Nhan Lệ lần đầu sinh nở nên rất sợ hãi hướng mắt về phía mưa gió bên ngoài, mong chờ bóng người xuất hiện nơi cửa, trong phòng rất hỗn loạn tiếng rên rỉ cố gắng kiềm chế thoát ra khỏi miệng, bà đỡ bên cạnh miệng thì ra sức khuyên nhũ ra sức an ủi, trong lòng lại không ngừng lo lắng.
Bạch Diệp thấy cô ta vẫn chuyên tâm nhìn về phía cửa mong chờ người nào đó, cũng không dám nhìn cô ta sanh nở đành men theo chút khói xám đi quanh nhà.
Giọng nàng đau đớn tha thiết:"Sao chàng vẫn chưa về, sao chàng vẫn chưa về chứ... chàng đã hứa sẽ sớm về với mẹ con thiếp."
Bà đỡ ôm cánh tay lạnh băng của nàng ta nhét vào chăn, khổ sở nói:"Sẽ nhanh về thôi...Bì Tuấn không phải là người thất hứa."
Hai mắt nàng đỏ hoe cố gắng ngăn giọt lệ nơi khóe mắt, gió thổi qua lùm cây ầm ầm quật ngã, nàng ta mang thai đầu lại vì nhớ nhung lo lắng mà động thai đứa bé càng trở nên khó xử. Bầu không khí trong nhà thấp thoáng vẻ đìu hiu, cây cỏ trong phòng héo rũ úa tàn, phiến lá khô kết lại một bên phủ lên giường một mảng u tối. Cả người mềm nhũn, bụng thì đau đến tột cùng mồ hôi thấm ướt chiếc chăn thô màu đỏ tân hôn, lan ra như máu chảy. Mùi máu tanh cùng tiếng xương cốt như đang giãn ra, nửa tỉnh nửa mê nhớ về những ngày tháng đã qua...
Cơn đau quặn thắt khiến cổ họng như nghẹn lại:"Thiếp chờ chàng..thiếp vẫn đang chờ chàng.."
Bà đỡ dùng khăn tay lau mồ hôi trên người nàng, mím môi:"Phải dùng đến thuốc trợ sản thôi."
Bụng nàng lại đau quặn thắt trong tiếng hít thở nặng nề loáng thoáng ngửi thấy hương quen thuộc, nắm chặt tay áo bà đỡ:"Có phải chàng ấy về rồi không, có phải chàng ấy đang ở bên ngoài không?"
Nàng ta hít từng hơi thật sâu người đã không còn sức lực, không nắm nổi tay áo mà trượt xuống, bụng đau dữ dội xương cốt dần nứt ra.
Đến mùa xuân hoa đào y hẹn sẽ ra hoa, chàng nắm tay ta đi giữa một trời mưa rơi cả đất trời đều chìm trong cơn mưa hoa lộng lẫy tươi đẹp chúc phúc cho tình yêu đôi ta, tấm thiếp hôn đỏ thẫm nét chữ chàng nắn nót đẹp đến mê người. Thề nguyện nhiều năm đã thành sự thật, từ nay như chim liền cánh không bao giờ rời xa.
Môi nàng lạnh cóng, thề trong lòng những lời chỉ nàng nghe thấy: Thiếp nhất định sẽ sinh đứa bé này cho chàng, nhất định...
Giọng nói chàng bên tai thật dịu dàng biết mấy tình cảm chân thành đến mức nàng sinh ra ảo giác chàng đang ở đây, nàng đang mơ màng mà vẫn không kìm được rơi lệ thấm ướt gối, đáy lòng sinh ra cảm giác cực kỳ yên tâm buông lỏng đau đớn, nỉ non nói lên:"Phu quân, thiếp đau quá, thiếp đau quá.."
Đầu óc nàng quay cuồng:"Ôm lấy thiếp đi, thiếp đau quá."
Bà đỡ suốt ruột nhét vào miệng nàng lát sâm ngậm, gia cảnh như này bà ta lấy ra vài lát sâm không dễ dàng gì.
Màn đêm chìm trong tĩnh lặng đã dần lui, ánh bình minh đang ló dần kia vẫn mang theo vẻ nặng nề, ánh sáng ứ đọng trên những vũng mưa sình lầy, chỗ đau thương máu bầm trong lòng nàng ngày càng ứ nghẹn, mỗi ngày trôi qua như dao nhỏ rọc vết thương trở nặng, máu chảy đầm đìa, trái tim nặng nề ngồi bên nôi phát ra những âm thanh ru con đau siết yếu ớt như sắp ngừng thở đến nơi.
