Thanh Hồn nhanh chân tháo chạy, tâm tình y rất đắc ý, vì sự vui mừng đang nhảy múa trong bụng mà những bước chân hùng hồn như voi, y cư nhiên chệch choạch ngã nhào. Vốn là, phòng Lục Khuynh Tâm ở trên tầng lầu, lan can khá cao, mà chân y khá...ừ đấy...nghĩ sao cũng không thể vì bất cẩn mà ngã xuống dưới được. Tuy nhiên đó chỉ là ý nghĩ của y, ông trời lại chẳng chịu chiều ý người chỉ trong chớp nhoáng đã thấy cả người tê tái lan ra, người cứ rơi tự do xuống dưới.
Lục Khuynh Tâm cứ đinh ninh rằng Thanh Hồn đang luyện một loại võ công tuyệt thế, mà dù không thật sự tuyệt thế như y nói thì mấy cái mèo cào cũng phải làm được chứ, hắn nhìn thấy chuỗi hành động đó, nghe thấy chuỗi âm thanh đó cũng chỉ chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra.
Nghe ra tiếng "phịch" rồi tiếng ngói vỡ, hắn thò đầu ra nhìn, trên mái nhà lầu dưới trượt dài một tầng ngói, Thanh Hồn ở dưới đất ôm chân có mình khóc ròng.
Thôi xong rồi....
Chân bị thương vừa mới có dấu hiệu lành lại không lâu, bệnh vừa mới vừa có chút khởi sắc, còn chưa kịp ăn mừng vui vẻ đã phải tiếp tục ăn giò heo. Còn cả cánh tay y thuật cao minh đáng giá ngàn vàng cũng răng rắc kêu lên báo hiệu chủ nhân phải tốn tâm tốn sức với nó. Lòng Thanh Hồn quặn đau như cắt nhìn những người đang chạy ra nhìn mình bằng ánh mắt thích thú, có người hoài nghi, có người tò mò rốt cuộc y giáng từ trên trời xuống làm gì.
Hắn nhảy xuống, tách người chen vào đám đông ban phát cho y ánh mắt nhìn cái bang đầy chế nhạo:"Quả nhiên là thần tiên sống thiên hạ đồn đại, cả đi đứng cũng khác người bình thường.
Ngữ khí mỉa mai như vậy dù đầu y có va chạm cũng nghe ra, nén nỗi đau nở nụ cười:"Đỡ ta lên trước đã.."
Lục Khuynh Tâm tỏ ra rộng lượng đỡ y lên. Thương xót nói:"Ngươi lại bị thương nữa rồi."
"Từ ngày gặp Lục công tử, cuộc sống của ta như rẽ sang một hướng khác." Y vất vả leo lên lưng hắn không được, Lục Khuynh Tâm mắng một tiếng:"Đồ phiền phức." Mắng xong lại bế người vào trong phòng, để lại trong lòng mọi người muôn nỗi hoài nghi.
Sau khi Hoàng Tuyên băng bó cho y giò heo trắng muốt, Chu Nhuận Thành hốt hoảng chạy tới:"Lam Mễ Mễ chạy mất rồi."
Thanh Hồn ồ lên, lại thấy cơn đau ê ẩm truyền tới, lệ rưng rưng chỉ muốn nằm vật ra giường không lê lết ở đâu cả.
Chuyện Thanh Hồn bị thương đã lan ra khắp đầu đường ngõ xóm, mặc dù trọng tâm họ bàn tán không phải là cái chân giò heo của y, càng không phải cánh tay bất hạnh của y, lúc mọi chuyện truyền đến tai y, y lại ngồi trong phòng cạnh lò sưởi cắt tim đèn. Mùa xuân đã đến mà trời vẫn chưa tan cái lạnh, âm u của mưa xuân tích tụ trên vòm trời ảm đạm như lòng người.
**
Kỳ Cơ sau một thời gian chữa thương ở nhà họ Diệp cũng chịu về thu dọn nhà cửa, án vẫn chưa kết ý định muốn dọn đi nơi khác an ổn sinh sống cũng không được.
Kỳ Cơ lấy trong người ra số nến hương vừa mua thắp lên, đem số mành treo đi ngâm nước, lau dọn nhà cửa một hồi mới ngồi xuống uống một hớp trà đã lạnh. Cảm thấy gió thổi mạnh hơn bình thường, Kỳ Cơ chậm rãi đi lại bên cửa sổ đóng lại, đang tập trung bỗng thấy bóng người lướt qua, quỷ khí xanh vấn vít vay trong không khí, vù vù thổi qua những rặng cây. Kỳ Cơ hoảng hốt như nhớ gì đó thổi tắt lửa nến.
Bóng người ở rừng cây biến mất, hắn thở phào cẩn thận kéo cửa lại, khung cửa chỉ còn một khe nhỏ, bóng người nơi rừng cây lặng lẽ phát ra ánh sáng, thân ảnh lướt qua rừng cây càng lúc càng gần, dần dần kéo thật nhiều người đến, bóng người cứ run rẩy, những người này đi như thây ma, chậm rãi cứng ngắt bò tới. Hắn chợt run..
