiếp trong cuộc đời này.
Ngươi ăn đến xương cốt ta chẳng còn...ngươi thắng rồi đó."
Hắn không biết y đau đến mức nào, đau đến nỗi không thở nổi, ruột gan xáo trộn, trong cơn đau cơ thể y ướt mồ hôi, y mơ hồ nghe thấy xương cốt răng rắc kêu lên.
Cảm giác nặng trĩu khiến y hỗn loạn cực điểm.
Nhân duyên này y chưa chạm tới đã tan vỡ, thậm chí hình ảnh mà y nhìn thấy còn là ảo cảnh mình nhìn nhầm.
Y nghi hoặc có phải máu chảy ra từ người mình không, giống như y đã mù quán tin vào những chuyện không hề chân thật.
Sợ hãi, một nỗi sợ hãi vô bờ, y co rụt cổ trốn tránh..
Thà là, y tự mình nhảy xuống vực, tự mình cắt đứt nhân duyên này còn hơn là bị người ta đẩy xuống, không thể phản kháng lựa chọn.
Sai lầm, tất cả là sai lầm.
Lạnh giá từ đỉnh đầu xuyên đến tim.
Hình như có cái gì đó rơi xuống...
Y nhìn ngọc bội vỡ nát trên đất bên trên còn dính máu, màu sắc vốn có của ngọc bội đã bị máu tươi che giấu, nó vỡ nát khi còn chưa chạm đất.
Máu...máu ướt đẫm mặt đất lan tràn đến chốn nào không ai hay biết, không biết bắt đầu từ đâu, y không khỏi cười lạnh từng cơn, cười không ngớt, chống tay xuống đất mà đứng dậy:"Chúng ta coi như có qua có lại, ta tốn công tốn sức nhiều như thế không thể đi về ta không được."
Thoáng chốc tâm can giống như bị đục khoét, hóa ra y làm mọi thứ chỉ vì không muốn đi về tay không, việc này giống như một bàn thắng mà y cao hứng tạo nên, vậy mà hắn còn cảm thấy đau lòng khi đâm y sao? Đau đớn lan ra tứ chi khiến bước chân hơi chênh vênh:"Ngay từ đầu ta nghi ngờ ngươi là nội gián, phải giả vờ ở cạnh ngươi khiến ta buồn nôn, ngươi tưởng rằng mỗi đêm ở cạnh ngươi, phải kiềm chế không bóp chết ngươi là dễ dàng lắm sao?"
Trong cơn thịnh nộ tột cùng ánh kiếm lóe lên rồi chợt tắt, máu tươi bắn ra một vệt cao vút lên không trung rồi rơi thành vảy.
Người hắn bám máu hệt như lúc nhị ca bị đâm trúng nhưng hắn không hề thấy kinh dị đến sởn gai ốc.
Đúng, sao có thể giống nhau.
Nếu có, chẳng qua là máu tươi bám trên người hắn như loài rắn độc, thấm vào da thịt, tiêm nhiễm độc dược khiến hắn đau thê thiết, đau đến không dám trải nghiệm lần nữa.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng két cửa mở, không rõ là ai đến thăm người, hắn vẫn bám tay trên thành quan tài không quay đầu lại đến khi cảm thấy hơi thở sau lưng xa lạ, khóe mắt thấy một đôi giày tím thêu hoa.