Có những ngày cơn đau ập đến không chống đỡ được gục đầu bên bàn nước mắt giàn giụa, giọt nước mắt như chảy vào tim ghì chặt đôi vai gầy guộc run rẩy. Rồi tiếng khóc của đứa trẻ như từng đợt búa tạ đánh vào lồng ngực kéo nàng về hiện tại khắc nghiệt ôm con trong lòng nàng không dám nghĩ đến điều xa xôi.
Lục Khuynh Tâm nhìn thấy trán Bạch Diệp rỉ mồ hôi, trầm trọng nói:"Ngươi né ra đi ta gọi nhị ca rời trận."
Thanh Hồn nín nhịn lui một bước.
Chu Nhuận Thành buông cánh tay nàng ta ra nhét lại vào chăn, ngậm lời nói trong miệng nói:"Thân thể yếu ớt tâm bệnh khó giải được, có dấu hiệu thổ huyết, e là chỉ sống thêm được mấy năm. "
Nhiếp Trạch Phong nói:"Đệ không có cách sao?"
"Đệ là đại phu không phải là thần, cô ta đã có linh cảm không may biết rõ phu quân không thể trở về nữa, lòng đã chết rồi chỉ thiếu điều tìm được xác mà tuẫn táng theo thôi. Nàng ta vì con trẻ mà gượng tới hôm nay đã là kiên cường lắm rồi."
"Chúng ta có nên nói cho cô ấy Bì Tuấn chết như thế nào không?"
Câu nói này như giọt máu rơi xuống khuấy động mặt hồ, Bạch Diệp nhìn chén trà mình hơi sánh, bóng mình trong chén trà lay động vụn ra, thở dài chậm rãi nói:"Cô ta chỉ cần biết phu quân cô ta sống hay chết thôi. Chuyện ma quỷ này chúng ta điều tra sau...linh ứng cho thấy Bì Tuấn mất mạng ở núi Nhạn."
Mọi người nghe hiểu, đều im lặng.
Trời đã bắt đầu ấm nhuận, bệnh tình của những người trúng độc cũng khá dần lên, khắp thiền viện ngập mùi thơm của hoa lê nấu đường phèn, Trần Nghiên Nghiên ngồi bên lò than nướng mấy củ khoai thấy Chu Nhuận Thành đi về, đưa lên chén nước:"Không phải Nhiếp phủ có việc sao, huynh không ở lại một đêm hãy về."
"Chuyện trong phủ đã xong rồi, ta không yên tâm mọi người ở đây." Chu Nhuận Thành uống một ngụm cho thông cổ:"Mọi người sao làm sao rồi, không nảy sinh bất ngờ gì chứ?"
Trần Nghiên Nghiên chỉnh lại trâm cài cố định mái tóc, mấy lọn tóc mềm buông lơi lả lướt bên tai, men theo cần cổ trắng ngần đổ xuống sóng vai, tuổi xuân xanh còn tươi mới đáng yêu hết mực:"Ta đã ghi chép kỹ lời huynh dặn, không có dấu hiệu là nào xuất hiện cả có vài người đã bong vảy rồi."
Chu Nhuận Thành ngẩng đầu:"Thế thì tốt xong chuyện này ta lên núi Nhạn một chuyến."
Ánh nến đong đưa trên bóng tường, ánh đỏ mông lung hòa cùng mùi hương hoa lê đường phèn ngọt lịm thoảng bay trong không khí, bất giác có chút mơ màng hỏi:"Huynh có nhận đệ tử không?"
"Ta chưa từng nghĩ đến."
Trần Nghiên Nghiên hơi nhích người về một chút:"Ta thật sự muốn học đó, mấy ngày qua chăm sóc mọi người ta cảm thấy việc này vừa có thể giúp người mà bản thân cũng rất vui vẻ nữa."
"Cô nương có thể theo người khác học mà.."
Trần Nghiên Nghiên vò y vạt áo trong tay, cúi đầu:"Huynh không muốn nhận ta sao?"
Chu Nhuận Thành mím chặt đôi môi tạo thành những đường cong cứng đờ:"Đời ta đã định sẽ phiêu bạt khắp nơi rồi, e là không thể..dẫn theo cô nương cùng ta trôi nổi, nếu cô nương muốn học ta có thể tìm cho cô một người thầy tốt."
Những hạt mưa rơi trên mái ngói, từng giọt, từng giọt, rồi ào ào tầm tã, Trần Viên Viên thấy toàn thân uể oải tất cả sức lực theo tiếng mưa vỡ tan thoát ra ngoài, trong thiền phòng khói trắng từ lò hương bay ra vương vất:"Muội biết rồi...vậy những ngày huynh ở đây dạy một ít cũng được."