Sao lại đến...
Kỳ Cơ nhìn ngọn nến đang tắt trong nhà..
Ngọn nến này hắn vừa mua không thể có Xương Nhẫn, dù có bên trong Xương Nhẫn không có máu của hắn sao có thể khiến những người này đi đến tìm hắn? Huống hồ, một lúc lại nhiều người đến như thế, hắn không đối phó nổi.
Kỳ Cơ dụi mắt, người đã vây kín căn nhà.
***
Bên trong Lục Khuynh Tâm vác người ở trên vai, đang lục lọi gì đó trong hòm thuốc của Thanh Hồn.
Thanh Hồn than thở:"Ngươi đến chỗ Hoàng Tuyên xin sẽ nhanh hơn đó."
"Rốt cuộc người hành y kiểu gì mà cả chút thuốc xoa vết thương cũng không có?"
Hành y kiểu gì ư? Đương nhiên là nói miệng rồi, cứ đi lừa đảo nói đại vài câu là người ta tin liển.
"Ngươi bỏ ta xuống tìm đỡ mất công hơn đấy."
"Bỏ ngươi xuống cho ngươi chạy sao, vừa rồi ta đã đi đến xem chỗ Lam Mễ Mễ, có người nói là ngươi mở cửa thả cô ta ra." Lục Khuynh Tâm tìm mãi không thấy thứ gì dùng được mơ hồ lấy phải một lọ màu tím sẫm có mùi thuốc.
Thanh Hồn nhăn nhó, hít sâu nuốt đau nói:"Cái đó, cái đó không dùng được đâu. Ngươi bỏ ta xuống đi mà, ôm như vậy dùng sức nhiều quá làm ta đau."
Vác trên vai đương nhiên phải ôm chân y lại, cái chân giò heo, cả cái tay không thể vịn vai hắn cho vững kia, hắn chợt thấy hơi buồn cười đột ngột đứng dậy, buông tay:"Là như vậy à..."
"Không ...không,.. không....đừng mà..."
"Tam ca..."
"Không!!!!....á!..." Rắc rắc...
Lục Khuynh Tâm chỉ muốn đùa một lúc, nào ngờ chỉ vì Thành Kính bất ngờ gọi một tiếng đã làm hắn phân tâm, hậu quả, hậu quả...
Cú chạm đất chấn động đó, tiếng óe kêu lên đó, cả tiếng xương rắc rắc kêu lên, Lục Khuynh Tâm hé mắt ra nhìn, đau lòng vô hạn, hắn có thề với trời đất không hề có ý khiến y ngã lăn xuống đất trong tình trạng băng bó đầy người thế này. Thanh Hồn nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận, cuốc đâu, xẻng đâu, quan tài, bia mộ đâu, y phải chôn sống hắn, đem hắn nhét xuống mười tám tầng địa ngục, trong lòng y không ngừng hô hoán, sức lực lại không chịu phò tá, đau đến muốn ngưng thở không sao nhúc nhích, máu dồn lên não khiến mặt y đỏ ửng lên phẫn uất cực độ.
Còn hắn, hắn đang do dự có nên đỡ y lên hay không?
Thành Kính nhìn hai người bọn họ nhìn nhau, không nói lời nào, vừa như kẻ địch gặp nhau vừa sặc mùi Ngưu Lang Chức Nữ sau bao tháng ngày xa cách nhìn nhau, kẻ ứa lệ, người thì thâm trầm, bao lời muốn nói đều nghẹn trong lòng, không thốt nên lời. Thời gian phá lệ dừng lại cho đôi uyên ương có thời gian nhìn nhau âu yếm lâu một chút.
Trong lòng Thanh Hồn vừa muốn thủ tiêu đối phương vừa muốn bảo người kéo mình lên, hai luồng suy nghĩ đấu tranh dữ dội vẫn chưa phân thắng bại thì Lục Khuynh Tâm đã thức thời, nhớ đến tội lỗi của mình đỡ y dậy, nói:"Đệ tìm ta làm gì?"
"Bắt được Kỳ Cơ tại trận rồi."
Lục Khuynh Tâm dời mắt khỏi chân y, ngẩng mặt:"Từ khi nào...?"
Thành Kính ho khụ khụ:"Đệ đuổi theo Lam Mễ Mễ, phát hiện cô ta tái độc kéo theo rất nhiều người đi tìm Kỳ Cơ. Đương nhiên, vẫn là ngũ đệ giở chút tiểu xảo trong nhà hắn ta. Số vết máu trên vải băng của hắn tác dụng với Xương Nhẫn dụ rất nhiều tới, bọn họ đang được chữa trị. Huynh có đến xem không?"
Lục Khuynh Tâm gật đầu:"Đi chứ, ta vẫn còn nhiều điều chưa rõ...Thanh Hồn, ngươi có đi không?"
Thanh Hồn lắc đầu:"Không đi, biết đâu lại xui xẻo bị thương ở đâu đó."
"À."