***
Dọc đường núi Nhạn cảnh sắc càng vắng vẻ, cây cối dần lộ vẻ hoang sơ như thuở hồng hoang, Lục Khuynh Tâm đi dọc theo con đường mòn trải đá xanh uốn lượn quanh co, rừng bích đào đẹp tráng lệ, hương thơm thanh khiết âm thầm, nếu không phải đến tra án hắn có thể ở đây nghỉ ngơi mấy ngày ngắm cảnh. Một rừng bích đào trồng rất thưa, hoa chi chít nở bung, ngồi dưới tán cây nhìn từng hòn đá đều được kiến tạo khéo léo, thanh tĩnh u nhã.
Lục Khuynh Tâm nghe nói nơi này có một hồ nước, hắn đi một vòng lớn vẫn chưa thấy hồ nước đó đâu, hơi thất vọng tìm chỗ ngồi xuống.
Vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa bầu không, mùa xuân đến hoa đào bát ngát rơi giữa hồng trần làm lưu luyến ánh mắt phàm nhân. Lục Khuynh Tâm ngồi vắt vẻo trên lan can thủy sắc nhìn cảnh tượng phẳng lặng, Chu Nhuận Thành cất bước đi ra, ngồi bên cạnh:"Tam ca đang nhớ ai cả."
"Không nhớ ai cả, chỉ nghĩ Hoàng Tuyên đưa Thanh Hồn đi khám mắt thế nào rồi."
Nếu Thanh Hồn ở đây một thân áo trắng đứng cười bên hồ, ánh trăng rơi trên gò má, sau lưng rừng đào bát ngát...đẹp hơn cả đào.
"Còn nói là không nhớ, không phải đang chỗ Vu cổ núi Nhạn hay sao? Vài ngày là gặp lại thôi." Chu Nhuận Thành cười rồi nghiêm túc nói:"Xung quanh mắt không sao cả, có lẽ như y nói là bệnh lúc nhỏ đã có rồi."
Hắn trầm ngâm:"Cảnh đẹp thế này không thấy thật là tiếc... cô ta thế nào rồi."
"Cô gái này linh tính quá cao nhất quyết không tin phu quân chết đơn giản, đường xá xa xôi vẫn muốn mang đứa trẻ theo thật không biết là khiến người ta nên trách hay xót thương đây. Tuệ Sinh đã nhận cô ta làm chủ chuyện Tàng Ngư mới lắng một chút, đệ không muốn rước thêm rắc rối ngay lúc này."
"Con người luôn cố chấp mà." Giống như hắn và Trạch Dương vậy? Cách biệt âm dương nhưng lòng mang hoài niệm đâu thể nói bỏ là bỏ được.
"Trước kia cô ta còn có thể dựa dẫm vào những bức thư của Bì Tuấn, nét chữ chứa chan niềm vui nỗi nhớ nhung vô hạn, nhìn thư có thể cảm nhận người sống đang ở trước mặt làm những gì, đa dù hắn bận bịu việc dọn nhà cửa xử lý rắc rối dưới quê nhà nhưng thư gửi rất đều, lòng luôn hướng về cô ta. Giờ người đi rồi nhìn thư chỉ thấy quạnh quẽ hoang lương, tĩnh lặng như chết."
Lục Khuynh Tâm cười nhàn nhạt:"Ta hiểu mà..nàng ta đã cách biệt với thế gian bên ngoài rồi, không tự mình kiên cường trong vỏ bọc chính mình tạo ra thì chẳng sống nổi đâu."
Tuy cô ta không nhận được thư của Bì Tuấn, cũng không dám xem lại những bức thư cũ nhưng thư tay vẫn viết rất đều đặn, mỗi khi nghỉ chân lại tìm thuê khung dệt, dệt khúc vải còn dở dang may áo cho người thương, hắn nghĩ liệu mình có còn đủ sức tấu khúc đàn còn dở dang kia hay không.
Trường Tương Tư..
Người hắn Tương Tư đã không còn nữa.
Đang thất thần hắn chợt thấy góc váy lấp ló dè dặt trong rừng đào nói:"Đệ tử nhỏ của đệ tìm kìa."
Dù nói chỗ Vu Cổ không cho phép tùy tiện đến thăm, khi họ đến nhờ chuyện của Thanh Hồn, Vu Cổ bà bà nể mặt đồng đạo với nhau lắm mới để Thanh Hồn được chữa trị. Nghĩ một lát, hắn lẻn đi đến chỗ Vu Cổ thăm người, bước qua trăm vạn gốc đào, một bước rồi một bước, giẫm lên những thềm đá nhẵn mịn như ngọc tới gần lòng núi.