****
"Như vậy là sao?"
Chu Nhuận Thành hổ thẹn:"Đệ cho nhiều Xương Nhẫn quá, trong băng máu của hắn lại có thuốc trị thương, nhất thời phản tác dụng. Hắn bị số người dự trữ này cào cấu, suýt nữa xé người làm mấy mảnh rồi."
"Không có ai bảo vệ hắn sao, số người áo đen đâu?"
Bạch Diệp cũng đang suy nghĩ về chuyện này:"Không thấy một bóng người nào cả. Kỳ Cơ có võ công nhưng mà với tác dụng của mê hương có sẵn trong phòng, hắn ta coi như vô dụng rồi."
Thanh Hồn bị mang đến đây đã rất không hài lòng, nghe thế nhíu mày:"Là loại mê hương nào? Kỳ Cơ nếu không biết chút gì về y thuật vậy thì liều lượng của Xương Nhẫn hắn ta canh chỉnh thế nào?"
"Cái này đã hỏi, hắn không nói bây giờ cũng điên luôn rồi."
"Vậy hắn đã nói cái gì, không thể vì những người này tìm hắn mà quy chụp hắn là hung thủ được. Lam Mễ Mễ đâu? Diệp Mẫn, và cả dấu vết than bụi dưới đất, số than bụi trải dài đó không phải chỉ đốt một khung cửi là đủ. Y phục và cách trang điểm của Trầm Châu.." Lục Khuynh Tâm nhìn Kỳ Cơ hơi âu lo, sợ manh mối đến đây là đứt...
"Diệp Mẫn, là tự sát phải không?" Thanh Hồn chợt hỏi.
"Đúng vậy, đệ cứ tò mò tại sao thước lụa không được dọn dẹp, đem người xuống giếng rồi lại quăng xuống hồ sen? Tại sao Kỳ Cơ lại đến tìm hắn uy hiếp hắn, nếu thật vì tốt cho Diệp Quý Châu, không muốn cô ta tổn thương thì có thể nói với Diệp lão gia, Diệp phu nhân, đệ tin họ sẽ có cách khiến Kỳ Cơ im hơi lặng tiếng từ bỏ. Thật ra, bà ta bị Kỳ Cơ uy hiếp..."
"Uy hiếp chuyện gì?"
"Chuyện bà ta tráo hai đứa bé, Diệp Quý Châu là con của Diệp Mẫn, còn Trầm Châu mới thật sự là con ruột của Diệp phu nhân, sau khi tráo bà ta mới đem cho nhà họ Trầm hiếm muộn, bà ta vẫn thường lén ủng hộ tơ lụa của Trầm Châu, hỏi thăm quan tâm cô ta. Kỳ Cơ nhiều lần bắt gặp không biết đã nắm lấy bằng chứng gì...sau nhiều lần không thể thuyết phục hắn, bà ta chọn nơi này treo cổ." Chắc là bà ta muốn Kỳ Cơ vướng phải chút rắc rối nếu bị bắt luôn không thể thành thân thì càng tốt.
Chu Nhuận Thành cười mỉa mai:"Người phát hiện ra là Trầm Châu, vì sợ quá đã đem người buộc vào dây thừng giấu người bên giếng. Đợi hắn về bàn bạc...tam ca xem hắn đã làm gì..?"
"Còn không phải đem người đẩy xuống hồ, e là khi có người phát hiện mọi người sẽ nghi Trầm Châu tức giận bà ta tìm đến nên siết cổ bà ta. Như vậy Trầm Châu không cản trở hắn ta nữa rồi.. "Lục Khuynh Tâm sờ cằm:"Thế, hôm đó Trầm Châu ăn vận như vậy chắc không phải đã biết cái gì đó, đến dằn mặt Diệp Quý Châu đó chứ?"
"Gần như vậy, Kỳ Cơ gửi thư nói chuyện này cho nàng ta hẹn cô ta đến khách trọ, còn cô ta lại đem chuyện tráo đổi gửi cho Diệp Quý Châu, đệ thật không hiểu tại sao hai người con gái lại đấu đá tranh giành nhau một người chẳng ra gì như Kỳ Cơ?" Câu hỏi này không phải ai cũng có thể trả lời được, khó quá đành bỏ qua:"Đệ nghĩ hắn ta muốn lợi dụng Diệp Quý Châu xử lý Trầm Châu, vừa hay Lam Mễ Mễ vừa giúp một tay, Trầm Châu bị cô ta siết cổ nhét vào bình sứ, còn là bình sứ nàng ta mang đến nữa chứ."
"Đáng nói là số than bụi đó...hình như là đốt thứ khác không phải khung cửi. Vẫn chưa tìm ra đó là thứ gì..."
"Nếu không quan trọng thì bỏ đi, Thanh Hồn ta đưa ngươi về."
Thanh Hồn ngẫm một chút:"Mũi tên đó phải rèn mới có nhỉ? Mọi người nhớ tìm bếp lò nung sắt thép của nó phá hủy nhe."
Bạch Diệp nhếch miệng:"Ra thế "