Tiếng chuông gió xa xa vọng lại tinh tang phát ra những âm thanh trong ngần, bên trong còn loáng thoáng tiếng nói trẻ con hát đồng dao. Hắn đi vòng qua vách núi đi qua rừng bạch đào mơn mởn ướt át, xa xa như mây bồng bềnh mềm mại rơi lả tả, Thanh Hồn ngồi bên hồ nước thổi sáo..âm điệu trong tiếng sáo đã ngả màu thời gian, cũ đến nhàu nhĩ, nỗi nhớ nhà da diết khốn cùng.
Hắn rón rén lại gần lẳng lặng đợi.
Thanh Hồn ngừng thổi sáo, hỏi:"Ai đến đấy."
Lục Khuynh Tâm ánh mắt giảo hoạt như loài thú hoang, ẩn sau vẻ ngoài thờ ơ là sức cuốn hút:"Ngươi đang mong chờ ai thì người đó đến thôi." Hắn ngồi xuống bên cạnh:"Sâu trong đây ngoài Vu Cổ chỉ có Hoàng Tuyên mới vào được, ngươi hỏi ai đấy ngữ điệu có chút kỳ lạ như đoán được không phải hai người kia đến."
Thanh Hồn nhếch miệng không phản đối lời đó, hỏi:"Người sao đến đây được."
"Nhớ ngươi nên lén đến thăm ngươi đây." Giọng điệu hắn chứa chan nhu tình mềm mỏng như những cánh hoa đào đang bay ngoài kia.
Thanh Hồn không thèm ngoái lại:"Vu Cổ bà biết được sẽ chặt gãy chân người đấy, nên về thì hơn..."
"Ta vượt đường xa thăm ngươi mà còn bị đuổi thẳng thừng, đúng là vô lương tâm." Lục Khuynh Tâm ngồi lì bên cạnh:"Mắt ngươi thế nào rồi."
Y xoa xoa mắt mình:"Không chữa được.."
Lục Khuynh Tâm nụ cười hơi cứng lại:"Ngươi đừng giỡn."
"Nhìn mặt ta có giống đang giỡn hay không?" Y bình thản gõ sáo xuống nền ngọc thạch, âm thanh vang khắp lòng núi trầm thấp êm tai:"Cũng không có chuyện gì quan trọng, không cần mắt ta vẫn sống tốt."
Đúng lúc này chợt nghe tiếng chuông gió vang lên ầm ĩ, chim chóc vỗ cánh ầm ầm phá tan bầu không khí đầm ấm trong lòng núi. Vu Cổ bà bà rống giận:"Là ai dám tùy tiện xông vào thánh địa lấy trộm hoa đào ngàn cánh của ta." Giọng nói uy nghiêm vang lên tận trời rồi rơi xuống dội vang như sấm.
Hắn lẻn đến nhưng không lấy trộm thứ gì, định đứng ra hối lỗi thì nghe một giọng nói khác ngắt ngang.
"Vãn bối Công Nghi Lăng mạo muội cầu kiến Vu Cổ bà bà."
Nghe giọng nói đã có thể tưởng tượng ra phong thái nhã nhặn, thoáng như gió thổi mây trôi, Lục Khuynh Tâm thấp giọng:"Sao người mò đến đây?"
Cái tên này khiến Thanh Hồn nghe gai cả người, ai mà biết vị huynh đài mà y không tài nào nhớ nổi lại mò đến đây chứ?
"Cầu kiến, ngươi xông vào trong địa phận của ta, ngắt trộm hoa đào của ta còn dám nói là cầu kiến?" Vu Cổ bà bà không ra mặt âm thanh không biết từ đâu dội thẳng xuống, Lục Khuynh Tâm tốt bụng che tai y lại:"Coi chừng tai bị thương."
"Vãn bối có một vị bạn hữu mắt không nhìn thấy, nghe nói đường lên Vu Sơn có một rừng hoa đào, trong vạn cây hoa, có một cây hoa dược, trong vạn đó đóa hoa có một bông hoa ngàn cánh chữa được đôi mắt mới mạo muội tới thăm. Hàn Hà Sơn nói với vãn bối cơ thể tìm được thì lấy đi, không thể nói là ngắt trộm."
Sắc mặt Thanh Hồn tái mét:"Điên rồi, cái tên Hàn Hà Sơn đó chỉ giỏi cố ý nói nhảm."
Hắn có thể đoán ra hoa kia không thể tùy tiện hái, nhưng trọng tâm không nằm ở đó:"Hoa đó có thể chữa được mắt ngươi?"
Y chỉ đáp:"Đó là bảo vật của Vu Cổ."